Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình


Vu Dung hơi ngẩn người nói: “Cũng tốt, với nàng ấy mà nói, quên đi chuyện quá đau khổ cũng không phải chuyện xấu.” Nàng ấy đi lên trước nắm chặt tay Tuyết Yên: “Ta là Vu Dung, hai chúng ta là tri kỷ, là bằng hữu.” Tuyết Yên chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước bàn.

“Ngươi là người yêu của hắn sao?” Tuyết Yên đột nhiên chỉ vào Bạch Thiếu Đình hỏi Vu Dung.

Vu Dung đỏ mặt, không nói chuyện.

“Đúng vậy.
Nương nương tinh mắt quá.” Bạch Thiếu Đình trả lời.

“Ừm, ánh mát ngươi nhìn nàng ấy rất khác.” “Cùng dùng bữa khuya đi.” Lê Hiên lạnh nhạt nói với bọn họ.

Mấy người ngồi xuống, Tuyết Yên nhìn thấy bọn họ không có ác ý, dân buông lỏng cảnh giác, nàng ngồi gần Vu Dung, cách Lê Hiên rất xa.

Vu Dung xích lại gần lỗ tai Tuyết Yên hạ giọng nói: “Trước kia ngươi yêu nam nhân này như mạng mình” “Không thể nào!” Giọng của Vu Dung rất nhỏ, nhưng giọng của Tuyết Yên lại rất lớn.

“Ta không lừa ngươi đâu.” “Vậy chắc chắn hắn không yêu ta, nếu không sẽ không ai dám hại ta như thế!” Tuyết Yên cười khẩy, nàng không ngốc đâu.

Trong hoàng cung, không ai dám động vào nữ nhân được sủng ái.

Nàng nói như vậy, Vu Dung không nói được câu nào nữa.

“Quả thật như: thế.” Tuyết Yên cúi đầu xuống, húp một ngụm canh gà, dùng tay cầm đùi gà trong bát lên, bắt đầu gặm.

Lê Hiên phiền não trong lòng, trước kia nàng thích quấn lấy hắn, đặc biệt là ở bên ngoài, nàng luôn rất làm càn.

Bây giờ, nàng e ngại hắn, thậm chí rất ít nhìn hắn.

“Yên Nhi.” Hắn nắm lấy tay nàng.

Nàng lập tức hất tay hắn ra.

Hản nắm lấy cổ tay nàng.
Tuyết Yên bị đau, há mồm muốn cắn, phát hiện tay hắn có vết máu loang lổ, là nàng cán.

Hản nhìn nàng ngơ ngẩn, ôm lấy nàng nhẹ nhàng nhích lại gần mình.
Nàng vẫn kháng cự, lại còn phiền chán.

Trong lòng Lê Hiên nhói đau: “Yên Nhị, ta là phu quân của nàng, nàng đừng ghét bỏ ta.
Nàng quên chuyện trước kia cũng không sao, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?” Tuyết Yên lắc đầu: “Bây giờ ta chỉ muốn gặp Lê Kiệt” Mọi người đều biến sắc.

“Yên Nhi, không được nói linh tinh! Lê Kiệt là kẻ địch của chúng ta.” Nhiếp Lăng Hàn hạ giọng nói ôn hòa.

Tuyết Yên không để ý đến bọn họ nữa, cúi đầu ăn.

Dùng xong bữa khuya, mọi người rời đi, Tuyết Yên cảnh giác nhìn Lê Hiên.

Lê Hiên cười khổ: “Nàng ngủ trên giường, ta ngủ trên ghế này, yên tâm, nàng không đồng ý, ta sẽ không đụng vào nàng nữa.” Tuyết Yên cuộn tròn trên giường, Điền Minh kê hai chiếc ghế dài lại cho Lê Hiên, trải chăn mền lên, Lê Hiên ngủ phía trên.

