Ta cảm thấy, huynh đang cua ta đúng không? Hơn nữa ta còn có chứng cứ.
Nhưng..
Tại sao huynh lại muốn cua ta? Quả thật là mắt huynh bị mù sao? Hay là..
huynh có khuyết điểm gì không thể nói, cho nên mới không thể cưới bạch nguyệt quang ở kinh thành, chỉ có thể kiếm một cô thôn nữ xấu áp chế nghèo ở nông thôn như ta?
Đầu óc nhanh chóng vận chuyển, ánh mắt Chu Thanh dần dần dời xuống, đến chỗ nào đó của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ..
Thanh nhi của ta đang nhìn cái gì đấy?
Theo ánh mắt của Chu Thanh nhìn xuống, Thẩm Lệ dần dần cúi đầu, dần dần cúi đầu..
Tiếp đó..
Ta..
"Mấy năm nay ta bề bộn nhiều việc, cho nên chậm trễ hôn sự, bệ hạ nhân đức, mỗi năm đều cho ngự y trong triều kiểm tra định kỳ cơ thể cho ta, ta..
ta rất khỏe mạnh."
Khuôn mặt Chu Thanh lập tức liền đỏ lên.
Tên này biết ta đang nhìn cái gì sao? Có điều, làm cách nào để phán đoán cái thứ đồ chơi này có khỏe mạnh hay không chứ? Ngự y tự mình thử hả? Ách..
Tràng diện có chút nóng bỏng a!
Khuôn mặt vốn đã đỏ lên, bởi vì suy nghĩ đen tối, lại càng thêm đỏ hơn.
Đầu váng mắt hoa, Chu Thanh lập tức chạy khỏi phòng Thẩm Lệ như một cơn gió.
Bên ngoài tuyết đang rơi rất lớn.
Từ thư phòng đến nội viện, Chu Thanh bước thấp bước cao chạy trở về.
Đầu óc ông ông.
Bên tai là lời Thẩm Lệ nói, ánh mắt vừa rồi của hắn, còn có bộ y phục đỏ rực mà mỗi ngày nàng đều mặc thử kia.
Chu Thanh đi phía trước, Thẩm Lệ theo ở phía sau.
Nhìn bóng lưng Chu Thanh có chút trốn tránh, Thẩm Lệ nhất thời nơm nớp lo sợ.
Chờ Chu Thanh đi vào phòng, Thẩm Lệ nhìn hàng dầu chân in trên nền tuyết trắng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngửa đầu nhìn bầu không.
Bông tuyết bay múa đầy trời.
Hôm nay, hắn đã hù dọa Chu Thanh rồi sao? Hắn lỗ mãng rồi ư? Sớm biết thế, cứ tiếp tục khai thác mô thức lâu ngày sinh tình là xong.
Nhìn tuyết trong giây lát, Thẩm Lệ nhón mũi chân, tung người bay lên.
Chu Thanh đã trở về phòng, vừa vào cửa liền không hiểu sao lại chạy thẳng đến bên cửa sổ.
Nhìn bóng người quen thuộc bỗng nhiên bay lên, khóe mắt Chu Thanh hung hăng giật một cái.
Lập tức xoay người, tựa đầu vào song cửa sổ, Chu Thanh mở to mắt thở mạnh ra mấy hơi.
Mẹ nó! Chuyện này là sao! Thẩm Lệ thích nàng ư? Thẩm Lệ có thích nàng thật hay không, nàng không thể khẳng định, nhưng nàng cực kì chắc chắn một điều, nàng thật sự vừa ý khuôn mặt tuấn tú kia của Thẩm Lệ.
Bằng không, nàng xấu hổ mặt đỏ tim đập làm cái gì!
Đáng tiếc, nàng với Thẩm Lệ, thân phận không ngang nhau.
Nếu nàng muốn gả cho Thẩm Lệ, nhất định phải..
Siết chặt nắm đấm, Chu Thanh hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Cha, chỉ có thể khiến người cố gắng thôi, người nhất định không được thua kém a!"
Lúc này, Sơn là lượt còn không biết đã bị khuê nữ yên lặng an bài, đang nằm thẳng cẳng ngáy ngáy o o trên giường.
Thẩm Lệ rời khỏi nhà, đi thẳng đến Bút Mặc Trai.
Lúc hắn đến, Trung Thúc cũng ở đó.
Thẩm Lệ vào cửa, Trung Thúc tiến lên đón, nhân tiện nói: "Đại nhân, chúng ta đã mang thi thể từ huyện nha đến, bên phía huyện nha cũng đã thu xếp xong xuôi, Huyện lệnh sẽ ém nhẹm chuyện hôm nay xuống, ảnh vệ ra tay, bên huyện nha cũng coi như được buông lỏng một hơi, mặt khác.."
Trung Thúc dừng một chút, nhìn thần sắc của Thẩm Lệ, nói: "Trên người thi thể, mặc gấm Nguyệt Hoa Cẩm."
Trung Thúc vốn cho rằng, nghe đến gấm Nguyệt Hoa Cẩm, Thẩm Lệ sẽ giật nảy mình.
Không ngờ Thẩm Lệ lại chẳng có phản ứng gì.
Trung Thúc..
khả năng quản lý cảm xúc càng ngày càng cao cấp a! Ai..
Lãnh đạo càng mặt đơ, thuộc hạ càng khó làm a!
"Thi thể ở đâu?" Thẩm Lệ trầm mặt, vừa hỏi, vừa đi vào hậu viện.
Trung Thúc đi theo một bên, đáp: "Trong khố phòng hậu viện."
Trước cửa khố phòng, có hai ảnh vệ đang đứng canh gác, thấy Thẩm Lệ đến, liền nhao nhao ôm quyền hành lễ.
Thẩm Lệ trực tiếp bước vào khố phòng.
Thi thể nằm trên bàn gỗ làm bằng hai tấm gỗ lớn hợp lại.
Áo bào Nguyệt Hoa Cẩm đã sớm bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng cũng không có vết đao kiếm rõ ràng, thậm chí ngay cả vết rách lớn bé cũng không có, cũng không có dấu vết mài mòn do bị kéo đi.
Ngón tay sạch sẽ, kẽ móng tay không có bùn.
Chân mang giày ống cao, làm bằng da hươu, mặt giày không có tổn hại, đế giày chỉ có vết mài mòn nhẹ, hẳn là do đi bộ bình thường mà hình thành.
Trầm Lệ xem xét thi thể, mặt không chút thay đổi hỏi: "Bên nha môn nói thế nào?"
Trung Thúc biết hắn đang hỏi về kết quả khám nghiệm tử thi, liền đáp: "Chúng ta đi nhanh, bên nha môn còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận, chỉ loại bỏ khả năng chết do trúng độc cùng ngoại thương do đao kiếm."
Nói rồi, Trung Thúc chỉ vào cổ thi thể.
"Nơi này có sinh ngấn, phán đoán sơ bộ là bị siết cổ dẫn đến ngạt thở mà chết."
Thẩm Lệ lắc đầu, nói: "Đây không phải là bị siết cổ chết, mà là bị bóp chết."
Trung Thúc giật nảy cả mình, nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đặt tay phải vào chỗ vết ngấn trên cổ thi thể, ngón trỏ cùng ngón tay cái đặt trùng lên vết ngấn, làm ra một động tác bóp lấy.
Trung Thúc dưới khiếp sợ, khẽ nhếch miệng, nói: "Nếu như là bị bóp chết, vậy khí lực của người hành hung kia.."
Thẩm Lệ gật đầu, thu tay lại dùng một cái khăn tay lau thật sạch, đáp: "Khí lực rất lớn, có thể bóp chết một người còn đang sống sờ sờ như thế, khí lực này, ta cũng không bằng."
Công phu của Thẩm Lệ, ở trong tổ chức Ảnh vệ là không ai bằng.
Mà công phu của các thành viên ảnh vệ, đều thuộc hàng nổi bật nhất trong cả nước.
Nếu Thẩm Lệ không bằng..
Trong đầu Trung Thúc thầm tính toán công phu của kẻ hành hung.
Thẩm Lệ trầm mặc một lúc, nói: "Hẳn là người của quân đội."
"Người của Trấn Quốc Công?"
Thẩm Lệ lắc đầu, đáp: "Chưa chắc là người của Trấn Quốc Công làm."
Nói rồi, ánh mắt Thẩm Lệ nhìn về đôi giày trên chân thi thể, nghiêng đầu nhìn phút chốc, nói: "Cởi giày ra."
Trung Thúc lập tức động thủ.
Giày vừa được cởi xuống, Trung Thúc lập tức cả kinh hô: "Đại nhân!"
Bàn chân của thi thể, có sáu ngón.
Giới quyền quý của bản triều, lại không nghe nói qua công tử nhà ai có 6 ngón chân.
Thẩm Lệ liếc qua bàn chân 6 ngón của thi thể, lại xem xét đôi giày, nói: "Ngươi so thử xem sao."
Trung Thúc đưa đáy giày về phía lòng bàn chân của thi thể.
Rõ ràng bàn chân ngắn hơn một đoạn so với đế giày.
Giày này, căn bản không phải của thi thể.
"Cởi y phục của thi thể ra, giặt sạch sẽ cùng giày sau đó bảo tồn cẩn thận, còn thi thể thì đốt đi.
Việc này, coi như chưa từng xảy ra, phái người nhìn chằm chằm chùa Bạch Vân, nếu phát hiện kẻ nào khả nghi, cũng đừng đánh rắn động cỏ, cứ âm thầm theo dõi là được.
Tăng cường điều tra thế tử Ninh Vương phủ.
Phái ảnh vệ qua lại huyện nha huyện Thanh Hà, đừng cho Huyện lệnh truyền tin tức ra ngoài."
Dứt khoát lưu loát phân phó xong, Thẩm Lệ quay đầu rời đi.
Lúc hắn rời khỏi Bút Mặc Trai, bầu trời đã hiện ra ánh sáng mờ mờ.
Tuyết vẫn đang rơi.
Chân hắn đạp trên nền tuyết lúc sáng sớm, sột soạt sột soạt, lưu lại một hàng dấu chân thật sâu.
Cách ngày 30 tết, chỉ còn hai ngày.
Sáng sớm Chu Thanh liền cùng Chu Hoài Lâm đi ra ngoài tìm cửa hàng thích hợp.
Nàng phải lợi dụng năng lực tiêu thụ của mình kiếp trước, kiếm nhiều tiền một chút.
Như vậy, đợi đến tương lai Thẩm Lệ không muốn cố gắng, nàng liền có thể đứng thẳng lưng nói cho hắn biết: Không cần cố gắng, hết thảy đã có "a di"! Có lẽ đó chính là nữ hào quang của nữ chính a!
Đối diện tửu lâu Phúc Nguyên tốt nhất huyện thành có một quán trà, chủ cửa hàng bởi vì con gái lấy chồng ở xa, không nỡ rời bỏ nữ nhi, nên chuẩn bị chuyển nhà đi theo con gái.
Vị trí vô cùng tốt, đáng để tham khảo.
Chủ phòng vội vã bán, bọn họ vội vã mua, giá cả mặc dù hơi đắt, nhưng Chu Thanh đã lừa gạt được một mớ từ tay Tống Kỳ, đủ cho nàng thanh toán.
Ăn nhịp với nhau.
Sau khi qua huyện nha làm thủ tục, cất khế đất, Chu Hoài Lâm liền giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Hôm qua mới nói muốn mở cửa hàng lẩu.
Hôm nay đã có một cửa hàng tốt như vậy thuộc về bọn họ?.