Nghênh đón ánh mắt ân cần lo lắng của Thẩm Lệ, trái tim Chu Thanh chợt đập nhanh hơn, trong đầu xuất hiện những lời hôm đó nàng nói với Thành Vũ.
Nàng nói, nàng thích phụ nữ, Thẩm Lệ thích nam nhân.
Ách..
Khóe mặt giật một cái, chột dạ tránh ánh mắt của Thẩm Lệ, Chu Thanh không trả lời hắn, chỉ trở tay nắm chặt lấy tay mẹ Thành Vũ, nhẹ nhành vuốt ve.
"Đại nương, ngài yên tâm, chờ Thành Vũ thành thân, ta nhất định sẽ đến chúc mừng."
Nói rồi, Chu Thanh cúi đầu nhìn bàn tay mẹ Thành Vũ, vẫn không ngừng động tác vuốt ve.
"Tay đại nương mặc dù có chút thô ráp, nhưng sờ vào lại cảm thấy thoải mái a, trước đây ta vậy mà không cảm thấy đôi mắt đại nương đẹp như vậy, ta rất thích phụ nữ có đôi mắt xinh đẹp, da tay sờ lại tốt như thế."
Lời này vừa nói ra, liền dọa cho mẹ Thành Vũ sợ tái cả mặt.
Bà ta vội vã rút tay về, hoảng sợ lùi về sau một bước.
Thanh nha đầu là một cô nương tốt như vậy, không ngờ, ngay cả bà ta mà Thanh nha đầu cũng không buông tha sao!
Môi khẽ run rẩy, mẹ Thành Vũ thở mạnh một hơi, nói: "Cái kia, Thanh nha đầu, ngươi chắc là rất bận rộn, chúng ta liền trở về, chờ Vũ Tử thành thân, ngươi không có thời gian trở về cũng không cần miễn cưỡng đâu."
Nói xong, tựa như thấy quỷ quay đầu lôi kéo Thành Vũ rời đi.
Thành Vũ vốn định ở lại nói với Chu Thanh đôi câu, bây giờ cũng không có lòng dạ nào nữa.
Hai mẹ con vội vàng lên xe la, điên cuồng quất roi rời đi.
Tốc độ kia, khiến cho Thẩm Lệ cũng phải trợn mắt há mồm mà nhìn.
Có điều, cũng chỉ là trợn mắt há mồm trong chốc lát, liền quay đầu hỏi Chu Thanh: "Cô nương ngã bệnh sao?"
Nói rồi, hắn còn đưa mắt dò xét trên dưới Chu Thanh một lượt.
Chu Thanh cười ha ha, chuyển chủ đề: "Nhìn xem Thành Vũ mang đến thì gì tốt."
Hai cái bao tải đầy chặt được đặt dựa vào cửa chính, Chu Thanh tiến lên mở miệng bao tải ra.
Bên trong một bao đều là giò heo, xương sườn, cốt lết đông lạnh, trong bao còn lại là khoai lang cùng gia vị ướp, củ cải và đậu giác phơi khô.
Đều là những đồ ăn Tết của nhà nông.
Có thể đưa tới những vật này, có thể thấy được mẹ Thành Vũ là thật tâm cảm tạ nàng.
Cũng không uổng nàng vừa rồi cố gắng làm diễn viên, triệt để phá hỏng ý đồ của Thành Vũ đối với nàng.
Chuyện lúc trước, mặc dù Thành gia huyên náo ác liệt, nhưng lúc Chu Viễn cho người phóng hỏa, Thành gia cũng kiệt lực dập lửa.
Thành Vũ lại là bạn chơi với nguyên chủ từ nhỏ đến lớn, đối với nguyên chủ quả thực cảm tình không cạn.
Nàng thay thế nguyên chủ, lại thay thế không nổi tình cảm của người ta.
Nhưng nàng hy vọng, Thành Vũ có thể có một chốn trở về tốt đẹp, cũng coi như là cho nguyên chủ một cái công đạo.
"Buổi tối chúng ta ăn sườn kho." Nói rồi, Chu Thanh nhấc chân đi về phía cửa chính.
Chuyện khuân vác đồ này, đương nhiên là phải để một nam nhân khỏe mạnh như Thẩm Lệ làm rồi.
Hai tay Thẩm Lệ, một trái một phải nhấc bao tải lên, đi theo phía sau Chu Thanh hỏi: "Cô nương cảm thấy mắt của ta có đẹp không?"
Chu Thanh..
Chân đang bước cũng khẽ đảo một cái, khóe miệng giật giật, quay đầu nhìn Thẩm Lệ: "Hả?"
Thẩm Lệ hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Chu Thanh hỏi lại: "Mắt của ta, có đẹp không?"
Chu Thanh..
Huynh có bệnh sao?
Mí mắt giật giật, chậm rãi nhìn về đôi mắt Thẩm Lệ.
Một đôi mắt phân minh đen trắng rõ ràng, không tính là quá to, nhưng cũng không nhỏ, sáng ngời có thần, mang theo một loại tình cảm..
cực kì nóng bỏng?
Trái tim Chu Thanh lập tức lỡ một nhịp, nhanh chóng tránh ánh mắt đi.
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, nở nụ cười, tiếp đó dời bao tải ở tay trái sang tay phải, giơ bàn trái đến trước mặt Chu Thanh.
"Tay của ta có đẹp không?"
Chu Thanh..
Huynh có bệnh thật rồi!
Vừa rồi nhìn ánh mắt Thẩm Lệ vành tai Chu Thanh đã có chút nóng lên, nàng trợn trắng mắt liếc Thẩm Lệ một cái, lập tức quay đầu tiến vào viện.
Đáy mắt Thẩm Lệ mang theo ý cười, đi theo phía sau Chu Thanh.
Thanh nhi của ta vừa đỏ mặt? Ôi chao~
Trước giờ cơm tối, gã sai vặt của Triệu Đại Thành tới truyền lời, hôm nay Chu Hoài Sơn muốn ở lại chùa Bạch Vân, sẽ không trở về.
Triệu thị không kho sườn, mà lấy một cái giò heo nhà Thành Vũ nhà đưa tới, rút xương ra, dùng xương hầm canh, làm một nồi nước cốt xương hầm.
Lại cắt thịt dê thành từng miếng mỏng, rồi cắt rửa mấy loại rau quả thường gặp vào mùa đông.
Pha nước chấm xong xuôi, lại làm thêm một bát dầu xào ớt cay, toàn gia vây quanh nồi lẩu bắt đầu náo nhiệt ăn uống.
Thịt dê mềm tươi nhúng trong nước cốt xương hầm, lại chấm vào nước tương cay, một ngụm vào miệng, lập tức mùi thơm sảng khoái kích thích vị giác.
Hai mắt Chu Thanh cơ hồ phát sáng nhìn Triệu thị.
"Tam thẩm, tay nghề này của người, tuyệt, thật sự, đây là nồi lẩu ngon nhất ta từng ăn a!"
Không nói những cái khác, nhất định là ăn ngon hơn món lẩu nàng từng ăn ở hiện đại.
Triệu thị cười cười không nói, lại gắp cho Chu Thanh một miếng thịt.
Dù sao trong mắt Triệu thị, Chu Thanh có ăn hết cả nồi lẩu này, thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Chu Thanh nói xong, Thẩm Lệ cũng gắp một miếng thịt dê bỏ vào miệng, nắm chắc nguyên tắc muốn lấy lòng vợ thì phải lấy lòng tất cả những người bên cạnh vợ, liền khen: "Tay nghề của tam thẩm quả thật rất tốt, nồi lẩu này, còn ngon hơn tất cả nồi lẩu ta đã từng ăn ở kinh thành."
Chu Hoài Lâm lập tức nuốt miếng thịt dê trong miệng xuống, đáy mắt mang theo ánh sáng nóng bỏng, nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Lệ chân thành đáp: "Thật."
Chu Hoài Lâm quay đầu nói với Chu Thanh: "Thanh nha đầu, hay là chúng ta mở một cửa hàng lẩu?"
Chu Thanh..
Chu Hoài Lâm đầy mặt hưng phấn, đáy mắt mang theo tình ý nồng đậm nhìn Triệu thị một cái.
"Trước đây tam thẩm làm cá cay, ngươi nói mang ra ngoài bán chắc chắn có thể kiếm tiền, khi đó tam thúc bận tâm quá nhiều, không dám làm nghề kinh doanh ăn uống này.
Nhưng bây giờ, nhà chúng ta không còn như trước nữa.
Hiện tại, nhị ca đã là viện trưởng của thư viện lớn nhất huyện thành, Hoài Sơn thư viện.
Chúng ta cũng có quan hệ tốt với Tri phủ đại nhân.
Lại có tình cảm thân thiết với Triệu Đại Thành cùng Từ chưởng quỹ.
Chúng ta mà mở cửa hàng lẩu ở huyện thành, nhất định không ai dám đến đập phá quán."
Dưới sự kích động, Chu Hoài Lâm nói một hơi.
Sau khi Chu Hoài Sơn ra ngục, hắn vẫn đang suy xét việc này.
Nhị ca đọc sách có tiền đồ, hắn đi theo nhị ca được thơm lây, toàn được ăn ngon uống sướng, nhưng hắn không thể lúc nào cũng ăn bám nhị ca như thế được.
Hắn cũng muốn không chịu thua kém.
Cũng muốn phấn đấu.
Trong tay hắn, vốn liếng lớn nhất lớn, tiện lợi nhất, chính là tay nghề của Triệu thị.
Chu Thanh hơi nhíu nhíu mày hỏi lại: "Đây là ý muốn nhất thời của tam thúc, hãy là đã suy nghĩ rất lâu?"
Chu Hoài Lâm dứt khoát gác đũa lại, nhấc chén rượu lên ngửa đầu uống cạn, lau miệng, phấn khởi đáp: "Hôm nay lúc trở về thôn tặng quà tạ lễ cho tộc trưởng liền nghĩ tới."
Nhắc đến tính toán của mình, Chu Hoài Lâm hưng phấn đỏ bừng cả mặt.
Chu Thanh nhìn đi ra, tam thúc đã thật sự thực động tâm tư.
Cũng phải, tam thúc cũng nên có sự nghiệp của riêng mình.
Nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Thẩm Lệ nói: "Huynh thật sự cảm thấy, nồi lẩu này của tam thẩm, ngon hơn cả ở kinh thành sao?"
Chu Thanh hỏi xong, toàn bộ người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Lệ..
Vì lấy lòng vợ, mông ngựa đương nhiên có thể tùy tiện vỗ.
Nhưng nếu là bởi vì câu nịnh bợ của hắn mà người ta muốn mở tửu lâu..
Cân nhắc một chút, Trầm Lệ đáp: "Hương vị của nồi lẩu này, đích thật là vô cùng tốt, tươi ngon mà không ngán, có điều mùi vị của sốt tương vừng còn hơi thua kém, nếu như có thể cải tiến, nhất định sẽ càng ngon hơn."
Chu Thanh gật đầu một cái, lại nói: "Vậy huynh cảm thấy, chúng ta mở một nhà hàng lẩu ở huyện thành, mạo hiểm lớn bao nhiêu?"
Đám người lại nhìn chằm chằm Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ..
"Nếu kinh doanh bằng việc hấp dẫn khách nhân dựa trên hương vị, thì ta không dễ nói, nhưng mà ta có thể cam đoan, không ai dám tới đập phá quán."
Được lời này của Thẩm Lệ, Chu Thanh lập tức vỗ bàn một cái..