Được người khác khen ngợi ngay trước mặt như vậy, cảm giác nặng nề trong lòng Chu Hoài Sơn cũng giảm đi vài phần.
"Có đứa nhỏ, chính là trời sinh võ tướng, có điều, muốn lấy được một phần công danh trong quân đội chỉ dựa vào võ công giỏi là không thể, còn phải đi học, đọc sách mới thông tỏ sáng suốt, càng có thể hiểu thấu đáo những binh thư kia a!"
Chủ quán nghe vậy, ánh mắt nhìn Chu Hoài Sơn không khỏi sáng lên.
"Vị lão đệ này, nghe ngươi nói thì, ngươi là người đọc sách sao?"
Chu Hoài Sơn ôm quyền cười cười, không trả lời mà hỏi: "Gần đây có tiệm bán sách cũ nào không?"
Đầu tiên là nói chuyện hài tử đọc sách, bây giờ lại nhắc đến tiệm bán sách, chủ đề được chuyển dời một cách tự nhiên, chủ quán cũng mở rộng lòng trò chuyện.
"Có, mấy nhà cơ! Trước đó học viện hạn chế thu nhận học trò, bọn nhỏ trong nhà đọc sách dùng rất nhiều tiền, không có tiền mua sách mới, chúng ta đều tới đây mua sách cũ."
"Những sạp hàng này, ngài có quen thuộc không? Ta cũng muốn mua mấy quyển, nhưng mà thời gian có hạn, ngài có thể đề cử cho ta một nhà không?"
Chủ quán nghĩ một lúc, nói: "Ngài định mua sách viết về phương diện gì? Mấy tiệm sách cũ này, đều không bán sách giống nhau a."
Chu Hoài Sơn liền nói: "Hài tử nhà ta thích vũ đao lộng thương, ta muốn mua binh thư."
Chủ quán nghe xong, liền vui vẻ.
"Cái này đúng dịp, tiệm bán binh thư kia, mỗi ngày đều bày sạp hàng bán ngay phía trước sạp hàng nhà ta, đại khái chỉ nửa canh giờ nữa là hắn đã tới rồi."
Chu Hoài Sơn cười nói: "Thực sự là đúng dịp, vậy ngài cùng chủ sạp này cũng hẳn là quen biết nhau, nhà hắn sao lại có nhiều binh thư như vậy?"
Chủ quán mì hoành thánh liền thở dài một hơi.
"Cũng là người đáng thương a! Trước kia hắn đầu quân, nghe nói chức quan trong quân đội còn không thấp đâu! Về sau đắc tội người ta, không thể tiếp tục lăn lộn trong quân nữa, mới tới đây ở.
Mấy đời Huyện lệnh huyện Thanh Hà chúng ta đều là người tốt, không phải là loại người bái cao đạp thấp.
Sau khi hắn tới, Huyện lệnh rất chiếu cố cho cả nhà hắn.
Năm đó hắn vừa tới, Huyện lệnh liền xuất tiền mua cho hắn một gian nhà ở đây, còn muốn sắp xếp cho hắn làm bổ khoái ở huyện nha, nhưng hắn cự tuyệt.
Sách nhà hắn thực sự rất nhiều!
Mấy năm trước hắn không bán sách đâu, nhưng năm nay cơ thể càng ngày càng không khỏe, đứa con trai duy nhất trong nhà lại không nên thân, hắn luôn nói, sách này mà lưu lại chắc chắn cũng sẽ bị ủy trong tay thằng con trai.
Bán đi, còn để cho những cuốn sách gặp được người hữu duyên a."
Nghe chủ quán nói dông dài, trong lòng Chu Hoài Sơn vô cùng khó chịu.
Chủ sạp này, là Mã Minh Niên sao? Trước kia lúc hắn xảy ra chuyện, hắn hơn 40, Mã Minh Niên hơn 30, dựa theo tuyến thời gian mà Thẩm Lệ nói cho hắn biết, hiện tại đã hai mươi năm trôi qua.
Tính toán thì, nếu như Mã Minh Niên còn sống, cũng đã hơn năm mươi.
Dựa vào thân phận tham tướng lúc hắn còn trong quân ngũ, đến cái tuổi này, hoàn toàn có thể dựa vào quân công mà dưỡng già.
Hiện tại Chu Hoài Sơn tuyệt không hy vọng chủ quầy sách kia chính là Mã Minh Niên.
Hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ một người nào có liên quan với nhà hắn bị rơi vào kết cục như vậy.
Nhưng quyển sách 'Chu Lạc bố binh' kia xuất hiện, lại khiến hắn khát khao nhìn thấy một người bạn cũ năm đó, nói cho hắn biết trước kia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Thẩm Lệ đã nói cho hắn nghe một chút, nhưng dù sao Thẩm Lệ cũng không phải là người tự mình trải qua.
Lúc nhà hắn xảy ra chuyện, Thẩm Lệ còn chưa ra đời đâu! Thẩm Lệ biết đến những thứ kia, chẳng qua đều là nghe tin đồn hoặc đọc trong hồ sơ của quan phủ.
Những thứ ấy, không đáng tin cậy.
Tâm tư lại một lần nữa trở nên nặng nề.
Theo bầu trời dần sáng, sinh ý của quầy điểm tâm cũng dần náo nhiệt hơn, chủ quán không rảnh nói chuyện phiếm với Chu Hoài Sơn nữa, Chu Hoài Sơn liền ngồi đó chờ đợi.
