Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình


Bạn thưởng Vong Ưu cung Lê Hiên hỏi: “Có tra được hắn có liên hệ gì với trong cung không?” “Trước mắt không có, có điều khi Hoàng thượng ở núi Tử Vi, có người nhìn thấy cùng ngày Phạm Tinh cũng ở núi Tử Vi.” “Núi Tử Vi?” Ánh mắt Lê Hiên lạnh thấu xương: “Tiếp tục điều tra.
Đừng kinh động bất cứ kẻ nào.” “Vâng.
Còn nữa, hai a hoàn và một nội thị của Yên phi còn sống, bọn họ bị Tuyết Văn Hào giấu đến Đỗ trang, thần đã tìm được, người muốn dẫn bọn họ vào củng không?” “Bọn họ nói thế nào về trận hỏa hoạn kia?” “Bọn họ nói là bị đánh thức bởi tiếng nổ, lúc tỉnh lại thì cửa đã bị ngọn lửa bịt kín.
Lập Hạ nói có người ném rất nhiều đạn pháo vào trong sân Trường Tín cung.
Cửa Trường Tín cung bị khóa lại từ bên ngoài, hoàn toàn không ra được, có người cố ý muốn đẩy Yên phi nương nương vào chỗ chết.” “Ai lại lớn mật như thết” Lê Hiên chắp tay đứng ở đó.

“Ngươi thấy thế nào?” Lê Hiên hỏi lại Nhiếp Lăng Hàn.

“Vi thần coi trọng chứng cứ hơn, suy đoán chỉ một hướng.
Không đủ chứng cứ, vi thần không dám nói bừa.” Nhiếp Lăng Hàn không có đáp án.

“Cho mấy a hoàn và nội thị còn sống của Trường Tín cung vào cung đi.
Ngươi lui xuống trước đi.” Đợi Nhiếp Lăng Hàn đi, Lê Hiên nói nhỏ vài tiếng bên tai Dương Thụ, Dương Thụ vội vàng ra ngoài.

Một lát sau, một ngự y có tuổi đi vào thư phòng của Hoàng thượng, râu tóc bạc phơ, tinh thân quắc thước.
Vào thư phòng, ông ta liền quỳ xuống đất: “Cố đại phu, ngươi xem cho trãm một chút, thuốc kia còn có tác dụng không?” Đại phu quỳ ở đó chuẩn bị bắt mạch cho Hoàng thượng.

“Ban thưởng ghế ngồi.” Lê Hiên phân phó Dương Thụ.

Cố đại phu cũng không khách sáo ngồi xuống, vẫn cung kính bắt mạch.

Một lát sau, ông ta gật đầu với Hoàng thượng.

“Không có gì ngoài ý muốn hoặc là lúc mất đi hiệu lực chứ?” Lê Hiên truy hỏi, sắc mặt đen lại.

“Đây đâu phải trò đùa, trừ phi Hoàng thượng uống thuốc giải.” Cố đại phu dập đầu trả lời.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.’ Sắc mặt Lê Hiên nghiêm trọng.

Hắn đứng bất động trước cửa sổ hồi lâu, mãi đến khi Dương Thụ gọi hắn: “Hoàng thượng, hôm nay người muốn lật thẻ bài không?” “Trở về Lâm Hoa điện.” Hán lạnh nhạt nói.

Canh ba sáng, Lê Hiến trở lại Lâm Hoa điện, Tuyết Yên đã ngủ, nàng hơi cau mày, lông mi dài rủ bóng mờ, hình như khóe mát có nước mát.

Hắn đứng trước giường nhìn nàng thật lâu, cởi áo ngoài, nằm xuống gần nàng.

Dường như nàng sờ được eo hản, lại như trước kia, thân thiết nhích lại gần, hai tay ôm lấy hắn, đôi chân trắng nõn làm càn đặt trên đùi hán.

Tướng ngủ của nàng luôn như thế, cũng chỉ có nàng dám làm càn như vậy.

Trong lòng Lê Hiên ấm áp, hán đưa tay ôm nàng.

Ngày hôm sau Hoàng thượng ban Vong Ưu cung cho Tuyết Yên.

Vong Ưu cung cách Lâm Hoa điện rất gần, là một †òa cung nho nhỏ trong hậu cung, tọa lạc ở góc đông nam Lâm Hoa điện, là một chỗ cực kỳ yên tĩnh, có một sân hai lối vào.

Sáng sớm Lê Đồng đã đến: “Yên tẩu tẩu, hôm nay Lê Đồng giúp tẩu chuyển nhài” “Không có gì để chuyển cả, ta qua đó là được rồi.” Tuyết Yên cười nói với Lê Đồng.

“Sao có thể nói vậy được, Lâm Hoa điện có rất nhiều đồ tốt, Yên tẩu tẩu ngắm trúng thì cứ lấy đi luôn!” Tuyết Yên cười cười: “Ta muốn đồ vật của người ấy làm gì!” Trân Châu đưa Tuyết Yên vào Vong Ưu cung.

Vào cửa là một vườn hoa nhỏ, qua một cái sân trống là chính điện, đăng sau chính điện còn có một vườn hoa nhỏ, hai bên là điện thờ phụ đông tây, phía nam là Hương hiên, cung cấp chỗ nghỉ mát ngày hè.
Chính điện, hành lang trước của hai mái hiên điện thờ phụ và hành lang sau của Trong hoa viên có vài bụi hải đường Tây phủ, đã kết đầy gốc từng đám hoa đỏ rực, phối thêm lá cây xanh ngắt trải qua gió sương, nhìn rất là đẹp mất.

Tường ngoài mới trồng một loạt cây quế, hoa vàng rực nở um tùm, điểm xuyết giữa lá xanh, ngát hương ngào ngạt.
Từ xa ngửi thấy thì như sỉ như say, tinh thần thư thái.

Vườn hoa sau chính điện trồng đầy cây táo, giờ đã vào thu, táo đỏ rụng đầy đất, cảnh sắc yên bình, quả là cảnh đẹp hiếm có.

Tuyết Yên rất thích khoảnh sân nhỏ này.

Có hai a hoàn và hai thái giám đang quỳ trong sân.

“Nương nương, đây là Tri Thư và Mặc Họa sau này sẽ hầu hạ nương nương, đây là nội thị Trương Đông và Lưu Tiền.” Trân Châu giới thiệu với Tuyết Yên.

Trân Châu sắp xếp xong việc của Vong Ưu cung thì đi.

Buổi trưa, phủ nội vụ lại đưa tới rất nhiều quần áo và đồ dùng.

Tuyết Yên và Lê Đồng vẫn luôn ngồi trong Hương hiên phía nam khoảnh sân nhìn người bên ngoài bận rộn.

Một đám người đi vào cửa, Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn, phía trước chính là Ý Quý phi Nhan Hương, đẳng sau còn có ba mỹ nữ ăn mặc hoa lệ, có lẽ là phi tử của Hoàng thượng.

Tuyết Yên nhìn Lê Đồng: “Những người này đều là phi tử của Lê Hiên sao?” “Ừm, đúng vậy.” “Ta không muốn gặp bọn họ.
Công chúa có thể ra ngöài đuổi bọn họ đi không?” Tuyết Yên nói với Lê Đồng.

“Được, ta sẽ nói tẩu khó chịu trong người.
Tẩu nằm lên giường một lát đi.” Lê Đồng đi ra ngoài: “Các vị tẩu tẩu đã tới rồi sao?” “Công chúa, Yên phi đâu?” Ý Quý phi hỏi.

“Yên tẩu tẩu khó chịu trong người, dùng thuốc ngủ rồi.” “Nàng ấy làm sao?” Một người sau lưng cất giọng hỏi.

Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn, lại là Lê Hiên, sau lưng hắn còn có một đám người đi theo.

Trong sân chật kín người, trong chốc lát bỗng náo nhiệt hản lên.

“Hoàng huynh, đêm qua Yên tẩu ngủ không ngon giấc, bị đau đầu.” Lê Đồng trả lời.

“Ngủ không ngon sao?” Lê Hiên khế giật mình, đêm qua nàng ngủ vô cùng ngon, chân vấn luôn gác trên người hán, cánh tay khoác lên trước ngực hắn, ngủ khá say, buổi sáng khi hắn đi nàng vẫn cồn đang ngủ: “Nàng ấy đâu?” “Chính điện quá nhiều người, tẩu ấy ở Hương hiên.” Hoàng thượng nhìn Nhan Hương, Lưu Tuệ, Tĩnh Tần, Ngọc phi trước mắt: “Hương Nhị, thân thể nàng không tiện, hôm nay ở đây đang dọn đồ, nàng đến đây làm gì? Trở về hết đi!” Lê Hiên lạnh nhạt nói.

“Hoàng thượng, thần thiếp muốn tới thăm Yên phi một chút, nhìn xem có gì cần hỗ trợ không.’ Nhan Hương nhìn Hoàng thượng.

“Đi hết đi, về sau không có việc gì thì đừng đến Vong Ưu cung, Yên phi đang dưỡng bệnh, không thích ồn ào.” Sắc mặt Lê Hiên lạnh xuống.

Mọi người ra ngoài, Nhan Hương lại đứng bất động ở đó, mắt ầng ậc nước mắt.

“Người vì nàng ấy mà trách móc ta sao?” Nàng ta hạ giọng hỏi Lê Hiên.
Hôm qua nàng ta nói với Lê Hiên không muốn để cho Tuyết Yên ở tẩm cung của Lê Hiên, không ngờ hôm nay Tuyết Yên được đưa đến Vong Ưu cung ngay, trong lòng của hắn có nàng ta.

Thế nhưng thái độ vừa rồi của hắn rõ rànglà đang trách móc nàng ta.

Lê Hiên đi lên trước, ôm nàng ta vào lòng: ‘Sao trẫm lại trách nàng được, trẫm chỉ không muốn nàng đi lung tung khắp nơi.” “Vậy người ăn trưa với thiếp đi, thiếp muốn dùng cơm trưa với người.” Nhan Hương nũng nịu.

Tuyết Yên đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi Hương hiên.

Nàng không thích Ý Quý phi, lần đầu tiên gặp đã không thích.

“Lê Hiên, người đến sao?” Tuyết Yên xoa mắt, chậm rãi đi tới.

Nàng không thi lễ với bất cứ ai.

Nhan Hương nhìn nàng, nhíu chặt lông mày, trước kia Tuyết Yên gặp nàng ta vẫn còn lễ nghi đủ đầy, bây giờ lại chỉ gật đầu với nàng ta.

“Hoàng thượng đến dùng cơm trưa sao? Thế nhưng hôm nay là bữa cơm đầu của Vong Ưu cung, Tri Thư, đó là cơm của phòng bếp sao?” *Đúng vậy thưa nương nương, Hoàng thượng bạn thưởng ăn trưa:” Hai a hoàn và thái giám vẫn quỳ trên mặt đất.

Đã rất lâu rồi Tuyết Yên không thèm ăn, hôm nay cảm thấy rất muốn ăn.

“Hương Nhi, nàng đi về trước đi.” Tay Hoàng thượng rời khỏi bờ vai Nhan Hương.

Nhan Hương đè tay phải lên tim, quay người đi ra ngoài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui