Đại phi nghe thấy tiếng khóc của Tử Vi, bà mở to mắt nhìn nàng.
Thấy rõ là Tử Vi, bà cười đưa tay sờ mặt Tử Vi: “Tử Vi, là con thật sao?”
“Mẫu thân, Tử Vi trở về thật rồi, vì sao, chẳng phải người đã khỏe rồi sao?”
“Như vậy cũng tốt, mẫu thân không muốn liên lụy đến các con, cũng không muốn đau khổ nữa.
Với ta mà nói, cái chết là sự giải thoát.
Cho nên con không cần khổ sở”
Đại phi năm tay Tử Vi.
“Có điều, ta nghe nói hoàng đế Đại Hưng muốn cưới con, đáng tiếc, mẫu thân không gặp được hản, hẳn tốt với con không?”
Trong mắt Đại phi đều là lo lắng.
“Mẫu thân, người yên tâm đi, hẳn rất tốt với con.
Con nhất định sẽ sống tốt” Tử Vi biết nỗi lo lắng của Đại phi.
Đại phí gật đầu, bà nhìn Tân Đạt Nhĩ, thở dài một tiếng thật sâu, không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đại phi cho Tử Vi biết tình yêu của mẫu thân, tuy ngắn ngủi, nhưng lại đẹp đẽ vô tận.
Bởi vì thiếu thốn, cho nên vô cùng trân trọng.
Đại phi chết vì đau ốm.
Bà bận tâm quá nhiều vê con cái, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ.
Mỗi một vị anh hùng hay vĩ nhân, người thân yêu họ chân chính sẽ luôn sống vô cùng đau khổ.
Thế giới rất công bằng.
Cho ngươi cái này thì sẽ lấy đi một cái khác.
Tử Vi khóc tê tâm liệt phế.
Ngày thứ hai sau khi chôn cất mẫu thân, Tử Vi lại nhìn thấy Lê Kiệt.
Mới sáng sớm, một nhóm mười mấy người bọn họ đã mặc khôi giáp chỉnh tề, không biết định làm gì.
Lúc này Lê Kiệt nhìn thấy Tử Vi, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Hắn đã biết chuyện Tử Vi và Lê Hiên.
Thì ra Tử Vi thích Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ đang chờ xuất phát, hẳn kéo Tử Vi qua một bên: “Lê Hiên đã tới, khí thế hung hăng, ta cũng đang muốn giết hắn.
Hôm nay sẽ là trận chiến sinh tử.
Muội lập tức thay y phục, đi cùng bọn họ đi”
Hắn chỉ vào người thị thiếp kia, còn có một số cung nữ và gia quyến của tướng sĩ.
“Không, muội không đi” Tử Vi không muốn đi: “Sao Lê Hiên lại tới nhanh như vậy?”
“Hẳn theo chân chúng ta tới.
Trên người muội bị hẳn bỏ huyễn hương, chim huyễn hương của hắn tìm được đường lên núi.
Nếu muội đã không đi thì tìm nơi trốn đi”
Đôi mắt Tân Đạt Nhĩ giống như băng tuyết ngưng tụ thành.
“Huyễn hương? Chim huyễn hương?” Tử Vị đột nhiên nhớ ra, trong y phục mấy ngày nay Tiểu Quý Tử đưa tới đều có một mùi thơm kỳ lạ, bởi vì trong cung vốn nhiều hương liệu, cho nên nàng không để ý, thì ra là huyễn hương.
Nàng từng nghe nói về huyễn hương, nhưng chưa từng thấy.
Mùi thơm của huyễn hương có thể duy trì một tháng, là hương thơm lưu lại trong thời gian lâu nhất.
Chẳng trách bọn họ xuất cung thuận lợi như vậy, chẳng trách, Lê Hiên tuyên bố muốn phong nàng làm An nhân với bên ngoài.
Thực ra hắn đã biết Đại phi bị bệnh nặng, tuyên bố phong nàng làm An nhân với bên ngoài chỉ là thêm một lớp bảo hiểm mà thôi.
Nàng hoàn toàn không biết mật đạo trên núi Độc Long, lần này là lần đầu tiên Tân Đạt Nhĩ dẫn nàng đi con đường bí mật này.
Không ngờ Lê Hiên cũng dẫn người lên núi Độc Long thông qua con đường này.
Trong lòng Tử Vi bi thương lại khổ sở.
Thế nhưng nàng lại cảm thấy sớm muộn ngày này cũng sẽ đến.
“Ca ca, huynh thật sự cảm thấy tranh đấu như vậy có ý nghĩa sao? Phần lớn bách tính dưới núi đã chấp nhận Đại Hưng.
Bách tính có thể an cư lạc nghiệp, đó chẳng phải là cuộc sống huynh thích sao?”
Tân Đạt Nhĩ thở dài: “Tử Vi, muội là nữ tử, không hiểu thế giới của nam nhân đâu.
Ninh vương không hề biết là muội dẫn người của Lê Hiên đến, muội đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Mau đi thay y phục, rời khỏi nơi này đi”
“Ca ca, muội không muốn huynh xảy ra chuyện” Tử Vi bắt lấy tay áo hắn.
Tân Đạt Nhĩ ngừng lại: “Buông tay, muội đi nhanh đi”
Tử Vi không buông tay.
Tân Đạt Nhĩ giống như cảm thấy phiền, hắn hiểu nếu Tử Vi còn dây dưa nữa, hắn sẽ thay đổi kế hoạch ban đầu.
Hắn bỗng nhiên bóp lấy cổ Tử Vi: “Muội còn không buông tay, ta sẽ giết muội! Muội có biết, ta muốn giết muội mấy lần rồi không!”
Tay hắn bóp chặt cổ Tử Vi, dường như rất hận.
Nhìn thấy Tử Vi thở khó khăn, hắn đột nhiên buông tay.
Tử Vi ngã xuống đất, Tiểu Tỉnh mặt xám ngoét, chạy tới đỡ nàng dậy.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đạn pháo nổ ầm ầm.
Tân Đạt Nhĩ bỏ nàng lại, vội vã đi ra ngoài.
Tương Thao đi theo sau lưng Tân Đạt Nhĩ, Tân Đạt Nhĩ nhìn hắn: “Ngươi đi theo Tử Vi đị”
Tương Thao không đồng ý: “Vương thượng, thần muốn bảo vệ người”
.