Ba ngự y quỳ ở đó, còn có bốn cung nữ và nội thị chăm sóc Lê Tử An cũng quỳ ở đó.
Mặt đất còn có một thi thể, là bà già chăm sóc Hoàng tử.
Bà ta nhìn thấy Hoàng tử xảy ra chuyện thì đập đầu vào tường tự sát.
Trong Phương cung, Nhan Hương đang không ngừng đập cửa: “Thả ta ra ngoài, con của ta thế nào? Thế nào rồi?”
Lê Hiên run rẩy đi lên trước, hắn ôm lấy cậu bé kia.
Cậu mềm mại nằm trên người hắn, trên người vẫn còn ấm.
“Ai làm!” Lê Hiên run giọng hỏi.
Tử Vi che miệng lại, yên lặng đi lên trước, triệu chứng của Lê Tử An là trúng độc.
Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu
Đình nhao nhao chạy tới.
Cung nữ Huệ Hương chăm sóc Hoàng tử khóc nói: “Hôm nay đi ngang qua nơi này, tiểu Hoàng tử nghe thấy trong Phương cung có tiếng chim hót bèn chạy tới, mấy ngày trước tiểu Hoàng tử cũng thích chơi ở đây, nô tỳ không cản tiểu Hoàng tử.
Hôm nay hình như tiểu Hoàng tử lấy táo trên mặt đất ăn…”
Thị vệ canh cửa Phương cung quỳ rạp xuống đất, bọn họ nhìn thấy tiểu Hoàng tử tới, tưởng rằng là một đứa bé, không hề cản cậu, hắn nhìn thấy tiểu Hoàng tử cầm một quả táo rồi ăn, không ngờ một đứa bé đang chạy nhảy vui vẻ lập tức..
“Ngự y!” Lê Hiên kêu lên.
Ngự y dập đầu xuống đất: “Hoàng thượng, khi ty chức tiểu Hoàng tử đã, đã…”
Tử Vi đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lê Hiên, nàng banh con mắt của tiểu Hoàng tử ra nhìn xem, bắt mạch cho cậu.
Tiểu Hoàng tử đã không còn hơi thở.
Tử Vi xụi lơ trên mặt đất, bật khóc: “Hoàng thượng, tiểu Hoàng tử thật sự đã…”
Cơ thể Lê Hiện run rẩy dữ dội, suýt nữa ngã sấp xuống, Tử Vi đỡ lấy hắn.
Vừa rồi đầu Tử Vi giống như bị nổ tung, là ai, ai lại ác độc giết chết Hoàng tử như vậy.
Trong hoàng cung của Lê Hiên không nhiều phi tần, ai lại ra tay sát hại tiểu Hoàng tử?
Tử Vi cầm lấy tay tiểu Hoàng tử nhìn xem, trong tay đứa bé vẫn nắm chặt nửa quả táo xanh đỏ tươi rói.
Nàng ra hiệu cho Lê Hiên, Lê Hiên cầm lấy quả táo nhìn, sắc mặt tái nhợt, hắn cắn răng chậm rãi nói: “Duệ vương, Bạch Thiếu Đình, tra rõ, tra rõ!” Mắt Lê Hiên đỏ quạch.
Cổ họng Nhan Hương đã khàn đặc.
Lê Hiên buông thi thể tiểu Hoàng tử xuống rồi nói với Cố Phàm: “Để cho nàng ta đi ra xem một chút, bảo ngỗ tác khám nghiệm tử thi.”
Lê Hiên quay mặt đi.
Có người mở cửa Phương cung ra, Nhan Hương lảo đảo chạy đến.
Tử Vi thấy nàng ta mặc y phục màu xám, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đã sung húp.
Nàng ta ôm lấy Lê Tử An trên mặt đất: “An Nhi, con chết thật sao? Làm sao có thể? Vì sao?”
Đứa con trai này vừa ra đời đã bị ôm ra ngoài, nàng ta không nhìn thấy cậu nữa, mấy ngày trước cậu theo mọi người vào rừng đẳng sau hái táo, nàng ta nhìn thấy cậu qua khe cửa.
Bây giờ cậu chết rồi, cậu cứ thế chết đi thật rồi.
“Hoàng thượng, là ai ác độc như thế, là ai muốn hại chết đứa bé đáng thương này!” Nhan Hương quỳ gối bên chân Lê Hiện.
“Yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ điều tra.” Lê Hiên không hề quay đầu.
Vừa rồi Tử Vi quệt một chút máu ở khóe miệng Lê Tử An rồi ngửi, loại độc này là thạch tín thường gặp nhất.
Ai lại dám trắng trợn hạ độc Hoàng tử như thế, xem ra trong cung này lại sắp nghênh đón một trận gió tanh mưa máu.
Tất cả nội thị, cung nữ và bà già từng tiếp xúc với tiểu hoàng tử đều bị đưa đi.
Ngỗ tác khám nghiệm quả táo còn lại trong tay tiểu hoàng tử, bên trong quả táo quả thật có thạch tín.
Duệ vương và Bạch Thiếu Đình thẩm vấn trong đêm, thẩm vấn suốt hai ngày.
Huệ Hương nói nhìn thấy tiểu hoàng tử nhặt quả táo trên mặt đất ăn, nàng ta phát hiện ra thì muốn cướp lại, Hoàng tử đã nuốt xuống, thị vệ nói chỉ thấy Hoàng tử cầm quả táo trong tay ăn, không thấy có phải là nhặt được hay không.
Huệ Hương nói tiểu hoàng tử nghe thấy trong Phương cung có tiếng chim hót mới chạy tới, Nhan Hương thừa nhận, trong sân nàng ta quả thật có một con chim, là nàng ta bắt, con chim này lọt vào trong sân, bị nàng ta bắt được.
Điểm đáng ngờ bây giờ là, rốt cuộc có người cho tiểu hoàng tử một quả táo độc hay là có người ném một quả táo độc trên mặt đất để tiểu hoàng tử nhặt?
Có người cho, chắc chắn là những cung nữ, bà già hoặc nội thị từng tiếp xúc với tiểu hoàng tử, nếu như là nhặt, không bài trừ khả năng của thị vệ, thị vệ có thể thừa dịp mọi người không chú ý ném cho cậu.
Nếu như có người cố ý đặt ở chỗ đó, vậy chắc chắn không chỉ có một quả táo.
Bạch Thiếu Đình phái người đến trước cửa Phương cung tìm kiếm, quả nhiên lại lục soát được ba quả táo, có điều ba quả táo này, có hai quả bên trong chứa thạch tín, một quả bên trong chứa thuốc xông, thuốc xông là một loại thuốc độc mạn tính, chút ít sẽ khiến người ta tê liệt hôn mê, nhưng sẽ không mất mạng.
Tại sao có quả táo chứa thuốc xông, có quả lại chứa thạch tín?
Bạch Thiếu Đình suy đoán, người hạ độc là hai nhóm.
Lại một vòng thẩm vấn mới.
Về sau có một a hoàn tên là Song Phượng nói, từng thấy có người đi qua cửa Phương cũng nửa canh giờ trước.
Nàng ta chỉ thấy bóng lưng, nhìn y phục thì không phải cung nữ.
Trong khoảng thời gian tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, các phi tần khác đều cùng Hoàng thượng thưởng cúc, dạo chơi hoa viên.
Chỉ có một người, không ai biết nàng đi đâu, đó là Tử Vi.
Duệ vương gọi Tử Vi và Tiểu Tỉnh cùng đi tra hỏi.
Khi Tử Vi vào cửa, nàng nhìn thấy Bạch Thiếu Đình nhíu lông mày lại, như có điều suy nghĩ nhìn nàng chăm chắm.
Duệ vương hỏi: “Công chúa Tử Vi, bản vương làm theo phép, mỗi người đều phải hỏi một chút.
Trong thời gian tiểu hoàng tử xảy ra chuyện, cô ở đâu? Đang làm gì?”
Tử Vi nói: “Buổi sáng ta ngủ trong phòng suốt, dùng cơm trưa xong, vừa ra cửa đã gặp được đám người Hoàng thượng đang ngắm hoa.” “Có ai biết không?” Bạch Thiếu Đình hỏi.
“Chỉ có Tiểu Tỉnh biết, người khác ta ngại loạn, để bọn họ về phòng của mình.” Tử Vi trả lời.
Bạch Thiếu Đình nói: “Tiểu Tỉnh là a hoàn thân cận của cô, lời làm chứng của nàng ta chỉ có thể tham khảo, không thể làm chứng cớ.”\
Tử Vi nhớ ra, Thanh phi còn đến Sấu Phương cung tìm nàng, thế nhưng nàng đang ngủ không gặp Thanh phi, còn bảo Tiểu Tỉnh nói với nàng ấy là mình ra ngoài.
Tử Vi nói chuyện này cho Duệ vương và Bạch Thiếu Đình.
Tử Vi cảm thấy hơi bất an, dường như đây là cái bẫy gài nàng.
Có điều nghĩ lại, nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ không khủng hoảng nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn.
Tử Vi trả lời xong câu hỏi của bọn họ, khi đi ra khỏi gian phòng, Duệ vương hỏi Song Phượng đứng ở phía sau: “Bóng lưng ngươi thấy có giống nàng ấy hay không?”
Song Phượng nói: “Quả thật rất giống, đúng vậy.”
Duệ vương và Bạch Thiếu Đình liếc nhau.
Lại qua một ngày, đến vòng thẩm vấn thứ ba, Tử Vi lại bị gọi đến.
Lần tra hỏi này, người ngồi trên bàn là Lê Hiên.
Tử Vi thấy mắt hắn sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy râu cằm màu xanh.
Bạch Thiếu Đình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Công chúa, có người phát hiện vào nửa canh giờ trước khi tiểu hoàng tử bị hại, cô từng tới trước cửa Phương cung, xin hỏi một chút, công chúa đến Phương cung làm gì?”
Tử Vi lập tức hiểu, thì ra thực sự có người đang vu oan cho nàng.
Tử Vi nói: “Ta nói rồi, ngày đó ta không đi đâu cả, buổi sáng đều ngủ suốt.
Ta sợ có người quấy rầy, còn dặn dò Tiểu Tỉnh, nếu có người tìm ta thì nói ta ra ngoài.”
Duệ vương nói: “Vì sao công chúa ngủ cả buổi sáng? Cô bị bệnh sao?”
Tử Vi nói: “Không, chẳng qua là cảm thấy vô vị, không muốn làm gì cả, tâm trạng không tốt mà thôi.”
Duệ vương nói: “Còn có ai có thể chứng minh công chúa thật sự ngủ suốt không? Bây giờ Thanh phi nương nương cũng nói nàng ấy quả thực có đi tìm cô, nhưng a hoàn cô nói cô không ở đó.”
Tử Vi nói: “Ta không biết ai có thể chứng minh.
Ta và tiểu hoàng tử hầu như không tiếp xúc gì, ta cũng không biết cậu bé sẽ đến Phương cung chơi.”
Lê Hiên nói: “Nàng cũng thích làm hương, làm độc, cũng hiểu dược lý đúng không? Lúc đầu trẫm cho rằng nàng làm để chơi thôi.”
Tử Vi nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng, ta có hại tiểu hoàng tử hay không, người hån phải biết chứ.”
.