“Yên Nhi, chuyện đêm xảy ra hỏa hoạn, nàng không nhớ nổi một chút nào sao?” Lê Hiên nằm ở đó, hạ giọng hỏi nàng.

“Không nhớ rõ.
Lê Kiệt nói bọn họ nhìn thấy có một người phóng hỏa, còn ném đồ vào trong sân.

Chờ khi bọn họ đi qua đã không thấy người kia nữa, về sau thì thấy lửa cháy lớn, còn có tiếng nổ mạnh.” “Lê Kiệt đến hoàng cung sao?” Lê Hiên hỏi.

Tuyết Yên không trả lời.

Trong cung còn có ai có đạn pháo? Lê Hiên nhíu mày.

Năm đó Tuyết Yên dạy cho Điền Minh kỹ thuật chế tạo đạn pháo, Điền Minh và các tướng sĩ làm rất nhiều, về sau hắn bảo Điền Minh dạy cho mấy †âm phúc của mình, Cố Phàm, Dương Thạc, Lôi Trạch đều biết làm, thậm chí Nhan Hương cũng biết.

Nếu như điều Lê Kiệt nói là thật, là ai muốn phá hủy Trường Tín cung? Hoặc là Lê Kiệt cố ý làm? Lê Kiệt sẽ vì Tuyết Yên mà mạo hiểm đến hoàng cung làm chuyện này sao? Có lẽ là không.

Người này đủ lớn gan, tâm tư kín đáo, làm việc không có sơ hở.

Trong Trường Tín cung của Tuyết Yên quả thật có nguyên liệu chế tạo đạn pháo, lúc rảnh rỗi Tuyết Yên sẽ nghiên cứu chế tạo đạn pháo, nhưng nàng rất cẩn thận, nếu như là người ngoài, ai biết trong Trường Tín cung có những vật này? Cái tội danh này cũng trực tiếp đẩy lên người Tuyết Yên.

Tuyết Yên mất đi trí nhớ trước kia, không biết †rong cung nàng chết nhiều người như vậy, nếu như nàng biết trong Trường Tín cung của nàng phát hiện bảy bộ thi thể, với tính tình của nàng sẽ đau khổ thế nào? Lê Hiên thở dài một hơi.

Ngày hôm sau, Tuyết Yên không thấy Lê Hiên, đồ ăn sáng để trên mặt bàn.

Tuyết Yên rửa mặt rồi đi ra, hai bên cửa lều có hai tên lính.
Điên Minh cũng đứng ở đó.

“Yên phi nương nương, nương nương tỉnh rồi sao?” Điền Minh hỏi nàng.

“Sao ngươi lại ở đây? Bọn họ đâu?” “Đều đi ra tiền tuyến rồi.
Ty chức ở đây bảo vệ nương nương.” Điền Minh trả lời.

“Ngươi tên gì?” Tuyết Yên hỏi.

“Bẩm nương nương, ty chức tên Điền Minh, là thị vệ ngự tiền của Hoàng thượng.” Điền Minh cung kính trả lời.

Phía trước truyền đến tiếng la giết vang dội, Điền Minh biến sắc, vội vàng giấu Tuyết Yên sau lưng mình, núp ở cửa sổ nhỏ của lều vải nhìn về øhía trước, Tuyết Yên cũng nhìn sang.

Rất nhiều tay bắn cung đứng ở bên ngoài, có khoảng hơn ba trăm mũi tên đồng thời phóng ra, một biển mũi tên giống như mây đen che khuất ánh sáng mặt trời, che khuất bầu trời xé gió mà phóng tới, như mưa giông gió bão từ trên trời giáng xuống! “Bảo vệ nương nương!” Điền Minh quát to, một tay kéo Tuyết Yên bảo vệ dưới người, nằm sấp xuống đất.

“Nương nương chuẩn bị một chút, Điền Minh đưa nương nương rời khỏi nơi này.’ Điền Minh hạ giọng nói.

Đồ vật tùy thân của Tuyết Yên đều ở trên người, Mị Ảnh trên ngón tay ở chỗ của Lê Hiên, chỉ có thanh nỏ kia, Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn, Điền Minh hiểu ý, bỗng nhiên nhảy lên, cầm lấy thanh nỏ đưa cho Tuyết Yên.

Hắn ôm nàng trốn ở đằng sau một hố chiến hào.

Mưa tên đen nhánh tựa như cuồng phong gào thét phóng tới, lập tức bắn gục hơn mười tên lính, cơ thể bọn họ như con nhím, vặn vẹo quái dị, cả người bay ngược lại dưới trùng kích to lớn! Trong vòng mưa tên dày đặc thứ nhất, người ngã ngựa đổ như ngả rạ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng tận trời, máu tươi vẩy ra, tiếng vó ngựa, tiếng hí, tiếng thét chói tai, tiếng mũi tên xé gió, khäp nơi đều là máu tươi, khắp nơi đều là chết chóc.

Một chiến sĩ trên người đã cắm hơn mười mũi tên, có ba, bốn cây đều bắn ở chỗ trái tim, phần lớn đều đã gãy, biểu cảm của hán dữ tợn lại điên cưồng, dường như giây phút trước khi chết, hắn vần đang phi nước đại.

Điền Minh đè Tuyết Yên xuống đất, cúi người kéo mấy bộ thi thể qua, cởi áo ngoài của mình mặc lên người cho Tuyết Yên, cởi tiếp áo ngoài từ trên một bộ thi thể, mặc lên người mình, hắn trát máu trên mặt đất bôi lên người Tuyết Yên.

Tuyết Yên ở trước người Điền Minh, cơ thể nàng hơi run rẩy.

Điền Minh rất muốn ôm nàng, bàn tay đưa ra lại buông xuống.

Tiếng la giết càng ngày càng gần, một đội ky binh chạy như bay đến, Điền Minh nhào trước người Tuyết Yên: “Đừng nhúc nhích.
Chờ người của chúng ta trở về!” Bây giờ bọn họ’ không dám manh động; một.khi cử động sẽ thành cái sàng.

Cứ nằm rạp trên mặt đất giả làm thi thể như vậy.

“Thế nhưng, có lẽ là Lê Kiệt tới tìm ta.” Tuyết Yên đột nhiên nghĩ đến điều này, hạ giọng nói.

“Yên phi nương nương, trước khi mất trí nhớ, nương nương rất yêu Hoàng thượng, vì người ấy mà không cần mạng sống.” “Thế nhưng hắn không thương ta đúng không?” Tuyết Yên hỏi.

Điền Minh mãi mới trả lời: “Ta không hiểu rõ tình yêu nam nữ, có lẽ Hoàng thượng cũng yêu nương nương, có điều người ấy là Hoàng thượng, có rất nhiều điều bất đác dĩ.
Tóm lại, nếu như nương nương tỉnh lại thì sẽ không nhớ người khác như vậy.” “Đó là lúc trước.” Tuyết Yên trả lời.
Bây giờ trong lòng nàng rất muốn biết rõ Lê Kiệt đang nơi nào, đang làm gì.

Thị vệ bảo vệ Tuyết Yên chỉ còn lại Điền Minh.

Hắn nằm sấp ở trên người nàng không nhú nhích, nghe từng đợt từng đợt chiến mã tới tới đi đi Kèn lệnh vang lên mấy lần, lại một trận la giết vang lên, Tuyết Yên nghe thấy có người khàn giọng hô hào: “Điền Minh, Điền Minh!” Tuyết Yên nhớ thị vệ bảo vệ mình tên Điền Minh.

Nàng hơi đẩy hắn: “Hình như gọi ngươi kìa.’ Hản không hề đáp lại.
Nàng đẩy hắn ra, nhìn thấy hắn đã ngất đi, hai mũi tên cắm sau lưng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui