Phụ Sinh

Ở trong phòng hai ngày, Lâu Minh Nguyệt có chút buồn chán, vừa vặn Đinh Bình đến, hai người liền cùng nhau xuống lầu ăn sáng.

Từ chối đến nhà hàng khách sạn mà Đinh Bình gợi ý, Lâu Minh Nguyệt chọn một quán cơm trà gần đầu ngõ nhất. Mặt tiền không lớn, chỉ xếp sáu, bảy cái bàn, vách tường loang lổ, biển hiệu cũ kĩ, thực đơn cũng bị áo một lớp dầu mỡ, nhưng cũng không cản trở được sự phát đạt của nó, khách khứa ra vào ngồi bàn gần như kín chỗ, xóm giềng quanh đây dường như đều rất thích ghé qua.

Đợi mười phút cũng đợi được hai chỗ trống, nhân lúc Đinh Bình đi lấy đồ ăn, Lâu Minh Nguyệt liền lặng lẽ rời khỏi quán, bước qua cửa tiệm nhỏ sát vách hỏi xem có bán ổ khóa không.

Nửa đêm hôm qua, Lâu Minh Nguyệt lại bị tiếng động đánh thức, vừa mở mắt lại phát hiện quyển sách cậu đặt trên bàn trước khi ngủ bị rơi xuống sàn, còn không đợi cậu mơ màng ngâm cứu là ngoại lực gì ảnh hưởng đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng rời đi.

Lâu Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, ra hành lang mới phát hiện khóa ngoài có dấu vết bị cạy. Chuyện này khiến cậu sợ đến mức không dám tắt đèn nữa, thậm chí còn không dám ngủ.

Vốn tưởng lại thêm một đêm mất ngủ, không ngờ thanh niên ở đối diện lại dậy đi vệ sinh. Có lẽ do ban ngày đã nghỉ ngơi đủ rồi, buổi tối hắn lại rất có tinh thần, dựa vào tường chơi game.

Hiệu ứng trò chơi cứ đô đô bíp bíp rất phiền hà, nhưng vào tai Lâu Minh Nguyệt lại cảm thấy an toàn đến lạ, cuối cùng thế mà vô thức thiếp đi giữa những âm thanh kia, đánh một giấc thẳng đến hừng đông.

Đương nhiên cậu sẽ không nói chuyện này cho Đinh Bình, nếu không anh trai cậu mà biết được thì Lâu Minh Nguyệt sẽ không được ở lại đây thêm ngày nào nữa. Vậy nên cậu chỉ có thể nhân lúc này ra ngoài tìm mua một cái ổ khóa mới để đảm bảo an toàn.

Mà ông chủ nhìn dáng vẻ này của cậu, tựa như đã đoán được cậu muốn tìm gì, liền nhiệt tình đề cử vài loại khóa vòng chống trộm, có thể cài trên chốt cửa, còn chu đáo hướng dẫn cậu cách sử dụng, không cần lắp đặt gì, lập tức lấy ra sử dụng, tiện lợi vô cùng.

Lâu Minh Nguyệt học hỏi một phen, lúc rời khỏi cửa tiệm nhỏ thì va vào một nam sinh, ngẩng đầu nhìn lên liền có chút kinh ngạc.

Không ngờ thanh niên nằm liệt trong phòng đối diện mấy nay cuối cùng cũng xuống lầu. Nhìn gần hắn còn cao to hơn Lâu Minh Nguyệt tưởng, mười tám tuổi còn chưa thực sự trưởng thành nhưng đã có thể nhìn quần chúng ở thành phố nhỏ này từ trên cao. Ngay cả khi hắn mặc một chiếc áo ba lỗ cũ, quần sọt và xỏ đôi dép nhựa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và một con mắt sưng húp bẹo hình bẹo dạng thì cũng không che lấp được một thân khí thế hung hãn ác liệt của hắn.

Thoạt nhìn đã biết không phải là một người dễ chọc.


Hắn không có ý chào hỏi Lâu Minh Nguyệt, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hai người vốn dĩ là người xa lạ. Lâu Minh Nguyệt tất nhiên cũng sẽ không nhiều lời lân la với người ta, cậu bước vào quán trà.

