Tử Vi cười gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nàng nhìn Lập Hạ, không hề rời đi.
Lập Hạ xanh mặt, mắng cung nữ và nội thị trong Vong Ưu cung một trận: “Nương nương như vậy, các ngươi liền bắt đầu lãnh đạm, ngay cả đồ vật trong cung cũng không trông coi tốt!”
Các cung nữ bị chửi cúi đầu xuống.
Tiểu An từ bên ngoài đi tới, hơi ngẩn người, rất lâu rồi Vong Ưu cung không náo nhiệt như vậy.
Tiểu An nói: “Lập Hạ, ta nghĩ nếu như nương nương tỉnh lại, có lẽ sẽ không để ý những thứ này.
Dù sao người khác ăn cũng tốt hơn để thối trên cây.”
Lập Hạ cười khẩy: “Ngươi biết cái gì? Nương nương tỉnh lại thì thôi, mọi người đều biết đây là đồ vật trong cung nàng, bây giờ nàng năm ở đó như thế, mọi người còn tưởng rằng trong cung này không có ai…”
Giọng Lập Hạ nghẹn lại.Tử Vi cảm thấy bi thương, nàng yên lặng đi đến bên cạnh Lập Hạ, ôm lấy nàng ấy.
Lập Hạ giãy giụa.
Tử Vi nói: “Lập Hạ, ngươi hiểu rõ tính cách nàng ấy nhất, ngươi là người thân của nàng ấy, nàng ấy không chịu nổi khi thấy ngươi khổ sở.
Ngươi đừng khổ sở được không?”
Lập Hạ đẩy nàng ra, nàng lại tiến lên ôm lấy nàng ấy.Lập Hạ hơi buồn bực, công chúa này mặt dày quá.
“Công chúa không cần như vậy, tóm lại Hoàng thượng sẽ không bỏ Hoàng hậu, các người vĩnh viễn không hiểu tình cảm giữa bọn họ.” Lập Hạ cố sức đẩy Tử Vi ra.
“Ừm, ta biết, nhưng dù sao Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng, người cảm thấy Hoàng hậu sẽ vui khi nhìn thấy cuộc sống bây giờ của Hoàng thượng sao?” Tử Vi hỏi.Lập Hạ trừng nàng một cái: “Hoàng hậu sẽ tỉnh lại.”
Tử Vi rất muốn nói cho Lập Hạ tất cả mọi chuyện, thế nhưng với tính tình Lập Hạ, nếu như không nói rõ với nàng ấy, nàng ấy sẽ rối loạn, nói rõ với nàng ấy, nàng ấy lại sẽ làm lộ chân tướng.
Cũng nên để Lê Hiên hiểu mọi chuyện rồi mới nói cho bọn họ biết.
Tử Vi nói: “Có phải mấy ngày nay Hoàng hậu không tốt lắm hay không? Hoàng thượng ngủ rất ít đúng không? Ta vốn định ép nước táo cho Hoàng thượng.
Đây là táo mới, vứt đi thì thật đáng tiếc.”
Tử Vi nói xong thì gọi Tiểu Tỉnh đi ra ngoài.
“Này, công chúa dừng lại đã.” Lập Hạ gọi.
Tử Vi dừng lại, quay đầu nhìn Lập Hạ.
Lập Hạ đưa nửa rổ táo cho nàng: “Quả thực Hoàng thượng ngủ không ngon.
Mấy ngày nay sắc mặt Hoàng hậu nương nương cũng không tốt.”
Tử Vi nhận lấy rổ táo rồi đưa cho Tiểu Tỉnh, nàng nhìn Lập Hạ rồi thấp giọng nói: “Lập Hạ, ngươi đã tận tâm rồi, thực ra ngươi cũng biết, bệnh của Hoàng hậu rất khó qua khỏi, ngươi tự suy nghĩ xem, với tính tình của Hoàng hậu, nàng ấy hi vọng mình nằm trên giường như vậy mãi sao? Nàng ấy vốn là người có tính tình thoải mái, thích tự do, xưa nay ghét liên lụy đến người khác, gây phiền phức cho người khác nhất.”
