“Ta chỉ không muốn mọi người đổ oan cho người khác, xem mạng người như cỏ rác!” Tuyết Yên rút trâm cài tóc trên đầu ra, đâm vào cổ mình: “Thả nàng ấy ral” Lê Hiên chợt đứng lên: “Ngươi nói cái gì?” “Thả Tập Hương, thả nàng ấy ra! Không phải nàng ấy làm!” Tuyết Yên đâm vào cổ mình, ngực có vị ngai ngái dâng lên.
Một ngụm máu tươi phun ra.
Lê Hiên nhíu mày, vung tay lên với gia binh, đi tới.
Đêm đại hôn, hán từng thấy dáng vẻ nàng che chở †ỳ nữ của mình không cần mạng.
Nữ nhân này luôn khiến hắn không thể nào khống chế.
Các gia binh dừng lại, bên tai không còn tiếng đánh vào thịt bôm bốp, Tuyết Yên yên lòng.
“Yên phu nhân, a hoàn này của ngươi đã thừa nhận rồi, sao ngươi còn chết không thừa nhận vậy? A hoàn ngươi cũng đã nói là nàng ta tự mình làm, ngươi còn muốn tranh cãi cái gì?” Quan Duyệt hơi tức giận.
Tuyết Yên không nhìn nàng ta, nhìn thẳng vào Lưu thượng thư: “Thượng Thư đại nhân, ta không giết cháu trai ông, đó là con của vương gia, ta sẽ không hại đứa bé.
Nhưng đứa trẻ này thật sự không còn, ông không muốn tìm được…” Tuyết Yên muốn nói, ông không muốn tìm được hung thủ sao, nàng biết tên của thuốc.
Nàng nghĩ tới từng thấy loại thuốc này ở đây.
Nhưng nàng còn chưa nói dứt lời, Lê Hiên đã đá vào tim nàng, Tuyết Yên không phòng bị, ngã xuống đất.
Đầu nàng đập xuống đất, rách da.
“Đúng là đồ không biết ăn năn! Người đâu; đưa Yên phu nhân đến phòng hối lỗi! Không ai được †hăm, ai vi phạm sẽ bị đánh chết!” Giọng lạnh lẽo của Lê Hiên vang lên bên tai Tuyết Yên.
Vị ngái lại xộc lên, nàng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nằm trên đất.
Trong phòng hối lỗi rất lạnh.
Tuyết Yên cảm thấy đầu váng mắt hoa, máu trên y phục đã khô cứng, cọ xát vào da thịt dẫn đến máu mới chảy ra.
Nàng miễn cưỡng kéo y phục mỏng manh, thử mấy lần cũng không có sức.
Cả người nàng mềm nhữn, lạnh đến phát run, phía sau lưng có mồ hôi lăn xuống.
Nàng sẽ chết ở chỗ này sao? Vì sao lại như này? Tập Hương nhất định sẽ mất mạng.
Nàng càng lúc càng u mê, nàng cuộn người lại dựa vào trong góc, ngồi trên tấm bản lạnh lẽo.
cứng rắn, cổ họng như bị than đốt, tiếng lùng bùng bên tai càng lúc càng vang.
Trong hoảng hốt có người xé tay áo của nàng, vết †hương trên cánh tay rất đau, có thứ lành lạnh thấm qua, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Có người cạy mở miệng của nàng, cho nàng uống nước, đúng vậy, nước.
Nàng đã một ngày một đêm không uống nước.
Còn có một viên thuốc vào miệng, vị đặc thù của cỏ tình nhân, là Hộ Tâm đan của nàng.
“Lập Hạ.” Nàng khẽ gọi một câu.
“Lập Hạ, xin lỗi, ta không bảo vệ được Tập Hương… Ta biết nàng ấy bị ép buộc, Tập Hương, xin lỗi… Tập Hương…” €ó người ôm nàng, tiếng thở dài khe khẽ.
“Vì nàng, nàng ta phải chết.
Làm một nô tỳ, nàng †a chết đi vì nàng cũng đáng.” Có bàn tay sờ trán nàng.
Đầu óc mê muội, khi thì tỉnh, khi thì hôn mê.
Đây là giọng của ai? “Lê Hiên, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Những gì ở núi Mặc là giả sao? Ta hận ngươi! Hận ngươi!” Tuyết Yên lẩm bẩm.
“Hận đi, cứ hận như vậy đi.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, trên bàn tay hân là gương mặt ửng đỏ của nàng, hô hấp dồn dập, trán có vết thương, cánh †ay chảy máu, khóe miệng còn có vài tơ máu.
Nàng luôn nhếch nhác như vậy.
“Gia, xử lý thế nào, đã tra ra là ai bỏ thuốc rồi.” “Tạm thời đừng hành động, sai người trông chừng thật kĩ.
Há có thể dễ dàng tha thứ cho việc giết con ta được! Bây giờ không thể có bất kỳ biến cố gì: Ánh mắt Lê Hiên như hàn băng.
“Gia, Kiêu Ky doanh đã rời đi hết.
Ngoại trừ Hắc bộ bị tiêu diệt, Hồng bộ cũng bị thương hơn nửa.
Kẻ cầm đầu rất thần bí, có binh sĩ nói là Tuyết Thành dẫn người đánh lén, không có từ binh, kẻ bắt được đã tự sát” Điền Minh thấp giọng nói.
Lê Hiên nhíu mày: “Tuyết Thành!” “Tâm tình của bọn họ vẫn rất kích động, ngoại trừ Hàn tướng quân, mọi người vẫn cho rằng là Yên phu nhân để lộ bí mật.
Tây Bắc hầu kích động nhất.” *Ừm, ông ta vốn có khúc mắc với đại nguyên soái, ông ta có thể giúp ta cũng là vì vậy.
Còn ông ta có thật lòng giúp ta hay không, phải xem chúng ta ra bài như nào!” “Về phần nàng, chuyện này, ta không tin nàng sẽ phản bội ta.” Tay Lê Hiên ôm Tuyết Yên chặt hơn.
“Thuộc hạ cũng không tin.
Thế nhưng biết rõ đường trú quân như thế, khẳng định là người biết chuyện.” Điền Minh lo âu nói.
“Nhất định phải mau chóng tìm được kẻ này, nếu không hậu hoạn vô tận, chúng ta không biết hắn còn muốn làm gì.” “Hai ngày nay ngươi hãy tra việc này đi.” Lê Hiên căn dặn Điền Minh.
Người trong lòng cựa quậy, cơ thể mềm mại non mịn dựa sát vào người Lê Hiên.
Tay hản khẽ vuốt ve vết thương lộ ra ngoài của nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, ngón tay lướt từ trán đến đôi mắt nhắm lại của nàng.
Nhìn như lười biếng, thậm chí hững hờ.
Bàn tay kia vẫn trượt xuống, chậm rãi trượt đến cái hông của nàng.
Hắn dừng lại, năm chặt nắm đấm.
Nàng luôn có thể châm lửa dục vọng sâu nhất trong lòng hản.
Bất cứ lúc nào.
Giống như hản điên cuồng tham luyến cơ thể của nàng một cách khó hiểu.
Hắn cũng không thiếu nữ nhân, thế nhưng chỉ có nàng, chỉ có nàng.
Điền Minh đã trải xong chăn mền.
Lê Hiên ôm nàng, đặt nàng xuống, điểm huyệt ngủ cho nàng.
Trong chậu than có đốt than, trong phòng ấm lên.
“Lúc này, bắc di xâm lấn, Ninh vương cáo ốm, rõ ràng không muốn xuất chiến.” Cố Phàm nói.
“Bắc di xâm lấn không phải là ngẫu nhiên.
Dã tâm của Ninh vương rất rõ ràng.
Trước mắt trong triều, Ninh vương chỉ e ngại vương gia, nếu như vương gia đi chống bắc di, chỉ sợ đế đô sẽ nằm trong sự khống chế của Ninh vương…” Điền Minh sầu lo.
Ý của hoàng thượng hôm nay là muốn cho An vương ngự chiến.
