Còn hai ngày nữa là đến ngày Nhan Hương cử hành đại lễ thành hôn.
Lê Hiên đến Vĩnh An cung thăm Nhan Hương, Nhan Hương hững hờ hỏi Lê Hiên: “Hoàng thượng, hỉ nương hành lễ cần tìm hai người hợp với tuổi của chúng ta, hoàng thượng có ứng viên nào phù hợp không?” “Chuyện này à, nàng cứ tìm đi, tuổi phù hợp thì gọi đến là được, không cần hỏi trãm.” Hoàng thượng thuận miệng đáp.
Nhan Hương mừng thầm.
Tuyết Yên ở suối nước nóng được mười ngày, trước ngày thứ mười một thì được thị vệ Trương Binh trong cung phái tới đón hồi cưng.
Điền Minh ngăn Trương Bình lại hỏi: “Là thánh chỉ của Hoàng thượng sao?” “Tôn công công nói là Hoàng thượng đã đồng ý để ‘Yên phi nương nương làm hỉ nương cho Hoàng thượng và Ý Quý phi, phải nhanh chóng, chậm sẽ không kịp nữa.” “Trong cung nhiều người như vậy, sao lại phải đi tìm ‘Yên phi nương nương?” Điền Minh vẫn nghi hoặc, hắn biết nguyên nhân Hoàng thượng đưa Yên phi nương nương đến núi Thu.
“Nói là không ai hợp tuổi, chỉ có Yên phi nương nương mới hợp tuổi với Hoàng thượng, Ý Quý phi.” Điền Minh bán tín bán nghi, nhưng không dám vi phạm chuyện này.
Tuyết Yên trở lại cung đã là buổi trưa, nàng chưa trở về Trường Tín cung đã bị đưa đi thay hỉ phục vội vàng.
Lúc này nàng mới hiểu ra, thì ra Lê Hiên và Nhan Hương sắp cử hành nghỉ thức đại hôn.
Điền Minh trở về muốn tìm Hoàng thượng bẩm báo, nghỉ thức đang lúc tiến hành, a hoàn thái giám ngăn cản, Điền Minh không dám quấy nhiều.
Đại lễ thành hôn vô cùng long trọng.
Tuyết Yên thấy còn long:trọng hơn gấp trăm lần sọ với lúc hắn cưới Quan Duyệt và mình.
Khi Lê Hiên cưới nàng thì đang trong lúc giấu nhãn, tất cả đều rất khiêm tốn, mà ngày ấy nàng và Quan Duyệt gả cho hản, Quan Duyệt là chính phi, Tuyết Yên chỉ là một trắc phi, mặc dù cũng rất náo nhiệt, nhưng không thể nào so với bây giờ được.
Vinh dự của nữ tử do nam nhân cho, Tuyết Yên đã cảm nhận được sâu sắc điều này.
A hoàn bên cạnh nói, Hoàng thượng còn cho.
Ý Quý phi Tiêu phòng*, đây là chuyện rất nhiều năm chưa có.
*Tiêu phòng: cung hoàng hậu nhà Hán ở, vách có trát bột hồ tiêu để cho thơm và ấm áp; sau được dùng để chỉ phòng ngủ của vợ vua chúa thời phong kiến.
Tiêu phòng? Tuyết Yên mỉm cười.
Cuối cùng nàng lại thành người ngoài.
Nàng được thay lễ phục vui mừng, màu đỏ tía, thêu lên hoa như ý đỏ sậm, một hỉ nương khác là Thất công chúa Lê Đồng.
Lê Đồng nhìn thấy Tuyết Yên, giật nảy mình: “Yên tẩu tẩu, sao lại là tẩu? Chẳng phải tẩu đi tới núi Thu rồi sao?” “Được đón về rồi.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói.
Sắc mặt hàng tái nhợt, bối:son trát phấn cũng không giấu nổi sự bi thương trong lòng.
“Yên tấu tấu, tẩu khó chịu thì cứ nói ra đi, bảo người †a tìm hỉ nương khác cũng được!” Lê Đồng hiểu rõ †âm trạng của Tuyết Yên.
“Không cần, nhìn cũng tốt, nhìn để cho mình hết hi vọng.” Chẳng phải Nhan Hương có ý này sao? Những gì nàng và Lê Đồng phải làm là khi Hoàng thượng đón tân nương vào phòng, nhận bọc y phục của tân nương, tục gọi là ôm phúc, để bọc y phục trên giường của tân phòng, sau đó đứng bên giường, giúp hỉ nương lễ nghỉ hoàn thành nghi thức sau đó, vén khăn dâu, uống rượu hợp cẩn, vung táo đỏ đậu phộng và hạt dẻ…
Bên ngoài hỉ nhạc vang lên, trời đất vui mừng, chiêng trống rợp trời.
Lê Hiên đón Nhan Hương vào cổng Vĩnh An cung.
Tuyết Yên và Lê Đồng đứng ở cửa phòng, nàng đưa tay nhận bao y phục trong tay Nhan Hương.
Nàng nhìn thấy Lê Hiên mặc hỉ bào màu đỏ tía thêu rồng vàng, ánh mắt sáng rực.
Hắn dìu tân nương Nhan Hương chậm rãi đi vào cửa phòng.
Lễ quan bắt đầu đọc nghi thức bái thiên địa.
Lê Hiền ngẫu nhiên nhìn quanh, thấy Tuyết Yên: Hân cho rằng mình hoa mắt, tập trung nhìn lại, đúng là nàng.
Nàng mặc lễ phục đỏ sậm, trâm mây san hô đỏ cài trên tóc, sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt gượng cười, nhíu mày, ánh mắt hỗn loạn.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, vừa chạm phải ánh mắt của hắn, trái tim Tuyết Yên đột nhiên tê rần, lồng ngực có vị ngọt tanh.
Cố nhịn, nhất định phải nhịn, đây là nghi thức đại hôn của bọn họ, ta không thể thất lễ được.
Tuyết Yên thầm khuyên nhủ mình.
“Phu thê giao bái!” Khi lễ quan kêu phu thê giao bái, Lê Hiên thất thần.
Hỉ nương nghỉ thức bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: một tiếng, hắn mới hoàn hồn.
Bên môi Tuyết Yên mỉm cười, nhìn chăm chăm Lê Hiên.
“Nếu muội khó chịu thì về trước đi.” Bên tai vang lên giọng nói của Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên ngẩng đầu, quả đúng là hắn: “Sư huynh, ta không sao.” “Sắc mặt muội không tốt.” Giọng Nhiếp Lăng Hàn ôn nhuận.
“Vẫn còn nghi thức chưa cử hành xong, ta không thể trở vẽ được.” Giọng-Tuyết Yên cứng cỏi.
Bái thiên địa xong, Nhan Hương được đưa vào động phòng, Tuyết Yên và Lê Đồng cùng đi vào động phòng.
“Tại sao nàng lại quay về?” Lê Hiên hỏi Tuyết Yên.
“Bẩm hoàng thượng, chẳng phải Hoàng thượng bảo thần thiếp trở về làm hỉ nương cho hai người sao?” Tuyết Yên khẽ giọng trả lời.
“Vì sao lại tìm nàng ấy? Trãm đưa nàng ấy đi núi Thu nghỉ ngơi, nàng lại gọi nàng ấy trở về?” Lê Hiên hỏi Nhan Hương đang phủ kín khăn dâu.
Hỉ nương nghỉ thức bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: một tiếng, hắn mới hoàn hồn.
Bên môi Tuyết Yên mỉm cười, nhìn chằm chăm Lê Hiên.
“Nếu muội khó chịu thì về trước đi.” Bên tai vang lên giọng nói của Nhiếp Lăng Hàn.
Tuyết Yên ngẩng đầu, quả đúng là hắn: “Sư huynh, ta không sao.” “Sắc mặt muội không tốt.’ Giọng Nhiếp Lăng Hàn ôn nhuận.
“Vẫn còn nghi thức chưa cử hành xong, ta không thể trở về được.” Giọng-Tuyết Yên cứng cỏi.
Bái thiên địa xong, Nhan Hương được đưa vào động phòng, Tuyết Yên và Lê Đồng cùng đi vào động phòng.
“Tại sao nàng lại quay vê?” Lê Hiên hỏi Tuyết Yên.
“Bẩm hoàng thượng, chẳng phải Hoàng thượng bảo thần thiếp trở về làm hỉ nương cho hai người sao?” Tuyết Yên khẽ giọng trả lời.
“Vì sao lại tìm nàng ấy? Trẫm đưa nàng ấy đi núi Thu nghỉ ngơi, nàng lại gọi nàng ấy trở về?” Lê Hiên hỏi Nhan Hương đang phủ kín khăn dâu.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã hỏi Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng nói để thần thiếp xem sao rồi xử lý, có người thích hợp cứ gọi đến là được.
Thân thiếp bảo lễ quan tra tuổi, Hoàng thượng cầm tinh đại long, thần thiếp thuộc tiếu long, mà Yên phi cầm tỉnh gà, cầm tinh của nàng ấy hợp với hai chúng ta, cho nên tìm nàng ấy…” “Hoàng thượng, giờ lành đã đến, mời Hoàng thượng vén khăn dâu, uống rượu hợp cẩn với quý phi nương nương.” Hỉ nương lễ nghi nhắc nhở Hoàng thượng.
Hoàng thượng dùng đòn cân vén khăn dâu của Nhan Hương.
Tuyết Yên bưng chén rượu lên đưa cho.
Hoàng thượng và Nhan Hương, nhìn Hoàng thượng và Nhan Hương cùng uống rượu hợp cẩn.
“Hoàng thượng, thần thiếp mong được đầu bạc đến già, vĩnh kết đồng tâm với Hoàng thượng.
Xin Hoàng thượng ban cho thần thiếp một chùm tóc.” Nhan Hương cắt tóc mình, mỉm cười nhìn Lê Hiên.
Lê Hiên hơi trầm ngâm, cúi đầu.
Nhan Hương cắt một chùm tóc của Lê Hiên, bện hai đồng tâm kết, đặt dưới gối.
Khuôn mặt Tuyết Yên luôn mỉm cười, nhưng tay nàng lại run lên.
Nàng cố gắng kiềm nén, không cho nước mắt trào ra.
Lồng ngực đau nhói từng cơn, vị máu †ươi càng thêm nồng.
Tuyết Yên, rời đi đi.
Nếu như còn muốn sống.
Lòng nàng ghen ty muốn điên lên.
Chúng ta luôn muốn nám lấy một số thứ không thuộc về chúng ta, khiến bản thân đầy thương tích.
Tuyết Yên trải hạt dẻ táo đỏ và đậu phộng trong bao lên dưới đệm giường.
Trên bức tường mới được làm lại tỏa ra mùi hương thơm ngát, Lê Đồng dùng tay quệt đưa lên mũi ngửi.
Liên Kiều thấy thế vội nói với Lê Đồng: “Đây là tường tiêu Hoàng thượng ban cho, ngụ ý nhiều con nhiều phúc.” “Hoàng thượng thật đúng là bất công, ta nhớ khi hoàng huynh cưới Yên tấu tẩ….” Không đợi Lê Đồng nói xong, Tuyết Yên túm tay Lê Đồng: “Trước khác nay khác, không lúc nào giống lúc nào.
Bây giờ người ấy là Hoàng thượng.” Đêm đại hôn của nàng, hắn còn phạt đánh a hoàn của nàng.
“Được rồi, lễ nghi xong rồi, hai người về nghỉ đi.” Hản thấy mắt nàng đã rưng rưng.
“Hoàng huynh, lần này phải náo động phòng lớn chứ, ngày kết hôn không chia lớn nhỏ, tẩu tử cũng không cho phép muộn phiền.
Vừa rồi lão Hàn nghĩ ra cách chơi rất hay!” Một đám người ngũ hoàng tử, Hàn Chi Đào, Lôi Trạch cười đùa đi đến.
Tuyết Yên thi lễ, cúi đầu lảo đảo ra khỏi cổng Vĩnh An cung.
Hàn Chi Đào nhìn thấy Tuyết Yên, hắn hơi sửng sốt, muốn chào hỏi nàng.
Tuyết Yên không nhìn hản, vội vàng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng, Tuyết Yên phun ra một ngụm máu tươi.
“Yên tẩu tẩu!” Lê Đồng kêu lên, Lê Đồng muốn trở về phòng tìm Lê Hiên, Tuyết Yên giữ nàng ấy lại.
“Đưa ta về nhà đi, nhanh lên!” Nàng sắp không chống đỡ nổi nữa.
Trong phòng vang lên từng đợt tiếng cười.
“Cuối cùng tẩu đã được như ý nguyện, biểu diễn cùng ăn táo với hoàng huynh đi!” Ngũ hoàng tử rất hưng phấn.
Hắn vốn rất quý Nhan Hương.
Hắn cũng biết những chuyện giữa Nhan Hương và tứ ca Lê Hiên.
Tuyết Yên được ai đó bế lên, nàng ngẩng đầu, là Nhiếp Lăng Hàn.
“Sư huynh.” Tuyết Yên gọi một tiếng hôn “Đừng nói gì cả, ta đưa muội về Trường Tín cung của muội c mặt Nhiếp Lăng Hàn ôn nhuận, con ngươi như mặc ngọc, sâu không thấy đáy.
.