Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa


Thẩm Lệ hẳn là đang điều tra tiệm lương thực Hữu Tài.

Sở dĩ để cho nàng đặt hàng, một là vì chất thịt đích xác không có vấn đề, thứ hai, e là để cho tiện việc ngược dòng tìm hiểu xem rốt cục tiệm lương thực Hữu Tài vận hành quân lương như thế nào.

Dù sao, chỉ cần lượng nhu cầu của các nàng đủ lớn, thì tiệm lương thực Hữu Tài cũng sẽ thường xuyên có thao tác từ trong quân đội.

Như vậy, Thẩm Lệ sẽ có nhiều cơ hội truy tra hơn.

Thường đi cạnh bờ sông, thế nào cũng ướt giày.
Trong lòng đã có phỏng đoán đại khái, Chu Thanh liếc nhìn Chu Hoài Lâm, trực tiếp nói với tiểu hỏa kế: "Cửa hàng lẩu của chúng ta cũng chỉ mới gầy dựng, lượng nhu cầu đầu tiên sẽ không quá lớn, cứ lấy trước 200 cân."
Chu Hoài Lâm đang muốn bưng chén trà trước mặt lên uống một ngụm.

Nghe thấy Chu Thanh nói muốn 200 cân, liền cả kinh đến run cả tay, suýt chút nữa đánh đổ cả chén trà.

Cũng may, làm việc nhà nông lâu năm, khí lực trên tay lớn.

Hắn khống chế được.
Trước khi đến đây, bọn họ vốn đã thương lượng qua, chỉ mua trước năm mươi cân mà thôi.

Dù sao cửa hàng lẩu này chỉ mới mở, cụ thể sinh ý như thế nào, khó mà nói được.

Thịt dê cũng không phải thịt heo, rất quý giá, chưa hẳn người người đều sẽ có thể gọi ăn a.

Không ngờ, Chu Thanh vừa mở miệng, vậy mà đã mua đến 200 cân.
Nhưng chất nữ nhà mình đã nói, người làm tam thúc đương nhiên sẽ phải giữ mặt mũi cho nàng.
Chu Hoài Lâm đặt chén trà trong tay xuống, tiền muôn bạc vạn nói: "Ừm, lấy trước 200 cân, nếu không đủ lại bàn tiếp."
Tiểu hỏa kế..

200 cân? Lấy trước? Các ngươi có biết mình là mới mở cửa hàng hay không hả? Khóe mặt giật một cái, tiểu hỏa kế nhìn Chu Hoài Lâm.

Trong lòng yếu ớt thở dài.

Ai~Quả nhiên là nhà giàu mới nổi a.
Được! Đây là tự các ngươi nói, có tiền không kiếm thì chính là vương bát đản.

Chủ nhân cũng đã nói, chỉ cần người đến mua không có vấn đề, thì có thể làm ăn.
"Được, hai vị sảng khoái, chúng ta cũng sẽ không để hai vị chịu thiệt thòi, vậy đi giá cả thống nhất như thị trường, sau khi tính tổng giá trị, ta lại bớt cho ngài 20%, sau đó lại bỏ đi số lẻ, như thế nào?"
Chu Hoài Lâm liếc nhìn Chu Thanh một cái, Chu Thanh cũng khẽ gật đầu, Chu Hoài Lâm liền vỗ bàn, nói: "Quyết định như vậy đi."
Chu Thanh nói theo: "Chúng ta chỉ có một chiếc xe la, nhiều thịt như vậy, các ngươi phụ trách đưa hàng cho chúng ta nhé."
Tiểu hỏa kế lập tức hào sảng đáp ứng: "Không có vấn đề, giao hàng miễn phí."
Sau khi hai bên thỏa thuận phương thức đặt hàng sau này, ký hợp đồng, Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm lưu lại tiền thế chấp liền khởi hành rời đi.

Số tiền còn lại đợi đến khi thịt dê đưa tới sẽ trả hết.
Trên đường trở về, Chu Hoài Lâm không hiểu hỏi: "Thanh nha đầu, sao đột nhiên lại mua nhiều như vậy?"
Chuyện của Thẩm Lệ, Chu Thanh không dám tiết lộ, chỉ cười nói: "Tam thúc, thịt dê này được vận chuyển từ Cam Túc đến, xa như vậy, vạn nhất ngày nào đó họ ngừng cung hàng thì sao? Khách nhân trong tiệm chúng ta đã ăn đã quen loại thịt không có mùi gây này, ngày nào đó họ ngừng cung hàng, nếu chúng ta dùng thịt dê của Bắc Yên để thay thế, khách nhân chắc chắn không chấp nhận."
Đạo lý này, Chu Hoài Lâm tất nhiên biết.
"Nhưng nhiều thịt dê như vậy, bây giờ thời tiết rét lạnh thì có thể cất giữ được, còn ngày nắng nóng thì phải làm sao bây giờ?"
Chu Thanh liền cười nói: "Tam thúc yên tâm, Thẩm Lệ có thể lấy được băng."
Lý Nhị..

Sao ta lại không biết đại nhân của chúng ta còn có bản sự này? Băng không chỉ có quý, hơn nữa số lượng còn rất ít.

Mùa hè hàng năm, băng trong cung còn không đủ dùng, đại nhân của chúng ta có thể lấy được băng cho ngươi đông lạnh thịt dê sao? Phì!
Trong lòng Lý Nhị âm thầm chửi bậy, nhưng Chu Hoài Lâm lại rất tin tưởng.

Trong mắt Chu Hoài Lâm, ngay cả sư phụ trồng rau trong lều ấm mà Thẩm Lệ còn có thể mời đến, vậy thì không gì là không thể a! Khoản này ông chủ Bút Mặc Trai quả thật rất trâu bò!
Ông chủ đang phụ đạo bài tập cho Chu Hoài Sơn..

Hắt xì! Thanh nhi lại nhớ ta?
Chu Hoài Sơn liếc mắt nhìn Thẩm Lệ..
Trong phòng đốt một chậu than lớn như vậy, ngươi còn mặc áo khoác lông? Lại còn hắt hơi? Chậc chậc! Thân thể này của ngươi cũng quá hư nhược rồi!
* * *
Thịt dê đã chuẩn bị xong, rau cải trắng cùng khoai lang cũng thu không ít, chế phẩm từ đậu cùng miến cũng đã sẵn sàng, mà bài trí trong tiệm cũng hoàn thành được tương đối cả rồi.

Mỗi ngày Triệu thị đều bận rộn điều phối nước chấm, điều phối nước lẩu, chỉ huy Chu Dao ghi chép bí phương mỗi một lần điều phối thành công.
Lúc trước Chu Thanh phác thảo dáng vẻ của nồi lẩu đều dở dở ương ương, về sau Thẩm Lệ dứt khoát cho người vận chuyển từ kinh đô đến một cái nồi đồng, sau đó đưa đến cho thợ đồng làm.

Hiện tại năm mươi cái nồi đồng cũng đã chế tạo hoàn tất, chỉ chờ lên bàn.
Hoạt động yêu cầu viết bài, cũng đang hừng hực khí thế.

Mỗi ngày đều có một số lượng lớn lớn bản thảo gửi tới, bị nhét vào trong cái rương đặt trước cửa hàng.
Chu Thanh mời ba tiên sinh kể chuyện, làm nhiệm vụ như giám khảo chấm thi, sau đó đưa đống bản thảo tới cho ba vị tiên sinh cùng với nàng và Chu Dao xét duyệt sàng lọc.

Bởi vì số lượng bản thảo gửi đến cực lớn, năm người đọc ròng rã hai ngày hai đêm, mới từ trong rất nhiều bài viết chọn ra được một trăm bài ưu tú có thể dùng để thuyết thư.
Ngoại trừ tiểu nhị cũ của quán trà, Chu Hoài Lâm lại thuê thêm 10 tiểu nhị, trong lúc đang sửa sang lại mặt tiền cửa hàng, tranh thủ huấn luyện kĩ năng cho những tiểu nhị này.
Hết thảy đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày 15 tháng Giêng khai trương.
Thời gian lưu chuyển, chớp mắt đã đến một ngày trước buổi khai trương.
Ngày 15 tháng Giêng, tiệm lẩu Nồi Đồng Xuyến khai trương.
Cũng ngày 15 tháng Giêng, vị Da Luật đại nhân kia cam đoan với thế tử, hắn chắc chắn có thể giết Thẩm Lệ.
Sau khi từ Bình Châu trở về, Chu Thanh vội vàng chuyện cửa hàng, Thẩm Lệ vội vàng phụ đạo Chu Hoài Sơn đọc sách, vội vàng chuyện ảnh vệ.

Hai người cơ hồ không được gặp mặt.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi như đao cắt, ngồi ở trước cửa sổ, nhìn cành cây bên ngoài bị gió đông thổi lay động bốn phía, trong lòng Chu Thanh vô cùng lo sợ bất an.

Thẩm Lệ nói, hắn đã sắp xếp xong xuôi.

Nhưng chuyện liên quan đến tính mạng, chắc chắn sẽ rất hung hiểm..
Chu Thanh đang nhớ thương, chợt cửa ra vào truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ.
"Là ta." Giọng nói của Thẩm Lệ hơi trầm thấp, kèm theo tiếng đập cửa truyền vào.
Chu Thanh sững sờ, đứng dậy chạy ra mở cửa nhanh như một trận gió.
"Hơn nửa đêm, sao huynh lại tới đây?"
Thẩm Lệ dùng một tư thế tự cho là rất đẹp trai, nghiêng người dựa vào khung cửa.

Thanh nhi của ta mở cửa thật nhanh a! Nhất định là nhớ ta.
"Sư phó vừa mới học xong, đã ngủ, ta dẫn nàng đi xem hí kịch."
Chu Thanh..
Sau khi bị việc Chu Hoài Hải ra tù hung hăng kích động, ngay sau đó Chu Viễn lại sai người đến phóng hỏa đốt nhà đã kích động Chu Hoài Sơn một lần, Chu Hoài Sơn liền chủ động học tập hơn.

Thế nhưng cũng chỉ là chủ động học mà thôi.

Cũng không phải hăng hái.
Nhưng từ lần Thẩm Lệ gặp nàng ở Bình Châu kia, Chu Hoài Sơn không biết làm sao, đột nhiên liền hăng hái lên.

Mỗi ngày gà còn chưa gáy đã dậy, đêm khuya mới đi ngủ.

Sức mạnh học tập kia, giống như mỗi ngày được ăn hai cân nhân sâm cùng uống ba cân máu gà vậy.
Phụ thân chăm chỉ học tập như thế, Chu Thanh mỗi ngày đi ra ngoài cũng đều mang theo nụ cười vui mừng của người mẹ già từ ái.
Có điều..

Nửa đêm canh ba, còn đi xem hí kịch? Chu Thanh hồ nghi nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liền cười nói: "Còn nhớ lần trước sư phó phát hiện cỗ thi thể ở sau núi chùa Bạch Vân không?"
Chu Thanh gật đầu.
Thẩm Lệ liền nói: "Ta dẫn nàng đến ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân xem kịch."
Chu Thanh..

Khóe mặt giật một cái, hỏi: "Lại có thi thể sao? Ta không có hứng thú a."
Thẩm Lệ..

"Xem ta bắt Gia Luật như thế nào."
Chu Thanh..

Nàng có thể nói, nàng cũng không có hứng thú không?
Thẩm Lệ bình tĩnh nhìn Chu Thanh, mỉm cười, nói: "Gia Luật rất có tiền, có tiền hơn Tống Kỳ không chỉ gấp mười lần."
"Đi!"
Hàn phong lăng liệt, cũng ngăn không được bước chân phát tài của Chu Thanh.

Dù sao, con đường lập nghiệp của nàng đều nhờ vào dã lộ a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui