Năm ngày sau, Lê Hiên trở về Vân thành.
Bạch Thiếu Đình cũng trở về Vân thành từ nước Phú Lệ.
Những nơi mà Lê Hiện phái quan viên tân nhiệm đi điều phối đều đang từ từ đi vào nề nếp.
Ninh vương tiến công mấy lần nhưng không đạt được bất cứ lợi ích gì, trái lại còn mất Bắc Di.
Tình hình đại bắc hoang đã xảy ra thay đổi.
Chiến tranh Bắc Di là đường ranh giới, bây giờ mọi người đều có thể nhìn ra Ninh vương đã ở thể yếu.
Cộng thêm phương thức công kích gần đây của hắn quá mức tàn nhân, ngoại trừ sự sợ hãi đối với hắn, bách tính không còn trông đợi gì nữa.
Tử Vi được Lê Hiên đưa về cung, nàng vẫn ở Sấu Phương cũng.
Mọi người chỉ biết nàng là công chúa Bắc Di.
Bình thường nàng rất ít khi đi ra ngoài, cũng rất ít khi qua lại với phi tần của hắn trong cung.
Tuyết Yên vẫn ngủ trong Lâm Hoa điện của Hoàng thượng.
Trong khoảng thời gian này, sau khi hết bận, Duệ vương từng hỏi Hàn Chi Đào nhiều lần: “Nếu Hoàng thượng đã đưa Tử Vi về cung, vì sao không nạp nàng làm phi? Vì sao Tuyết Yên còn nằm trong Lâm Hoa điện của hoàng huynh? Chỉ cần Tuyết Yên vẫn còn, lòng hoàng huynh sẽ không chấp nhận người khác!”
Hàn Chi Đào im lặng: “Không ai dám nói chuyện này quá nhiều trước mặt hoàng đế.
Hoàng thượng trông giữ nàng ấy như vậy cũng sắp ba năm rồi.”
Duệ vương nói: “Trường Ảnh của Bắc Di là phi tử duy nhất mà huynh ấy nạp trong hai năm qua, bây giờ cũng giải trừ hôn ước rồi.
Các đại thần nhắc đến chuyện Hoàng thượng nạp phi rất nhiều lần, huynh ấy đều từ chối.
Huynh ấy cũng không qua đêm ở chỗ phi tử của huynh ấy.
Ta sẽ tìm cơ hội hỏi hoàng huynh xem rốt cuộc huynh ấy muốn chờ tới khi nào!”
Hàn Chỉ Đào thở dài: “Hoàng thượng đối xử đặc biệt với Tử Vi, nếu không sẽ không tới tận bây giờ vẫn chưa nạp nàng ấy làm phi.”
Duệ vương nói: “Lăng Hàn, tại sao ngươi không nói chuyện, Hoàng thượng luôn nghe theo ý kiến của ngươi mà.”
Nhiếp Lăng Hàn cười cười: “Lăng Hàn chỉ biết góp ý với Hoàng thượng về chuyện liên quan đến đất nước, còn phương diện tình cảm vẫn nên để Hoàng thượng tự mình quyết định thì hon.”
Hàn Chi Đào không đồng ý: “Tình cảm của bách tính là việc của riêng mình, hôn nhân và tình cảm của Hoàng thượng lại là chuyện của nước Đại Hưng.
Trước mắt Hoàng thượng chỉ có một vị hoàng tử.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng thượng rất nhìn xa trông rộng, ngài ấy rất rõ chuyện mình muốn làm.
Chưa chắc nhiều hoàng tử đã tốt.”
Duệ vương nói: “Lăng Hàn, ngươi có ý gì? Sao bản vương lại cảm thấy hình như ngươi không hi vọng hoàng huynh của ta nạp phi vậy?”
Nhiếp Lăng Hàn cười ha ha: “Thần nào dám.”
Nhiếp Lăng Hàn thực sự không hy vọng Tử Vi gả cho Lê Hiện.
Tuyết Yên một lòng với Lê Hiên, thế nhưng bây giờ nàng đã là Tử Vi.
Sau khi Bạch Thiếu Đình trở về, hôm nay hắn dẫn Vu Dung đến thăm Tuyết Yên.
Hôm nay tâm trạng Hoàng thượng rất tốt, hắn vừa nhận được số xếp của Giang Duệ, hắn thật sự tìm được mỏ vàng ở Tuyết thành.
Sau khi Giang Duệ trở lại nước Đại Hạ, hắn không hề để lời nói của Tử Vi ở trong lòng.
Khoảng thời gian trước tình cờ đi ngang qua Tuyết thành, đột nhiên nhớ tới lời Tử Vi nói, bèn dẫn người tìm một số cung nhân trước kia sống trong Bích Tiêu rồi cho họ xem bản đồ quân phòng.Có người biết vị trí đại khái, tìm ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tìm được cửa vào mỏ vàng đã bị lấp kín.
Giang Duệ mừng rỡ như điên.
Có mỏ vàng, hắn không cần vắt óc vì đủ loại chi phí nữa.
Khoảng thời gian trước, Thanh Y đường quyên góp cho đội ngũ Đại Hưng rất nhiều bạc, lão đường chủ cũng thường xuyên đưa cho Giang Duệ binh khí hoặc ngựa.
Giang Duệ cảm kích đường chủ, thể nhưng không muốn cứ mãi liên lụy đến Thanh Y đường.
Kho của nước Đại Hưng đã không còn bạc.
Hoàng thượng đầu tư quá nhiều vào Bắc Di.
Mọi người muốn chia sẻ một chút thay Hoàng thượng, bây giờ có mỏ vàng, áp lực của Giang Duệ lập tức biến mất.
Lê Hiên cũng rất vui khi nhận được tin của Giang Duệ, vào buổi tối, đúng lúc Bạch Thiếu Đình dẫn theo Vu Dung tới, hắn bèn gọi mọi người cùng nhau đến Cổ Hoa hiện dùng bữa.
“Tiểu Quý Tử, đi mời Tử Vi tới.” Hoàng Thượng sai bảo.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc.
Duệ vương nói: “Hoàng thượng, bây giờ tìm được mỏ vàng ở Tuyết thành, công chúa Tử Vi xem như lập công lớn, hoàng huynh còn muốn nàng ấy ở trong cung không danh không phận như vậy sao?”
Lê Hiện nhìn Duệ vương, hắn hiểu ý của mọi người.
“Nàng ấy không giống nữ nhân khác, trẫm vẫn chưa nghĩ kỹ nên thu xếp cho nàng ấy như thể nào.” Lê Hiện nói thật lòng.
Vu Dung nói: “Thần và Thiếu Đình đều muốn gặp thử vị công chúa này, nghe nói nàng ấy rất giống Hoàng hậu.”
Hàn Chi Đào nói: “Đâu chỉ rất giống, có nhiều chỗ tưởng như…”
Đang nói thì Tử Vi đi tới.Nàng mặc một bộ váy lụa mỏng màu xanh nhạt, đeo một chiếc trâm ngọc màu tím.
Từ xa Tử Vi đã thấy Bạch Thiếu Đình và Vu Dung ngồi ở đó.
Tử Vi đi qua, giống như là gặp mặt bạn cũ, thậm chí nàng còn trực tiếp nắm chặt tay Vu Dung.
Vu Dung rất kinh ngạc.
Nàng ấy lập tức hiểu vì sao mọi người đều hi vọng Hoàng thượng cưới Tử Vi.
Nàng ấy chẳng những có dáng dấp giống Tuyết Yên mà chủ yếu là thần thái.
Vừa rồi trong giây phút Tử Vi nắm tay nàng ấy, nàng ấy tưởng rằng đó là Tuyết Yên.
Tử Vi ngồi xuống gần Vu Dung.
Lê Hiện nhìn Tử Vi rồi nói: “Giang Duệ gửi thư, quả thật tìm được mỏ vàng trong Bích Tiêu cung ở Tuyết thành, Tử Vi, nàng lập công lớn đó, nói đi, nàng muốn cái gì?”
Tử Vi cười: “Muốn cái gì cũng được sao?”
Lê Hiên gật đầu: “Chỉ cần trong phạm vi năng lực của trẫm.”
Tử Vi nói: “Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy, vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ, chờ ta nghĩ kỹ sẽ nói với người, nhiều người làm chứng như vậy, Hoàng thượng không được chơi xỏ.”
Mọi người bật cười.
Vu Dung cười, nhìn đôi mắt đầy tràn ý cười của Lê Hiên, trong lòng nàng ấy hiểu, trái tim Hoàng thượng đã bị nữ nhân này lấy đi.
Tuyết Yên, cô phải làm sao đây? Cô nỗ lực hết mình, cô lại không tỉnh lại, người cùng hắn sóng vai đến thời đại phồn hoa hưng thịnh lại là nữ nhân khác, cô cam tâm sao? Ta đã sớm nói với cô rồi, yêu người chỉ cần bảy phần là đủ, ba phần để lại cho mình, vì sao cô không nghe?Hắn nhất định sẽ có cuộc sống mới, cho dù hắn không phải hoàng đế, chờ cô ba năm, mọi người đều cho rằng đã xứng đáng với cô.
Thậm chí ta cũng cho rằng, hắn nên có người yêu mới.
Cho nên Tuyết Yên, cô mau tỉnh lại đi.
Vu Dung nói với Tử Vi: “Từ xưa đến nay những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ đó, nữ nhân đều ngu ngốc, công chúa, cô nói thử xem?”
Vu Dung đột nhiên hỏi một câu như vậy, mọi người hơi ngây người.
Vu Dung vốn là nữ tử vô cùng thông minh, trong lòng mọi người đều hiểu nàng ấy lỗ mãng như thế là vì Tuyết Yên.
Vu Dung và Tuyết Yên là tri kỷ, lúc này trong lòng nàng ấy bùi ngùi không thôi, vẻ mặt không khỏi bắt đầu lãnh đạm với Tử Vi.
Bạch Thiếu Đình âm thầm nắm tay nàng ấy.
Tử Vi nhìn Vu Dung, trong mắt lại lóe lên tia cảm kích.
Nàng kéo tay Vu Dung:”Bạch phu nhân, ta hiểu ý cô, để ta kể cho cô một câu chuyện mà ta rất thích.”
“Thái Nga là nữ nhi của Cổn, muội muội của Đại Vũ, nàng là một cô nương thiện lương xinh đẹp, nàng không thích ra ngoài xã giao cùng phụ thân và ca ca, thường xuyên một mình lưu luyến trong tiểu hoa viên cạnh sông Ngọc Đái.
Mãi đến khi nàng gặp một người nam nhân – Chúc Dung, cuộc sống yên bình của nàng đã không thể quay lại nữa.
Chúc Dung là cháu trai của Thiên đế Chuyên Húc ở phương bắc, giữ chức thần lửa.
Tính tình hắn ngạo mạn cương quyết trời sinh, ngoại trừ Thiên đế, hắn không phục tùng sự quản thúc của bất cứ kẻ nào.
Đối với những nữ nhân theo đuổi bên cạnh mình thì sắc mặt hắn càng hay thay đổi, không hề có lòng thương hương tiếc ngọc.
Bởi vì hắn hoàn toàn không tin trên đời có thứ gọi là tình yêu, mãi đến khi hắn phát hiện ra Thái Nga.
Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa tình yêu bắt đầu cháy hừng hực trong lòng hai người, bọn họ yêu nhau.
Cuối cùng tình yêu của hai người cũng bị một nữ nhân vẫn luôn lưu luyến Chúc Dung, Xà Nữ lẳng lơ phát hiện.
Ngọn lửa ghen ghét khiến nàng ta nghĩ hết tất cả biện pháp cũng phải tách hai người họ ra.
Thế là nàng ta quyến rũ Cộng Công cai quản nước, Cộng Công tạo ra hồng thủy cuồn cuộn vì nàng ta.
Hành động này khiến Thiên đế tức giận, Thiên để bàn cho gọi Chúc Dung, lệnh cho hắn đi tra rõ ngọn nguồn của hồng thủy
Chúc Dung mang theo nỗi buồn và quyến luyến với Thái Nga, lên đường trở về Thiên cung.
Hồng thủy cuồn cuộn đến, nó làm rất nhiều người tan cửa nát nhà, vợ con ly tán.
Phụ thân Cổn và ca ca Vũ của Thái Nga cũng bị Hoàng đế gọi về hành cung, bày mưu tính kế để trị thủy.
Lúc này Xà Nữ bị ngọn lửa ghen ghét thiêu đỏ mắt lại mê hoặc Cổn, chỉ cần cầm được bảo vật Tức Nhưỡng* của Thiên để là có thể trị được hồng thủy.
*Bảo vật Tức Nhưỡng vốn là một chiếc túi đựng đất ở trên trời.
Khi đất trong túi được gió thổi đi thì nó sẽ nhanh chóng lan rộng và hình thành một vùng đất rộng lớn dưới hạ giới.
Phụ thân của Thái Nga là Cổn bèn vì vậy mà trộm Tức Nhưỡng của Thiên đế, còn chưa trị xong hồng thủy đã bị Thiên đế giận tím mặt phát hiện, khiến Thiên đế nổi trận lôi đình.
Xà Nữ nhân cơ hội châm ngòi, nói hai cha con Cổn cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn làm loạn thiên cung, nói Thái Nga điềm đạm đáng yêu thành yêu nữ mê hoặc Chúc Dung.
Tin vào lời ly gián của xà nữ, Thiên để bèn lệnh cho Chúc Dung nhanh chóng tiêu diệt nhà Cổn có phụ thân trộm cắp, con gái lắng lơ, Chúc Dung lại thề sống chết không theo.
Thiên đế giận dữ, nếu như Chúc Dung dám cả gan kháng lệnh thì sẽ đày hắn xuống trần thế, vĩnh viễn chịu nỗi khổ luân hồi.Nhận được tin trong cung vang lên, Thái Nga lập tức đưa ra quyết định.
Nàng xâm nhập vào Thiên cung, tự sát dưới chân Thiên đế, thậm chí còn không gặp được Chúc Dung mà mình ngày đêm mong nhớ.
Sau khi Thái Nga chết, thi thể nàng hóa thành ngàn vạn con thiêu thân, tìm kiếm Chúc Dung của nàng ở khắp thế gian, cho nên khi nàng nhìn thấy ánh lửa lay động thì sẽ bất chấp xông vào, chỉ vì đó chính là lồng ngực ấm áp của Chúc Dung.”
Tử Vi kể câu chuyện xong, mọi người không nói câu nào.
Vu Dung nói: “Cho nên Thái Nga là đồ ngốc.
Sau khi nàng ấy chết, Chúc Dung đã sớm cưới nữ tử khác làm vợ rồi, dần dần quên Thái Nga.”
Tử Vi nói: “Chúng ta đều không phải là Thái Nga, sao biết niềm vui của Thái Nga được? Nàng ấy yêu Chúc Dung, Chúc Dung vui nàng ấy sẽ vui.
Cô cho rằng người khác thật bất hạnh, người khác lại cảm thấy cô đau khổ.
Thực ra không hề có đúng sai, chỉ xem lựa chọn, tùy tâm mà thôi.”
Vu Dung quay mặt sang nhìn Tử Vi chăm chú, nữ nhân này không phải là người nông cạn như trong tưởng tượng của nàng ấy.
Tử Vi cũng nhìn nàng ấy, ánh mắt sáng lóng lánh, chân thành như thế.
Vu Dung cúi đầu xuống, Tuyết Yên, cô còn không tỉnh lại, ta cũng muốn phản bội cô.
Nhiếp Lăng Hàn cho Tử Vi một cái túi: “Đây là thứ muội muốn.”
Bên trong là dược liệu mà Tử Vi cần.
“Cái gì vậy, còn bọc vào nữa, Lăng Hàn rất tốt với sư muội nha.” Hàn Chi Đào nói.
“Hạt giống hoa.” Nhiếp Lăng Hàn thấp giọng nói.
Tử Vi liếc nhìn Nhiếp Lăng Hàn, rõ ràng đây là dược liệu.Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã gần một tháng.
Đã là đầu thu.
Gần đây sắc mặt Hoàng thượng càng ngày càng khó coi.
Hẳn luôn cau mày, khi bãi triều liền vội vàng chạy về Lâm Hoa điện.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Gần đây Lê Hiện phát hiện, sắc mặt Tuyết Yên càng ngày càng kém.
Tuy nàng ngủ suốt, nhưng mỗi ngày đều uống canh sâm, uống thuốc bổ, sắc mặt vẫn phơn phớt hồng, khóe miệng khẽ nhếch, giống như đang ngủ say.
Mấy ngày nay Lê Hiên phát hiện, sắc mặt Tuyết Yên lộ màu xám ngoét, sắc môi cũng trở nên trắng bệch.
Cả người không có sức sống.
Lê Hiện cảm thấy hoảng sợ.
“Yên Nhi, đây là vì sao? Nàng đang oán trách trẫm sao? Oán trách trẫm thầm nhớ đến người khác?”Hắn tìm ngự y Cổ đại phu.
Cổ đại phu bắt mạch cho Tuyết Yên: “Hơi thở của Hoàng hậu càng ngày càng yếu, Hoàng thượng, thần cũng bất lực rồi…”
“Trẫm biết.
Ngươi ra ngoài đi.” Lê Hiên bảo Cổ ngự y đi ra ngoài, hắn đóng cửa lại, cả ngày không đi ra, cũng không thèm lên triều.
Hắn rất ít khi không lên triều.
Tử Vi nghe thấy Nhiếp Lăng Hàn nói đến việc này, trong lòng nàng hiểu, viên Hoàn Hồn đan kia của Lê Kiệt sắp mất đi tác dụng.
Tử Vi thở dài.
Dường như người kia không phải là nàng, mà thực sự là một người khác.
Nàng sốt ruột nghĩ cách làm thế nào để Lê Hiên không đau buồn như vậy.
Sáng sớm ngày hôm đó Tử Vi rời giường, nàng dẫn theo Tiểu Tỉnh đến Vong Ưu cung hái rất nhiều táo.
Nàng muốn ép nước táo.
Đúng lúc này Lập Hạ vào Vong Ưu cung, nhìn thấy trong tay Tiểu Tỉnh xách một rổ táo đỏ thì tiến lên hất đổ.
Lập Hạ hung dữ nói: “Công chúa, Hoàng thượng đã hạ lệnh, người khác không được động vào tất cả đồ vật trong Vong Ưu cung, ai vi phạm sẽ chém!”
Tử Vi lập tức buông xuống, nói với Lập Hạ: “Ta không biết, chỉ cảm thấy nhiều táo như vậy mà không có người hái thì quả đáng tiếc.”
Lập Hạ cười khẩy: “Đây là đồ vật của Hoàng hậu, người khác không được ngấp nghé.”
.