Chu Hoài Sơn lập tức gào khóc: "Khuê nữ, con thật sự muốn bức tử cha sao? Con có biết những ngày này, mỗi ngày con bận rộn không có nhà, cha con đã phải trải qua những gì không? Tên vương bát đản Thẩm Lệ kia, mỗi ngày gà còn chưa gáy đã dựng ta dậy khỏi giường, chưa qua giờ Tý thì không cho phép ngủ.
Ròng rã cả một ngày, chỉ có thể tranh thủ nghỉ trưa nửa canh giờ.
Thời gian còn lại, đều phải ở đây đọc sách! Đều ở đây đọc sách đấy! Con có biết hắn giày vò người ta biến thái thế nào không?"
Chu Hoài Sơn vừa phẫn nộ lại vừa tuyệt vọng.
"Hôm nay thật vất vả các ngươi đều không có ở đây, ta liền buông lỏng một chút cũng không được sao?"
Chu Thanh..
Nàng đã nói rồi mà, sao cha nàng lại đột nhiên chăm chỉ khắc khổ như vậy được.
Thì ra là thế!
"Không phải, cha, ta không có ý định nói chuyện này."
Chu Hoài Sơn tức giận nhìn chằm chằm Chu Thanh, im lặng trong chốc lát, mới hỏi: "Không phải chuyện này?"
"Không phải!"
"Chuyện hôm trước, không lẽ là con đã biết rồi?"
Chu Thanh..
Hôm trước còn có chuyện gì?
"Ta biết ngay mà." Chu Hoài Sơn lập tức đấm ngực dậm chân kêu lên.
"Ta biết ngay, cái tên vương bát đản Thẩm Lệ kia không đáng tin cậy! Quả nhiên! Khuê nữ, con nghe ta nói, thật sự là Triệu Đại Thành thấy ta mỗi ngày quá cực khổ, mới nhờ Tô Hằng làm hai bài văn thay ta.
Không phải ta chủ động tìm Triệu Đại Thành, là Triệu Đại Thành chủ động đưa tới cho ta.
Cái này thật sự là không liên quan đến ta đâu.
Thẩm Lệ cũng đã hứa với ta sẽ không nói cho con biết rồi!"
Chu Thanh vừa nghe được lời này, vỗ bàn đánh rầm một cái, quát: "Cha lại còn để người khác làm bài tập thay cha? Không phải, để người khác viết văn thay cha?"
Chu Hoài Sơn lập tức sững sờ, hỏi: "Không phải là con đã biết rồi sao?"
Chu Thanh..
"Bây giờ ta biết cũng không muộn! Học tập là cho chính cha, cha lại để người khác viết hộ thì tính là gì, đợi đến lúc thi, Tô Hằng có thể thay cha thi không?"
Chu Hoài Sơn..
Trầm mặc nhìn chằm chằm Chu Thanh, một lúc sau mới nói: "Không đúng, vừa nãy con mới nói, có chuyện muốn nói với ta, vậy không phải là muốn hỏi cái này à?"
Chu Thanh..
"Cha đừng có đánh trống lảng, cha phải cam đoan, về sau không được phép để người khác giúp người viết văn chương đối phó việc phải làm."
Chu Hoài Sơn liền bày ra nụ cười đúng chuẩn công tử là lượt, khoanh tay ngồi xuống nhìn Chu Thanh, chân bắt chéo đắc ý lắc lắc.
"Khuê nữ, nói đi, vừa rồi con định nói chuyện gì với ta, nếu ta nhớ không lầm thì hôm là ngày khai trương tiệm lẩu, là chuyện quan trọng gì có thể khiến con phải gác lại việc khai trương mà chạy về nhà tìm cha thế?"
Chu Thanh..
Không thể không nói, đầu óc của công tử bột thực sự là hữu dụng a.
Ngồi đối diện với Chu Hoài Sơn, Chu Thanh hít thở sâu mấy hơi, nói: "Cha có biết ảnh vệ không?"
Chu Hoài Sơn gật đầu, đáp: "Lúc ta vẫn còn là Hầu gia, ảnh vệ chính là chó săn của hoàng thượng, tục xưng là Vuốt ưng, chuyên làm mấy chuyện thất đức giết người phóng hỏa."
Chu Thanh..
Khóe mặt giật một cái, dứt khoát nói: "Thẩm Lệ chính là ảnh vệ, còn là đầu lĩnh ảnh vệ."
Cái miệng cùng hai mắt Chu Hoài Sơn, lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nới rộng ra.
"Cái gì?"
Chu Thanh giữ chặt lấy Chu Hoài Sơn đang muốn vỗ bàn đứng lên, đồng thời đưa tay che miệng hắn lại.
"Cha, người nói nhỏ một chút."
Chu Hoài Sơn lại một lần nữa ngồi xuống, nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh hỏi lại: "Con nói, là ông chủ kia, là hắn á?"
Chu Thanh gật đầu, nhìn Chu Hoài Sơn đầy vẻ khiếp sợ, yếu ớt nói ra nốt nửa câu nói sau: "Cha, hình như ta vừa ý huynh ấy."
Chu Hoài Sơn mới vừa đặt mông ngồi vững lại trên ghế, lại nghe thấy Chu Thanh nói lời này, lập tức cả kinh, lại đứng bật dậy.
Lần này, Chu Thanh không giữ lấy hắn nữa.
"Con..
con.."
Sơn là lượt luôn luôn bẻm mép lươn lẹo lại bị lời nói của khuê nữ mình làm cho cả kinh đến mức nói không ra lời.
Đỉnh đầu tựa như vừa bị hai đạo thiên lôi liên tiếp đánh trúng.
"Con vừa ý hắn?" Chấn kinh một hồi lâu, Chu Hoài Sơn mới hoàn hồn, mở miệng hỏi.
Chu Thanh gật đầu, đáp: "Ừm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là như vậy.
Lúc nói chuyện với huynh ấy, nhìn vào mắt huynh ấy, liền cảm thấy mặt đỏ tim run, năm trước lúc huynh ấy hồi kinh, ta thường xuyên nghĩ đến huynh ấy, đây chính là coi trọng."
Chu Hoài Sơn chậm rãi ngồi xuống.
Suy nghĩ lời Chu Thanh nói, chợt mí mắt run lên mấy cái, lại hỏi: "Con nói với ta những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ con muốn ta lừa hắn uống say, tiếp đó để con thuận tiện ra tay?"
Chu Thanh..
Mẹ nó! Cha! Người nói bậy bạ cái gì đó!
Không đợi Chu Thanh mở miệng, Chu Hoài Sơn đầy vẻ quyết tuyệt, xua xua tay, nói: "Không được! Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để con gạo nấu thành cơm với hắn!"
Chu Thanh..
"Không phải, cha, Thẩm Lệ cũng thích ta."
Đỉnh đầu Chu Hoài Sơn lại bị bổ đạo thiên lôi thứ ba.
"Con nói là, đường đường đầu lĩnh ảnh vệ, thích con?"
Chu Thanh rụt cổ hèn mọn nở nụ cười.
"Nghe thì thấy có chút không thể tưởng tượng, nhưng trên thực tế chính là như vậy, huynh ấy nói, bộ y phục huynh ấy tặng con kia, là do mẹ và em gái huynh ấy tự tay làm, ngày đó ta đi Bình Châu, nửa đêm huynh ấy đuổi theo hỏi ta có nguyện ý gả cho huynh ấy hay không."
"Không biết xấu hổ!" Chu Hoài Sơn không hề nghĩ ngợi, há mồm mắng.
Mắng xong, lại hầm hừ vỗ bàn một cái, nói: "Ta biết ngay cái tên đó từ đầu tới đuôi không có lòng tốt, quả nhiên hắn bái ta làm thầy là có ý đồ."
Chu Thanh liền nói: "Cha, nhưng bây giờ, ta cũng thích huynh ấy, phải xử lý như thế nào bây giờ?"
Mí mắt Chu Hoài Sơn khẽ giật mấy cái, hỏi: "Cái gì mà xử lý thế nào?"
"Ta muốn gả cho huynh ấy, nhưng mà ta lại không biết làm như vậy có đúng hay không, trên phương diện này, ta không có kinh nghiệm."
Chu Hoài Sơn nhìn chằm chằm Chu Thanh, mắt thấy Chu Thanh không hề có ý đùa giỡn, nghĩ nghĩ, Chu Hoài Sơn đáp: "Nếu con thích hắn, ta cũng không ngăn cản hai đứa kết thân, còn có thành thân hay không thì chờ sau này lại nói, nhưng nếu hai đứa đã muốn kết thân, thì chúng ta sẽ không ở đây nữa, chúng ta dọn ra ngoài."
"Vậy khẳng định là phải dọn ra ngoài, ta đã nói với tam thúc rồi, chờ khai trương xong tiệm lẩu, chúng ta sẽ chuyển đến thư viện ở, bây giờ thư viện là của nhà chúng ta, không cần phải mua phòng ốc khác."
Chu Hoài Sơn tán đồng gật đầu, tiếp đó lại thở dài một tiếng, trên gương mặt là lượt hiện ra vẻ thâm tình hiếm có.
"Ta đã từng nói với con, ta có 8 đứa con trai."
"Ừm."
"Tám đứa con trai của ta cưới vợ, đều là do chính bọn nó tự chọn.
Không có một đứa nào là do ta cùng mẹ chúng định đoạt cho.
Loại chuyện hôn nhân này, phải nói như thế nào đây, sống qua ngày là con, ngọt bùi cay đắng trong đó người hưởng cũng là con, cha chỉ có thể thay con trấn giữ cửa ải, nhưng chọn lựa thế nào, đều là do con.
Nếu con thật sự thích Thẩm Lệ, cha không phản đối.
Đứa nhỏ này phẩm tính không kém.
Có điều, ảnh vệ có khác biệt với những chức vụ khác trong triều đình, quanh năm bước đi trên đường đao mũi kiếm, nếu con gả cho hắn, vậy thì lo lắng hãi hùng chính là chuyện thường ngày.
Thậm chí, còn có khả năng con bị hắn liên lụy mà lâm vào nguy hiểm.
Đương nhiên, kẻ dám động đến người thân của đầu lĩnh ảnh vệ, ít càng thêm ít, nhưng không có nghĩa là không có.
Những thứ này, con đều phải nghĩ kỹ."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn thở dài một hơi, hơi nghiêng người, đưa tay vỗ vỗ đầu Chu Thanh.
"Cha nói những điều này với con, không phải là muốn hù dọa con, mà là để cho con thấy rõ ràng tình huống của mình.".
Đam Mỹ Hài
Nói rồi, Chu Hoài Sơn nở nụ cười, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ của một tên là lượt kinh niên trước đây.
"Nếu con thật sự muốn gả, vậy thì cứ gả, cùng lắm thì nếu không thích hợp, chúng ta lại cùng cách (li hôn), chỉ cần cha ở đây, thì con vĩnh viễn còn đường lui.".