Trong đại điện đầy ắp tiếng ca hát nói cười, Tử Vi lại chán nản, buồn bực ngán ngẩm.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đây là hôn sự của nàng nhưng nàng không hề vui vẻ, còn mọi người lại vui vẻ như thế.
Sau đó Nguyên Liệt tới.
Hắn mở cửa lớn ra, chậm rãi đi vào.
Bộ y phục màu đen bao lấy cơ thể cao lớn của hắn.
Hai bên cổ tay đều có một nửa sợi dây xích thô to.
Hắn tung chưởng hất ngã thị vệ vây quanh, dưới cái nhìn soi mói của trăm ngàn người, hắn chậm rãi đi về phía nàng.
Hắn nhìn nàng chăm chú, cặp mắt như lửa kia vang dội trong lòng nàng, không thể quên đi được.
Hắn đi đến bên người nàng, kéo tay nàng, nàng không hề từ chối.
Nàng và hắn đã sớm quen biết, như bạn cũ nhiều năm không gặp.
“Này, đã lâu không gặp.” Nàng nói.
“Đã lâu không gặp.
Ta muốn đưa nàngđi, có được không?” Mái tóc dài rậm của hắn buông sau gáy, dáng người cao lớn hơi nghiêng về phía trước, nàng nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đẹp của hăn.
“Được.” Nàng không hề suy nghĩ đã đồng ý.
Tình yêu đến thì không ai ngăn nổi, cho dù là núi đao hay biển lửa.
Phụ hoàng tức giận.
Ông là đại để Tử Dương của đại lục Hợp Hư, sao có thể để cho người khác khiêu chiến với quy tắc của ông như thế, cho dù là nữ nhi ông thương nhất cũng không được.
Nàng vốn là vị hôn thê của Nguyên Thuần, Nguyên Thuần là thiếu chủ của đại lục bắc hoang.
Mà Nguyên Liệt là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Nguyên Thuần.
Tình yêu của nàng và Nguyên Liệt hoang đường như vậy, đại nghịch bất đạo như thế, ngoại trừ sư phụ Diêu Lâm của nàng thì không ai đồng ý.Thế nhưng không có ai là đối thủ của Nguyên Liệt, thậm chí Nguyên Thuần tức giận cũng bị Nguyên Liệt tung chưởng hất văng ra ngoài cửa.
Phụ hoàng tự mình ra tay mới trói được Nguyên Liệt lại.
Phụ hoàng muốn phế tu vi của Nguyễn Liệt, đày hắn vào thủy lao vĩnh viễn, mãi mãi không bao giờ luân hồi.
Vào giây phút phụ vương giơ tay lên, Tử Vi chịu khuất phục.
Nàng quỳ gối trước mặt phụ hoàng, nguyện ý chấp nhận tất cả trừng phạt, chỉ cần có thể thả Nguyên Liệt.
Về sau là sư phụ Diêu Lâm của nàng, vị cư sĩ vừa đạo vừa tiên kia cầu xin cho bọn họ lịch kiếp.
Nàng thề độc trước mặt mọi người, lịch kiếp ba đời ba kiếp với Nguyên Liệt, nếu như không thể nhận nhau yêu nhau thì nàng sẽ hồn bay phách tán.
Sư phụ nói với nàng, hắn làm riêng Thương Long kiếm và Thu Thủy kiếmcho bọn họ, nàng dùng Thu Thủy kiếm, khi lịch kiếp đi tìm một thanh Thương Long kiếm, người có thể sử dụng Thương Long kiểm sẽ là người nàng muốn tìm.
Thế nhưng khi lịch kiếp, phụ hoàng xóa sạch tất cả ký ức của bọn họ, còn có nhiều người gây khó dễ và ngăn cản như vậy.
Cho nên ba đời ba kiếp bọn họ giày vò lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau, lại yêu nhau sâu đậm, đau đớn và say đắm đan xen.
Lúc còn trẻ, chúng ta luôn điên cuồng vì thứ gì đó.
Người không điên cuồng uổng phí tuổi trẻ.
Khi đó chưa từng bàn đến được mất, chỉ hỏi chân tình.
Tự cho là tay trái nâng trời, tay phải che đất, chẳng hề sợ hãi.
Thế là, tình yêu đẹp để lúc đầu thường được hình dung là oanh oanh liệt liệt, khắc cốt ghi tâm, thiêu đốt tim can, thịt nát xương tan, nghe có vẻ đều là hủy diệt...Tử Vi dựa đầu vào người hắn, xoay người, ôm chặt lấy hắn.
“Xin chào, Nguyên Liệt.” Nàng vòng hai tay qua eo hắn, mặt áp sát vào ngực hån.
“Xin chào, Tử Vi.” Hắn ôm lấy nàng, hận không thể khảm nàng vào trong ngực mình.
Bọn họ ôm nhau đi ra ngoài.
Mọi người ngẩn người.
Hoàng thượng cũng nhanh thật, mặc dù mọi người biết Hoàng thượng có tình cảm với Tử Vi, thế nhưng từ lãnh đạm chuyển sang thân mật như bây giờ, mọi người hơi khó chấp nhận.
Sắc mặt Nhiếp Lăng Hàn hơi thay đổi, hắn cảm thấy giữa Lê Hiên và Tử Vi xảy ra một số thay đổi, về phần thay đổi ở đầu hắn cũng không rõ.
Lê Hiên buông Tử Vi ra, nói với Cổ Phàm: “Để người không liên quan cách xa một chút, Tiểu Quý Tử, mang thức ănlên đi.
Trương Dương, người đến cửa chính trông coi, người không liên quan không được phép tới gần.”
Trương Dương vâng lời rồi rời đi.
“Đồ ăn đã sớm mang lên đủ rồi ạ.” Tiểu Quý Tử trả lời.
“Ừm, vậy thì đóng cửa Sấu Phương cung, mấy người các người vào hết đi.” Lê Hiên nói với Tiểu Quý Tử, Lập Hạ và Tiểu Tỉnh.
Mọi người ngừng thở, dường như có chuyện lớn sắp xảy ra.
Lê Hiện ôm lấy Tử Vi ngồi xuống: "Ngồi hết đi.” Lê Hiên gắp thịt dễ xiên nướng mà Tử Vi thích ăn cho nàng.
Mọi người đồng loạt nhìn Lê Hiên, không ai có tâm tư dùng bữa.
Lê Hiên để đũa xuống rồi nhìn mọi người: “Trẫm biết nghi hoặc của các ngươi, có phải các người nhìn thấy Tử Vi rất giống Tuyết Yên hay không?”“Đúng, đúng là rất giống.” Mọi người đồng thanh nói.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tuyết Yên chăm chủ, ánh sáng trong con người càng ngày càng lạnh.
Lê Hiên nắm chặt tay Tử Vi: “Tử Vi, đàn cho mọi người một khúc đi, trẫm rất muốn nghe bài Núi Vắng mà trước kia nàng đánh.”
Tử Vi đứng dậy ngồi xuống trước đàn.
Có lẽ người khác đã quên bài Núi Vắng này, thế nhưng Vu Dung lại nhớ kỹ.
Đó là ca khúc của riêng Tuyết Yên, chỉ có Tuyết Yên mới biết đánh.
Khi đó nàng ấy vẫn còn là công chúa nước Phú Lệ, vốn khiêu khích Đại Hưng muốn tỷ thí cầm nghệ với phi tần của Hoàng thượng, Tuyết Yên đánh khúc Núi Vắng này, nàng ấy muốn hợp âm nhưng không hợp vào được, bởi vậy thua Đại Hưng.
Vu Dung thầm kinh ngạc, nàng ấy nhìn mặt Tử Vi chằm chằm, giống như hiểura gì đó, lại dường như không thể tin được.
Ca khúc biến ảo khôn lường chậm rãi tuôn ra từ đầu ngón tay của Tử Vi.
Ngoại trừ Nhiếp Lăng Hàn, mọi người đều đứng lên.
Có lẽ mọi người đã quên tên của ca khúc này, thế nhưng bọn họ vẫn nhớ giai điệu.
Vu Dung chậm rãi đi lên trước, mắt nàng ấy rơm rớm, nắm chặt tay Tử Vi: "Là cô thật sao, chuyện này sao có thể? Chẳng lẽ cô.
”
Tử Vi gật đầu: “Đúng vậy, đúng là ta.
Đầu năm công chúa Bắc Di Tân Tử Vi ngã từ trên ngựa xuống bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại quên trí nhớ trước kia, thực ra khi đó, Tân Tử Vi chân chính đã chết thật rồi.
Người sống lại là ta, Tuyết Yên.
Lập Hạ khóc quỳ rạp xuống đất: “Chẳng trách, nô tỳ vô lễ với công chúa như vậy mà người chưa từng trách nô tỳ, chẳngtrách, người luôn dùng ánh mắt đó nhìn nô tỳ, chẳng trách, người tốt với mọi người như vậy, tiểu thư, sao người không nói sớm cho Lập Hạ biết..."
Tử Vi cũng khóc: “Ta sợ sẽ dọa ngươi, với lại, ta nhất định phải nhận nhau với Hoàng thượng trước mới được, nếu không, có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không thể khống chế.
Chuyện này vốn kỳ quái, ta cũng sợ mọi người không tin.”
Tuy Duệ vương, Bạch Thiếu Đình và Hàn Chi Đào cũng là người từng thấy việc đời, thế nhưng cũng vô cùng kinh ngạc về loại chuyện này.
Nhưng bọn họ đều tin, bởi vì ngoại trừ chuyện đó ra thì không còn lý do khác.
Thậm chí mắt Hàn Chi Đào còn nhòe lê.
Trân Châu cũng đi tới ôm lấy Tử Vi.
Chẳng trách ánh mắt nàng nhìn mình luôn thân thiết như vậy.
Tiểu Tỉnh đứng sau lưng Tử Vi, nàng ấy hơi mờ mịt, cũng đột nhiên hiểu ra.
Từ sau khi ngã ngựa, công chúa quên tấtcả mọi chuyện, hơn nữa đột nhiên hiểu y thuật, biết làm đồ ăn, dường như biến thành một người khác, thì ra nàng thật sự biến thành một người khác.
Công chúa chân chính đã chết, vị này là hồn phách của người khác.
Có điều công chúa hiện tại vẫn luôn rất tốt với nàng ấy, mặc dù lòng nàng ấy tiếc thương cho chủ nhân trước kia, thế nhưng nhìn người trước mắt rõ ràng là công chúa Tử Vi, nàng ấy cũng có thể chấp nhận.
Lê Hiện nói: “Tuy Tử Vi là Tuyết Yên, thế nhưng chuyện này chỉ những người đang ngồi ở đây biết là đủ rồi.
Các người đều là người thân của Yên Nhi.
Về sau Lê Đồng và Giang Duệ cũng sẽ biết.
Bao gồm cả Trương Dương bên ngoài, trẫm cũng sẽ không để hắn biết.
Dù sao, trẫm cũng không hy vọng mọi người coi Tử Vi thành kẻ khác loài.”
Mọi người gật đầu, hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng thượng.
“Thế nhưng người nằm trong Lâm Hoađiện...
Phải làm sao đây?” Duệ vương đột nhiên hỏi.
.