Cũng may chủ quán không hề có ý đuổi hắn.
Nửa buổi sáng.
Con đường bán đồ cũ dần náo nhiệt lên, người đến người đi, rộn rộn ràng ràng.
Nhưng quầy sách đối diện vẫn không hề bày bán.
Trong lòng Chu Hoài Sơn có chút bất an, bây giờ quán điểm tâm cũng sắp dẹp hàng, chủ quán nhìn về phía trước, than thở lắc đầu: "Có thể là hôm nay cơ thể hắn không được tốt, không ra bán, ngày mai ngươi lại đến nhìn một chút a."
Chu Hoài Sơn quay sang hỏi chủ quán mì: "Ngài có biết nhà hắn ở đâu ở không?"
Chủ quán suy nghĩ một chút.
"Đi dọc theo con đường này, đến hẻm thứ ba bên trái liền rẽ vào, hình như là căn nhà thứ năm, nếu ngài không ngại thì đi hỏi một chút."
Chu Hoài Sơn nói lời cám ơn, rồi nhấc chân rời đi.
Hẻm thứ 3, nhà thứ 5.
Cổng chính bằng gỗ vì quanh năm phơi nắng phơi mưa, đã có chút cũ nát.
Tranh tết mới dán trên cửa, lúc này mới qua bao lâu, đã rơi mất một nửa.
Cánh cổng chỉ khép hờ, Chu Hoài Sơn đưa tay đẩy ra, theo một tiếng kẽo kẹt vang dội, một sân viện chỉnh tề đập vào mắt hắn.
Viện tử không lớn, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.
Sát tường nhà có ba chum sành lớn, hẳn là để ướp cải trắng.
Trong phòng có tiếng ho khan không ngừng truyền ra, còn có tiếng của một người trẻ tuổi đang tức giận gào lớn.
"Cha, người đã thành ra như vậy, người chết rồi thì trông coi ngọc bội kia cũng có ích lợi gì! Lấy đi bán để mời đại phu khám bệnh mới là đứng đắn a! Cha! Đừng cố chấp nữa! Ngọc bội kia có quan trọng đến đâu, cũng không bằng mạng a!"
Chu Hoài Sơn chậm rãi đi về phía chính phòng, thanh âm truyền ra càng lúc càng lớn.
"Người trông coi ngọc bội kia cả một đời, nếu chủ nhân ngọc bội biết người bệnh nặng như vậy mà còn không chịu mời đại phu đến khám, hắn đoán chừng cũng không vui lòng đâu! Cha! Ta van người, lấy ra đi, xem bệnh quan trọng hơn, nếu người không còn, ta..
ta..
Cha à!"
Người ho khan không hề tiếp lời, chỉ không ngừng ho đến tê tâm liệt phế.
Đi đến cửa chính phòng, Chu Hoài Sơn dừng bước chân, hít sâu một hơi, rồi đưa tay đẩy cửa.
Tiếng đẩy cửa này đã cắt ngang lời nói của người trẻ tuổi trong phòng.
Chu Hoài Sơn vừa vào cửa đã thấy một tên tiểu tử mặt mày đỏ gay, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi tuổi, gương mặt tiều tụy.
Nằm trên giường là một ông già, đang gập người kịch liệt ho khan.
Tiểu tử kia ngồi ở bên giường, trong tay bưng một chén nước cháo, còn đang bốc hơi nóng.
Toàn bộ gian phòng, đều tràn ngập mùi vị mục nát đặc hữu của người bệnh.
Thấy có người tới, thanh niên kia bỏ bát cháo sang một bên, hồ nghi nhìn Chu Hoài Sơn, hỏi: "Ông là ai?"
Chu Hoài Sơn khách khí gật đầu với người thanh niên.
"Ta là Chu Hoài Sơn, viện trưởng của Hoài Sơn thư viện, nghe nói nhà các ngươi có rất nhiều sách, ta vừa vặn muốn mở rộng tàng thư các của thư viện, cho nên, muốn mua lại."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn móc ra một tấm ngân phiếu mệnh giá 500 lượng bạc đưa tới trước mặt thanh niên.
"Ngươi xem, đủ chưa?"
Ánh mắt nhìn về phía tấm ngân phiếu, toàn thân thanh niên lập tức nóng rực giống như bị lửa đốt.
"Cái này.."
Lão giả nằm trên giường không ngừng ho khan, cũng bị lời Chu Hoài Sơn nói làm cho kinh ngạc một hồi, ông ta nhấc nửa người lên, nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt già nua tràn ngập bệnh khí của ông lão, trái tim Chu Hoài Sơn giống như vừa bị bánh xe nghiến qua.
Mã Minh Niên!
"Ta không chỉ mua mỗi sách nhà ngươi, sách của hai nhà khác ta cũng thu, nếu như ngươi cảm thấy giá cả không đủ, ta có thể đưa thêm, còn nếu ngươi cảm thấy đủ rồi, vậy bây giờ chúng ta liền thành giao, được không?"
Nói rồi, Chu Hoài Sơn nhấc tay chỉ Mã Minh Niên, hỏi người thanh niên: "Ngươi không nhanh đi mời đại phu cho cha sao?"
Người thanh niên đứng sững sờ nãy giờ.
Hiện tại mới kịp phản ứng lại, hơi do dự một chút, mới đưa bàn tay run run nhận lấy tấm ngân phía của Chu Hoài Sơn, sau đó cúi mình vái chào Chu Hoài Sơn thật sâu, mới quay đầu chạy đi..