Lòng người trong cung bàng hoàng.
Hai ngày sau, Hoàn Nhị trong cung Thanh phi bị đưa đi, đại cung nữ Nhị Phượng trong cung Tĩnh phi cũng bị đưa đi.
Trong hình phòng trong cung truyền ra từng tiếng kêu thê thảm của nữ nhân, trong đêm đầu đông nghe khá khiếp người.
Tử Vi bị giam trong phòng, lại có thêm Là mấy lớp thị vệ nữa.
Trong Phương cung giam giữ Nhan Hương, mọi người thường xuyên nghe thấy tiếng nữ nhân khóc, mọi người đều biết vị nương nương này vẫn luôn bị giam ở đây, bây giờ nàng ta mất luôn cả con trai, cung nữ hoặc thị vệ mới tới thường âm thầm cảm thán Hoàng thượng quá tàn nhẫn với vị này.
Lại qua một ngày, San Hô của Trường Nhạc cung đột nhiên rơi vào trong hồ nước của Ngự hoa viên rồi chết đuối.
San Hô theo Lưu Tuệ rất nhiều năm.
Lưu Tuệ hậu táng San Hô.
Vụ án tiểu hoàng tử càng thêm mù mịt.
Lại qua một ngày, Thanh phi và Tĩnh phi bị chia ra giam lại.
Bầu không khí la bao trùm hậu cung.
Hình như gần đây Hoàng tượng không quan tâm vụ án của tiểu hoàng tử lắm, vừa bãi triều liền trở lại Lâm Hoa điện với Hoàng hậu, hắn không vui không giận, giống như bình thường.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết trong hình phòng không hề gián đoạn dù chỉ một ngày.Hắn vốn khinh thường sử dùng loại chiến thuật tra tấn tâm lý này, cũng không muốn dùng ở hậu cung, hắn rất ít khi tàn nhẫn với hậu cung của mình.
Có điều chuyện Tuyết Yên gặp phải khiến hắn hiểu được, hậu cung hiểm ác không kém gì chiến trường.
Một ngày nọ, Tử Vi dùng bữa tối rồi ngồi trước bàn dài đọc sách, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, nàng vừa muốn đứng lên thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, lập tức ngừng thở, nằm sấp xuống bàn.
Một người đeo mặt nạ đi vào từ cửa sổ, qua khe hở tay áo, Tử Vi nhìn thấy người này có vóc dáng mảnh khảnh.
Người kia mang theo một con dao găm, chậm rãi đến gần nàng.
Tử Vi đưa tay lặng lẽ sờ dao găm trên đùi, chậm rãi rút ra, hơi thở của người kia đã tới sau lưng.
Nàng nằm chặt dao găm, đầm vào bả vai người kia, không chờ nàng quay người, gáy đã bị đánh một chưởng, ngất đi.
Tử Vi bị bừng tỉnh bởi một tiếng thét chói tai: “Không ổn rồi! Thanh phi nương nương bị giết!”
Thanh phi bị giết? Tử Vi ngẩng đầu, nhìn thấy mình máu me khắp người, trong tay nắm lấy một con dao găm, có một người năm cách đó không xa, cũng máu me khắp người.
Người vừa kêu là một bà già, bà ta bưng hộp cơm tới, có vẻ là đưa cơm.
Mấy thị vệ chạy vào, sau khi đi vào hít sâu một hơi.
Tử Vi vừa muốn cử động đã bị đè xuống đất rồi trói lại.
Tử Vi bình tĩnh nhìn cảnh trước mắt,
Thanh phi bị giết, hiển nhiên hung thủ muốn giá họa cho nàng.
Nàng đang nhìn xung quanh thì cửa mở, Lê Hiên đi tới, Duệ vương, Bạch Thiếu Đình, Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào đi theo đăng sau.
Lê Hiên đi đến trước mặt Thanh phi nhìn xem, lại đi đến bên cạnh Tử Vi rồi hỏi: “Nàng muốn giết cả Thanh sao?”
Tử Vi nói: “Tại sao ta phải giết Thanh phi? Sau khi ta tỉnh lại đã đến nơi này.
Tối hôm qua có một người đến gian phòng giam giữ ta, đánh ta ngất xỉu, có điều ta đã đâm hắn một nhát.
Đâm ở trên cánh tay trái.”
Lê Hiên nhíu mày nhìn nàng rồi vung tay lên, Duệ vương và Bạch Thiếu Đình đi qua xem xét thi thể Thanh phi.
Bạch Thiếu Đình nghe lời nói của Tử Vi thì đứng dậy đi tới hỏi: “Công chúa nói là cô đâm người kia một nhát sao?”
“Đúng vậy.”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lộn xộn, Lưu Tuệ che miệng đi tới.
“Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại xảy ra chuyện này? Công chúa, mặc dù Thanh phi không ăn nói cung kính với công chúa, nhưng tâm địa nàng ấy không xấu, dù sao công chúa cũng không nên giết nàng ấy!” Lưu Tuệ đỏ mắt nói.
Mặt Tử Vi run lên: “Tuệ quý phi, giữa ta và Thanh phi không có khúc mắc gì, nàng ấy cũng không bất kính với ta, quý phi dựa vào đâu mà nói vậy?”
Hoàng thượng ngẩng đầu nhìn Lưu Tuệ: “Tuệ quý phi, vì sao nàng lại nói như vậy?”
Lưu Tuệ nói: “Bởi vì chuyện Hoàng thượng muốn nạp công chúa Tử Vi làm phi mà Thanh phi hơi bất mãn, Thanh phi cho rằng công chúa khá giống Hoàng hậu nương nương, nói Hoàng thượng vì Hoàng hậu mà lạnh nhạt hậu cung, nếu như tái giá với công chúa Tử Vi, sợ là, sợ là mọi người càng không được chào đón…”
Lê Hiên nhìn nàng ấy: “Cho nên, Thanh phi muốn thể nào?”
Lưu Tuệ củi đầu xuống.
Lê Hiên nói: “Tuệ quý phi, nàng nói những lời này cũng không chỉ muốn nói với trẫm rằng Thanh phi có lời oán giận trẫm đúng không.” Hån lạnh lùng nhìn nàng ấy.
Lưu Tuệ cúi đầu xuống.
Trước kia nàng ấy chưa từng nói những lời như vậy trước mặt Hoàng thượng, hắn làm bất cứ chuyện gì, nàng ấy chưa bao giờ bàn luận.
Bây giờ, bởi vì cái chết của Thanh phi mà nàng ấy nói rất nhiều với Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ cho rằng những lời này của Lưu Tuệ là suy nghĩ của nàng ấy.
Lưu Tuệ lại ngẩng đầu: “Thần thiếp nói những lời này có ý là Thanh phi cũng không có hảo cảm với công chúa.
Cho nên công chúa Tử Vi sẽ giết Thanh phi.”
Tử Vi nói: “Tuệ quý phi, ta không giết ai cả.”
Lúc này Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi, lắc đầu với nàng.
Tử Vi lập tức im miệng.
Lưu Tuệ dứt lời, Lê Hiên không hề nói gì, thậm chí Duệ vương và Bạch Thiếu Đình cũng không nói một câu.
Trái lại Bạch Thiếu Đình hỏi Tử Vi: “Công chúa chắc chắn đã đâm một nhát vào người thích khách kia chứ?”
Tử Vi gật đầu: “Bả vai bên trái.”
Tử Vi bị giam vào đại lao.
Tiểu Tỉnh cũng bị giam vào cùng.
Tử Vi nhìn thấy Tiểu Tỉnh, lập tức kéo Tiểu Tỉnh qua rồi nhìn nàng ấy từ trên xuống dưới: “Bọn họ không làm khó ngươi chứ?”
Tiểu Tỉnh lắc đầu: “Không ạ, chỉ nhốt trong một gian phòng đơn độc, những thứ khác đều bình thường.”
Tử Vi gom một ít cỏ khô rồi trải trên mặt đất, ngồi ở đó.
Tranh đấu trong hoàng cung vĩnh viễn không dừng lại.
Tuy Tử Vi bị bắt vào trong lao nhưng đồ ăn thức uống không thiếu một chút nào.
Thậm chí Tiểu Tỉnh còn mang binh khí ở trên người.
Tử Vi ở trong lao một đêm, sáng sớm ngày hôm sau đã được thả.
Hai tên thị vệ áp giải nàng ra khỏi phòng giam, Tử Vi hỏi: “Hai vị, xin hỏi đã bắt được hung thủ sát hại Thanh phi chưa?”
Thị vệ lắc đầu.
“Vậy tại sao lại thả ta?”
“Hoàng thượng bảo thả.
Hoàng thượng nói công chúa Tử Vi sẽ không sát hại Thanh phi.”
“Vậy bắt được hung thủ sát hại tiểu hoàng tử chưa?” Tử Vi lại hỏi.
Thị vệ nói: “Vẫn chưa.”
Tử Vi hơi uể oải, đã năm sáu ngày rồi, chẳng lẽ vụ án vẫn chưa có tiến triển sao?
Tuy Tử Vi được thả về, nhưng bị yêu cầu trong khoảng thời gian này chỉ có thể ở trong Sấu Phương cung, không được đi đâu hết.
Buổi tối, Tử Vi đang ngủ say thì bị một luồng khí lạnh làm tỉnh giấc, sau lưng đột nhiên tê dại, nàng bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn thấy một người đứng ở cửa.
“Ai?” Tử Vi cầm roi mềm ở đầu giường lên.
Người kia thân thủ nhanh nhẹn, bước một bước xa qua, giơ kiếm đâm tới.
Tử Vi lăn tại chỗ: “Ngươi là ai? Người đâu, bắt thích khách!”
Người kia che mặt, thân thủ nhanh nhẹn, liều mạng đâm kiếm tới, Tử Vi đánh không lại người kia, nhưng Tử Vi quen thuộc đường đi này: “Lại là ngươi! Cánh tay người còn chưa khỏi mà ngươi đã chờ không nổi sao?”
Người kia không nói lời nào, từng chiêu ép sát.
Tử Vi lui lại từng bước.
“Ngươi là ai? Vì sao ta cảm thấy chúng ta quen thuộc thế? Ngươi ở trong cung của ai? Lưu Tuệ? Thanh phi?”
Chiêu thức của người kia càng hiểm ác hơn, trường kiếm chỉ vào Tử Vi, từng bước lấy mạng!
Bên ngoài đột nhiên sáng bừng, cửa mở ra, rất nhiều người xông vào.
Lê Hiên đứng ở phía trước.
Cổ Phàm, Dương Thạc và Trương Dương đã xông lên.
Người kia thấy bọn họ thì hiển nhiên là giật mình, kiếm trong tay cũng bắt đầu hoảng loạn.
Dường như hắn ý thức được cái bẫy bên trong, tốc độ càng thêm lộn xộn.
Qua hai hiệp trường kiếm trong tay người kia đã bị Cổ Phàm đánh rơi xuống đất, hắn lăn mình nhặt kiếm rơi xuống bên cạnh lên, lập tức để ngang trên
Nhiếp Lăng Hàn vọt người nhảy qua, tung chưởng từ xa, một cơn gió mạnh đánh về phía cổ tay người kia, kiếm của người kia rơi xuống.
Người kia co quắp ngã xuống đất, Duệ vương tiến lên giật mặt nạ của người kia xuống, hắn kinh ngạc kêu lên: “Tại sao lại là ngươi?”
.