Không nghĩ tới bọn cậu vất vả lắm mới chờ đợi được một chỗ ngồi trống, vậy mà giờ đã bị người lạ thản nhiên chiếm mất, là mấy người đàn ông ở trần, rõ ràng trên bàn còn bày bốn, năm cái lồng bánh mà Đinh Bình đem ra, mấy người kia lại như không thấy, đẩy đồ qua một bên, tự mình gọi món.

Lâu Minh Nguyệt thấy vậy, không chút do dự đi tới, đối mặt với mấy ánh mắt xa lạ không mấy thiện cảm quăng đến mình kia, cậu bình tĩnh nói: "Chỗ này đã có người."

Đám người họ hứng thú nhìn thiếu niên với khí chất khác biệt ở chốn ngõ hẻm này, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới cậu một phen, mới dùng chất giọng mang khẩu âm đặc sệt nói: "Người gì chớ, lúc bọn này ngồi xuống có thấy ma nào đâu?"

Lâu Minh Nguyệt chỉ chỉ đồ trên bàn, tỏ rõ đây là vật chứng cho thấy bọn cậu đến trước, lại nhận lấy một tràng cười nhạo của đối phương: "Mấy món đó cũng là bọn này lấy, liên quan gì tới cậu."

Bọn vô lại này hiển nhiên sẽ không thèm nói đạo lý với Lâu Minh Nguyệt. Đinh Bình phát hiện có chuyện bèn vội vã lại đây muốn lý luận với đám người kia, lại bị Lâu Minh Nguyệt ngăn lại. Đi ra ngoài gặp người đông thế mạnh, Lâu Minh Nguyệt mặc dù lớn lên trong nhà kính cũng không phải không có lòng cảnh giác, cậu biết ồn ào ở trên địa bàn của người ta sẽ không được lợi lộc gì, nên cậu không định dùng cứng đối cứng, dù sao phần lớn các món ăn trong quán đều là tự lấy, ăn trước trả sau, bọn họ tình nguyện trả tiền cũng tốt.

Lâu Minh Nguyệt nói với Đinh Bình đợi bàn khác, chợt như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên móc ra một hộp thuốc lắc lắc trước mặt mấy tên vô lại đang đắc ý kia, có lòng tốt nhắc nhở: "Tôi bị bệnh nặng, đến giờ cơm phải uống thuốc, tôi ngại phiền nên có thói quen trộn thuốc vào trong cơm ăn một lượt, thứ này tốt với tôi nhưng với người bình thường thì không tốt đâu."

Sau đó, mặc kệ mấy vẻ mặt biến sắc của đám người trên bàn, Lâu Minh Nguyệt đi thẳng ra ngoài quán.

Cậu đã nói như vậy, những món ăn đó còn ai dám động vào nữa. Bọn vô lại không chiếm được lợi mà còn phải trả thêm tiền nào chịu thua thiệt như vậy, vội vàng ngăn Lâu Minh Nguyệt lại muốn cậu nói cho rõ ràng, quấy rối không cho người ta đi.

Đinh Bình rất nhanh nhẹn, đúng lúc đón đỡ ở giữa, nhưng anh thế lực đơn bạc, bất kể là sức lực hay là tiếng nói đều không phải đối thủ của đám lưu manh này, mắt thấy bọn cậu sắp bị nạn, bỗng nhiên một tiếng ầm vang từ ngoài cửa truyền đến, kèm theo đó là tiếng kim loại sứt mẻ rầm rầm như động đất, chói tai vô cùng.

Mấy ánh mắt xem trò vui trong quán lập tức dồn dập xoay chuyển, đợi đến khi nhìn rõ tình huống bên ngoài liền có hai người sợ hãi kêu lên: "Trời ơi, xe đạp của tôi!"


Chỉ thấy hai chiếc xe đạp trước đó còn an ổn dựng trước quán bấy giờ lại văng sang đường, nửa thân xe vốn đã xiêu vẹo giờ nện vào trụ đá bên đường, ngã nát bấy.

Mà trùng hợp, xe kia không phải của ai khác mà chính là của hai tên vô lại kia.