Lập Hạ lui ra phía sau một bước rồi nhìn Tử Vi.
Tử Vi đã đi.
Buổi trưa, Tử Vi mang theo nước táo ép, trong nước táo cho thêm thuốc bổ não an thần, nàng lại tự mình làm mấy món ăn sáng, dẫn theo Tiểu Tỉnh đến Lâm Hoa điện.
Mấy ngày nay tâm trạng Lê Hiên không tốt, sức khỏe cũng không tốt, buổi sáng xử lý xong chính sự, giữa trưa liền về Lâm Hoa điện.Sắc mặt Tuyết Yên càng ngày càng kém.
Lê Hiên cảm thấy tuyệt vọng, mấy ngày nay hắn không còn đi gặp Tử Vi nữa.
Tiểu Quý Tử nhìn thấy Tử Vi đi vào, vừa muốn vào phòng bẩm báo thì Tử Vi khoát tay.
Tiểu Quý Tử dừng lại, hắn có thể nhìn ra Hoàng thượng đối xử đặc biệt với người này.
Hắn không đành lòng nhìn Hoàng thượng ngồi cả ngày trông coi Hoàng hậu hôn mê.
Tử Vi mang theo hộp cơm đi vào bên trong.
“Cút!” Bên trong vang lên tiếng gầm nhẹ.
Tử Vi không hề dừng lại, nàng đi vào.
Đây là lần đầu tiên nàng đi vào cánh cửa này với thân phận Tử Vi, nhưng nàng vẫn không dám nhìn nữ tử nằm trên giường.
Lê Hiện cảm giác được có người vào phòng trong, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu,trong con người đều là ý lạnh.
Hắn vừa định nhấc chân đá người thì thấy Tử Vi đứng sờ sờ ở đó.
Hắn nắm chặt cổ áo sau của Tử Vi rồi lôi nàng ra ngoài.
Hắn khẽ đóng cửa trong.
“Tử Vi, nàng nhớ kỹ, về sau, không có sự cho phép của trầm, bất kỳ ai vào phòng này khi chưa được phép, trầm đều sẽ giết!” Hắn thấp giọng chậm rãi nói.
Tử Vi nhìn hàn: “Bọn họ nói người đã không ngủ được mấy đêm rồi, cơm cũng ăn không ngon, ta đến xem thử.”
Lê Hiền nhíu chặt lông mày, xoay người đi: “Để xuống đi, nàng ra ngoài đi!”
Cách một ngày, Tử Vì lại đến Lâm Hoa điện, Hoàng thượng không hề gặp nàng, Lập Hạ cũng không cho nàng vào cửa.
Tiểu Quý Tử nhìn nàng: “Công chúa Tử Vi, mấy ngày nay Hoàng thượng thật sự không gặp ai cả, vừa bãi triều đã một mình ngồi trong phòng với Hoàng hậu.”Đang nói thì Tử Vi nhìn thấy Lưu Tuệ và Thanh phi cùng đi tới.
Tiểu Quỷ Tử ngăn bọn họ lại: “Hai vị nương nương, bây giờ tâm trạng Hoàng thượng không tốt, thật sự không gặp ai cả.
Hôm qua nương nương tới nô tài đi vào thông báo còn bị Hoàng thượng mắng một trận.
Hôm nay nương nương đừng làm khó nô tài.”
Lưu Tuệ thở dài, Thanh phi nhìn thấy Tử Vi: “Cô chỉnh là công chúa Tử Vi à?”
Tử Vi đáp lời.
Cũng hành lễ với bọn họ.
Lưu Tuệ nhìn Từ Vi rồi nói: “Nếu Hoàng thượng đã không muốn gặp bọn ta, về sau bọn ta lại đến vậy, nếu công chúa rảnh rồi thì có thể gặp gỡ mọi người nhiều một chút.”
Tử Vi gật đầu.
Lưu Tuệ và Thanh phì quay người đi, đi mấy bước, Lưu Tuệ đột nhiên quay đầu hỏi Tử Vi: “Công chúa có thể đi cùng ta đến một nơi hay không, bản cung có chuyện muốn nhờ công chúa.”Khi Tử Vi vẫn là Tuyết Yên, nàng có ấn tượng rất tốt với Lưu Tuệ, khi vừa gả cho Lê Hiên, nàng bị Quan Duyệt hãm hại nói nàng hại chết đứa bé trong bụng Lưu Tuệ, hai người từng có hiểu lầm, sau khi chân tướng rõ ràng hai người bọn họ vẫn luôn ở chung hòa thuận.
Bây giờ nghe nói nàng ấy có việc muốn nhờ, Tử Vi đồng ý.
Lưu Tuệ và Tử Vi đi phía trước.
Thanh phi nhìn Tử Vi từ trên xuống dưới, mọi người đều đang đồn vị công chúa Tử Vi này rất giống vị nằm ở nơi đó, bây giờ nhìn quả thật có mấy phần giống.
Nàng ta và Lưu Tuệ trao đổi ánh mắt, hai người đều cảm giác giống nhau.
Lưu Tuệ nói với vẻ mặt ôn hòa: “Công chúa đã quen với cuộc sống trong cung chưa?”
“Khá ổn.”
Thanh phi nói: “Trong cung Đại Hưng tương đối nhiều quy củ, hơn nữa phi tử phạm sai lầm gì sẽ bị giam lại, thậm chí là mất đầu.”
“Công chúa nhìn nơi này đi, đây là nơi giam giữ phi tử mà Hoàng thượng thích nhất.” Thanh phi nói tiếp.
Tử Vi phát hiện, bất tri bất giác bọn họ đã đi tới Phương cung.
Phương cung gần lãnh cung, không hề gần Trường Nhạc cung của Lưu Tuệ.
Trong Phương cung giam giữ Nhan Hương, người nàng không muốn nhìn thấy nhất.
Có bốn tên thị vệ đứng ở cửa Phương cung, còn có hai tên thị vệ đứng hai bên tường ngoài.
Tử Vi hỏi: “Vì sao quý phi nương nương lại đến nơi này?”
Lưu Tuệ vội vàng nói: “Ở đây có mấy cây táo đã ra quả, hôm nay ta dặn dò bọn họ hái, lát nữa công chúa nói cho bản cung ép táo nước như thế nào nhé, nghe nói Hoàng thương uống nước táo của công chúa Tử Vi, ban đêm có thể ngủ ngon.””Hả, được.” Tử Vi nhìn Lưu Tuệ, trong ấn tượng trước kia của nàng, Lưu Tuệ rất ít khi chủ động nịnh nọt Hoàng thượng.
Ngẫm lại bây giờ trong cung trừ Lưu Tuệ, Quan Duyệt, Tĩnh phi và Thanh phi hiện tại, hậu cung của Hoàng thượng quả thực rất quạnh quẽ.
Tử Vi nhìn Phương cung, nơi đó còn có một vị Ý phi.
Không ngờ Nhan Hương có thể sống như vậy.
Thanh phi nhìn thấy Tử Vi nhìn chằm chầm vào Phương cung thì cười nói: “Có phải công chúa sợ hãi hay không? Làm nữ nhân của Hoàng thượng quả thực không dễ dàng.
Người ngoài nhìn thấy cảnh tượng hào nhoáng, chỉ có chính chúng ta biết đau khổ trong đó, không cẩn thận sẽ mất mạng.”
Tử Vi lấy lại tinh thần, cười cười, không hề nói lời nào.
Lưu Tuệ dẫn nàng rẽ vào một rừng cây nhỏ.Trong rừng cây quả thật có ba cây táo, nàng nhìn thấy Tĩnh phi ở đây, còn có mấy nội thị và cung nữ đang hái táo.
.