“Bắc di quá ngông cuồng.
Nếu như không tránh được phải xuất chiến, sao chúng ta không tương kế tựu kế” Đôi mắt Lê Hiên nhìn chằm chằm lời dạy hối lỗi trên tường: Người tháng ta, đừng sinh ghen ghét, người yếu hơn ta, đừng sinh thô tục.
“Ý của vương gia là?” “Ninh vương đã không kịp chờ đợi như thế, chúng †a sẽ cho hán cơ hội này.
Hắn đừng xem thường phụ hoàng!” Lê Hiên cười lạnh.
“Vương gia muốn ngư ông đắc lợi?” “Cuộc chiến thành công nhất là không dùng đao dùng thương mà vẫn đạt được mục đích của mình.” Đôi mất Lê Hiên tỏa sáng rạng rỡ.
“Thậm chí ta có thể giúp sức cho Ninh vương một chút.
Bản vương cũng rất muốn nhìn thấy sức mạnh vệ sĩ Thương Long của phụ hoàng.
Có điều phải bày bố kĩ càng trong cung và Vân thành mới được.
Mấy ngày nay ta phải suy nghĩ đã.” “Vương gia, hôm nay cần triệu tập bọn họ không? Ngày mai tảo triều, hoàng thượng nhất định sẽ chọn người ngăn địch.” Điền Minh nhắc nhở Lê Hiên.
“Không cần.
Chưa tìm ra nội gián ta không yên lòng.
Ta có cân nhắc.” Tuyết Yên khẽ hừ nhẹ vài tiếng, Lê Hiên nhìn về phía nàng, bàn tay vuốt ve đôi mày hơi chau lại của nàng.
“Vương gia, sao ngài không nói thật với Yên phu nhân ngài làm vậy là bảo vệ phư nhân, bởi vì mọi người đều muốn giết nàng ấy.
Ngài không nói nàng ấy sẽ hiểu lầm ngài, hận ngài.” Điền Minh không đành lòng.
“Hận đi.
Nàng ấy không biết che giấu tâm tư của mình.
Nếu như nàng ấy biết nguyên nhân sẽ lộ tẩy mất.
Điền Minh, mấy ngày nay ngươi hãy chăm sóc nàng ấy, không cho ai đến gần nơi này.” “Vâng.
Gia, trời đã sắp sáng rồi, ngài chợp mắt một lát đi.” Điền Minh thấy Lê Hiên gần như không ngủ cả đêm.
“Không cần.
Đi thôi.” Hôm sau Tuyết Yên tỉnh lại, nhìn thấy mình co lại trong chăn.
Vết thương trên cánh tay đã được xử lý, cơn sốt cũng lui đi.
Trên trán quấn băng vải màu trắng.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Điền Minh ngồi ở cửa, hắn đang lau kiếm trong tay.
Tuyết Yên ngồi dậy.
Điền Minh đứng lên: “Yên phu nhân tỉnh rồi à?” “Đây là phòng hối lỗi sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Vâng.” “Tập Hương, Tập Hương ra sao rồi?” Điền Minh nhìn Tuyết Yên, há miệng.
“Đã bị đánh chết rồi.” Tuyết Yên ngã xuống đất, Điền Minh đỡ nàng dậy.
“Hắn vẫn giết chết nàng ấy.
Hắn vẫn không cho ta nói chuyện.
Điền Minh, không phải Tập Hương hại chết đứa con của Tuệ phu nhân, không phải!” Cả người Tuyết Yên run rẩy, một mạng người vô tội thật sự như sâu kiến trong mát hãn sao? Điền Minh dìu nàng ngồi lên ván gỗ trải chăn.
Đôi mắt Tuyết Yên đã có phần điên cuồng.
“Phu nhân, vương gia không ngốc đâu!” Điền Minh không biết nên nói với nàng thế nào.
“Ta biết hắn không ngốc, hắn chỉ không yêu! Hắn không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của ta!” “Không phải như vậy.
Phu nhân có biết vì sao sau khi vương gia trở về từ núi Mặc đột nhiên lạnh nhạt với ñgười không?”
.