Hai người bọn họ nhìn thấy, làm sao còn lòng dạ kiếm chuyện với Lâu Minh Nguyệt chuyện nữa, vội vàng lao ra muốn tìm kẻ gây sự, song khi gặp một thanh niên đầu bánh bao đang đứng bên đường, lửa giận ngút trời của bọn họ nháy mắt đã tắt lụi.

Chỉ có một người có chút không cam lòng kêu một tiếng: "Tiểu Lương, Tiểu Lương, cậu làm cái gì..."

Thanh niên vừa tên Tiểu Yến vừa tên Tiểu Lương đang hút điếu thuốc vừa mới mua từ tiệm tạp hóa, hắn mở to mí mắt sưng húp nhìn bọn họ, khiến câu tiếp theo của bọn họ cũng phải tắt lụi.

Tiểu Yến trái lại còn hầm hè hỏi bọn họ: "Mấy người mù à? Đậu xe cản đường người ta như vậy?"

"Tôi... lúc trước tôi cũng đậu ở đây..."

Mới nói được một nửa đã bị đồng bọn bịt miệng lại, khi phát hiện ánh mắt của Tiểu Yến dần trở nên hung tợn, có người thức thời vội vã xin lỗi: "Đi đi thôi, bọn tôi đi liền, sau này cũng không đậu ở đây nữa, không đậu nữa..."

Nói rồi, một đám người đẩy hai kẻ mắt mù kia nhanh chóng rời đi, cũng không nhìn đến hai cái xe nát bét kia lần nào, đi xa rồi mới nghe thấy có người tức giận mắng: "Muốn chết hả, mày chọc ai không chọc, chọc hắn làm gì..."

Không phải chỉ có đám du côn kia sợ hãi, mà khách khứa trong quán vây xem trận tranh chấp của Lâu Minh Nguyệt nãy giờ cũng không dám đi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ từ xa ngước mắt chào hỏi hai giây liền vội vã rụt về, cứ như nhìn nhiều một phút cũng sẽ bị liên lụy vậy.


Chỉ có Lâu Minh Nguyệt hơi bất ngờ nhìn thanh niên kia, đến khi đối phương nhìn lại cũng không né không tránh.

Người nọ cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt qua một vòng liền rời khỏi quán trà, quay lại trong hẻm nhỏ, như thể không thấy gì vào mắt.

Đợi đến khi Lâu Minh Nguyệt ăn xong bữa sáng trở về phòng, quả nhiên thấy tổ tông Tiểu Yến kia lại nằm ngay đơ trên giường, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà, như một lão già lụ khụ không còn thiết tha cuộc sống này nữa.

Lâu Minh Nguyệt bỗng nhiên gọi Đinh Bình đang muốn rời đi, đưa cho anh túi bánh bao mà bọn cậu mang về.

Sau đó Lâu Minh Nguyệt vào phòng tắm rửa tay rửa mặt, tay thì dội nước nhưng lỗ tai lại dựng lên nghe động tĩnh bên ngoài.

Rất nhanh, phòng đối diện liền vang lên tiếng gõ cửa, một lần... hai lần...

Ngay lúc Lâu Minh Nguyệt cho rằng Đinh Bình cũng sẽ bị đối xử lạnh nhạt như quản đốc Ngô hay ông cậu của hắn, thì có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng cửa đóng mở.

Chờ Lâu Minh Nguyệt rửa mặt xong ra ngoài, đã thấy thanh niên kia dựa vào tường nghe điện thoại, bên mép bàn là một hộp bánh bao trắng nộn.

"Lúc tới đó tôi đã nói rồi, thương thế của cậu sẽ hồi phục, nhưng còn phải chờ cậu ổn định..."

Điện thoại của hắn mặc dù cũ nát nhưng quả thực ngang tàng không kém hắn chút nào, giữa ban ngày ồn ào như vậy mà tắt loa ngoài vẫn còn nghe rõ ồm ồm như cũ, khiến Lâu Minh Nguyệt không muốn nghe cũng không được.

Lần này giọng nói ở đầu dây bên kia là một giọng nam, còn rất trẻ, nhưng cách điện thoại nghe rất lạnh lùng.

Tiểu Yến không đáp, hắn bỗng dưng nhìn qua đây, sau đó cúi đầu nhìn bánh bao còn bốc hơi nóng trong hộp, hồi lâu không dời mắt.

Dường như là ảo giác của Lâu Minh Nguyệt, cậu cảm thấy ánh mắt của hắn vừa rồi không còn vẻ lạnh lùng như hai ngày trước nữa, nhưng vẫn còn dày đặc mê man, không phải với xung quanh mà là với chính hắn, hoài nghi bản thân mình sâu sắc.


Lâu Minh Nguyệt không hiểu đối phương gặp phải chuyện gì, hay đang suy nghĩ gì, nhưng cậu biết nếu mình đứng ở đây sẽ bị người ta hiềm nghi nghe trộm chuyện riêng tư của họ. Vì thế cậu đem quần áo bẩn tồn đọng mấy hôm nay vào phòng tắm để xử lí.

Trước khi đi, cậu mơ hồ nghe thấy thanh niên kia đáp một câu: "Sống như vậy, có ý nghĩa sao..."

*****

Bất tri bất giác, Lâu Minh Nguyệt đã sống ở Nhà Bắt Tay này hơn một tuần, tuy rằng cũng cùng Đinh Bình ra ngoài thăm thú vài chỗ, nhưng anh Đinh nói đúng, thành phố M hẻo lánh, cũng không có cảnh đẹp gì, đi hai vòng trở về, Lâu Minh Nguyệt cũng không muốn ra ngoài nữa.

Phần lớn thời gian cậu vẫn thích ở trong phòng, đọc sách, gảy đàn, còn dành mấy tiếng đồng hồ để đứng ở bên cửa sổ hoặc trước hành lang lặng lẽ quan sát chúng sinh trong ngõ.

Ông lão cụt chân sáng sớm cắt tóc cho người trong ngõ, đôi vợ chồng trẻ tính toán tiền cơm của hai đứa con có tính tới nửa đêm cũng chưa xong, người đàn ông trung niên say khướt thường nằm vật vờ ngoài hàng lang cả đêm, còn có một bà cụ ngoài tám mươi vì tích cóp tiền cưới cho cháu trai mồ côi cha mẹ mà đi sớm về tối bày quán nhỏ mỗi ngày...

Không có bí mật nào trong tòa nhà Bắt Tay này cả, mỗi ngày ở đây đều ắp đầy những vui buồn khác nhau. Bọn họ dù có đủ loại khổ nhưng vẫn sống hết mình.

Mà thanh niên kia tựa như cũng đã dần dần thoát khỏi suy sụp, mặc dù phần lớn thời gian vẫn là ngẩn người, băng vải trên đầu vẫn che hết mặt mày, nhưng ít nhất cũng không còn dáng vẻ nằm chờ chết cả ngày nữa, hắn hoặc đứng hoặc ngồi, ngẫu nhiên cũng sẽ xuống lầu ăn uống, có chút sức sống quanh thân.

Lúc Lâu Minh Nguyệt đọc sách thì hắn ngủ, lúc Lâu Minh Nguyệt chơi đàn, hắn chơi game. Tuy rằng bọn họ không quen biết, thậm chí chẳng nói được mấy câu, nhưng môi trường sống chỉ cách nhau hai song sắt khiến hai người gần như sinh hoạt dưới cùng một mái nhà.

Từ sau khi đổi khóa vòng, thỉnh thoảng nửa đêm Lâu Minh Nguyệt vẫn cảm giác có luồng gió lạnh kỳ quái ở sau cổ, nhưng tình trạng trộm cạy cửa như đêm đó không còn phát sinh nữa.

Hơn nữa thanh niên đối diện kia ngủ rất muộn, có lúc còn mở đèn trắng đêm, mặc dù đánh thức Lâu Minh Nguyệt đang ngái ngủ mấy lần, nhưng cậu sẽ không còn cảm giác lo sợ phòng bị như hai ngày đầu nữa.

Vì vậy ngay cả Đinh Bình cũng lấy làm lạ, vốn tưởng rằng cậu chủ nhỏ này sẽ không trụ nổi ở cái chốn rách nát như vậy được bao lâu, kết quả cậu bình yên ở đây không tính, mà còn có xu hướng ngày càng thích nghi rất tốt, khiến người ta phải mở mang tầm mắt.

- -------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận