"Có quý khách tới, ngươi đến đàn một khúc đi."
"Ma ma, không phải đã nói rồi sao, hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi một ngày." Trong giọng nói dịu dàng của Oánh Nhi còn mang theo vài phần bất mãn.
"Khách nhân này rất hiếm thấy, nếu ngươi phục vụ ngài ấy tốt.."
Nói đến đây, ma ma lại nghĩ đến hai bóng người vừa nhìn thấy trên cửa, vẻ mặt lập tức trở nên rất kì quái.
Bà ta cười ha ha vài tiếng, lại nói: "Chỉ đàn một khúc mà thôi, đàn xong rồi ngươi lại tiếp tục nghỉ ngơi."
Oánh Nhi không tình nguyện mở cửa ra, đứng ở cạnh cửa, hỏi: "Đàn xong một khúc là có thể nghỉ ngơi sao?"
Ma ma cười nói: "Thật sự là chỉ đàn một khúc thôi."
Nói rồi, bà ta sáp lại gần Oánh Nhi, nói: "Vị khách nhân này không phải ai khác, chính là thống lĩnh ảnh vệ Thẩm đại nhân, ngươi phục dịch tốt ngài ấy cho ta, về sau sẽ có chỗ tốt cho ngươi!"
Nghe đến thống lĩnh ảnh vệ, vẻ mặt Oánh nhi lập tức chấn động.
"Ngài ấy tới chỗ chúng ta nghe hát?"
Bộ dáng không thể tưởng tượng kia giống như bắt nàng mặc quần áo bông mà lên đài khiêu vũ vào giữa mùa hè vậy.
Ma ma thần bí gật đầu đáp: "Yên tâm, chỉ là nghe hát, hắn mang theo khách nhân đến, vị khách kia ngươi cũng không thể đối đãi qua loa đâu."
Oánh nhi cúi đầu, trong lúc nhất thời ma ma không biết nàng đang suy nghĩ gì.
"Ngươi có nghe hay không?"
"Hiểu rồi, đợi ta trang điểm một chút."
Ma ma cười tủm tỉm đáp: "Ngươi đi chuẩn bị đi, nhanh lên, đừng để khách nhân chờ lâu, hắn ở ngay trong gian phòng cách vách phòng này của ngươi đấy."
Ma ma chỉ chỉ cửa phòng Thẩm Lệ, vỗ vỗ cánh tay Oánh nhi, vừa lòng thỏa ý quay đầu xuống lầu.
Chuẩn bị thịt rượu a! Rượu trái cây, nhiều thịt ít rau, thêm cay.
Hì hì hì hì~
Vốn tưởng rằng bà ta tuổi đã cao, nửa đời phong trần trái tim đã sớm như tro tàn.
Không ngờ, hôm nay lại bị Thẩm Lệ cùng gã sai vặt kia đốt lên.
Thực sự là kỳ diệu!
Ma ma vừa quay người rời đi, Oánh nhi cũng trở vào phòng, đóng cửa lại.
Triệu Đại Thành đi ra khỏi nội đường, cau mày hỏi: "Thẩầm Lệ lại tới những chỗ như thế này?"
Oánh nhi lắc đầu, đáp: "Bây giờ còn không biết là tình huống gì, ta đi nhìn một chút trước, ngươi.."
Triệu Đại Thành lập tức khoát tay, nói: "Ta cũng nên đi rồi, sự kiện kia, ngươi để tâm hỏi thăm thêm một chút, mấy ngày nữa ta an ổn ở kinh thành rồi, sẽ lại tới tìm ngươi."
Dừng một chút, lại nói: "Nơi này, dù sao ta đến cũng không tiện, đến lúc đó vẫn là để Khả Oánh đến đây đi."
Nghe được cái tên này, hai vai Oánh nhi chợt run bắn lên: "Nàng có ổn không?"
Triệu Đại Thành liền cười đáp: "Có ta chiếu cố, còn có thể không ổn được sao? Ngược lại là ngươi.."
Nói đến đây, Triệu Đại Thành lại thở dài một hơi, im lặng không nói nữa.
Trong lúc nhất thời, gian phòng liền trầm mặc xuống.
Oánh nhi đỏ mắt, im lặng trong chốc lát rồi nở nụ cười, nói: "Hai mươi năm nay ta đã không thấy Khả Oánh, nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ được gặp nàng, kích động, lại có chút sợ hãi."
Nói rồi, nàng hít sâu một hơi, đổi chủ đề: "Bây giờ bên ngoài không có người, ngươi đi đi."
Triệu Đại Thành nhếch miệng cười nói: "Ta đi đây, mấy ngày nữa sẽ bảo Khả Oánh tới thăm ngươi."
Ngừng nói, đến cùng hắn nhịn không được, nói thêm: "Hằng nhi cũng tới kinh đô."
Cả người Oánh nhi lại hung hăng run lên, những nàng cũng không hề ngẩng đầu.
Thấy nàng không nói lời nào, Triệu Đại Thành liền quay đầu rời đi.
Hành lang không người, Triệu Đại Thành nhanh chóng lách mình ra khỏi căn phòng của Oánh nhi.
Hắn vừa đi, dường như tất cả khí lực toàn thân Oánh nhi đều bị rút cạn.
Hai mươi năm! Ròng rã hai mươi năm! Bọn họ nhẫn nhịn hai mươi năm, chính là vì một ngày này!
Món nợ máu kia của Vinh Dương Hầu Phủ kia, đã ngủ yên suốt hai mươi năm, cũng nên bị lật lại rồi!
Bên kia, phòng của Thẩm Lệ.
Chu Thanh ghé vào khe cửa, trơ mắt nhìn Triệu Đại Thành đi qua, tiếp đó xuống lầu rời đi.
Đến khi không còn nhìn thấy Triệu Đại Thành nữa, Chu Thanh mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ hỏi: "Hắn đi rồi, huynh không theo dõi sao?"
Thẩm Lệ ngồi xếp bằng trên sập, đáp: "Không cần."
Chu Thanh liền tiến tới, ngồi xuống sát cạnh hặn.
Thẩm Lệ nhìn nàng, nói: "Nàng ngồi bên kia đi."
"Vì sao?"
Thẩm Lệ không nói lời nào.
Chu Thanh liền ngồi xếp bằng giống hắn, nói: "Hai chúng ta phải ngồi gần nhau một chút, lát nữa vạn nhất muốn nói gì cũng thuận tiện hơn, Oánh nhi này là người vừa mật đàm với Triệu Đại Thành, này, này, huynh làm cái gì đấy, thả ta ra, thả ta ra, Thẩm Lệ.."
Chu Thanh đang nói chuyện, Thẩm Lệ đột nhiên đứng dậy, trực tiếp nhấc Chu Thanh đang giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng lên.
Đúng lúc này, ma ma mang theo mấy tỳ nữ đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa..
Chu Thanh ngồi xếp bằng bị Thẩm Lệ nhấc bổng lên.
Ma ma nhìn thấy tình cảnh cay mắt trong phòng, gương mặt lập tức đỏ lên, hai mắt cũng lòe lòe tỏa sáng! Ái chà chà! Nam nam quả nhiên kích thích hơn! Nhìn Thẩm đại nhân nam nam kích thích hơn! Nhìn dáng vẻ bá đạo của Thẩm đại nhân đi, nhìn bộ dáng tuấn tú của gã sai vặt này xem! Ôi chao~
Thẩm Lệ lạnh nhạt lườm ma ma một cái, đặt Chu Thanh ngồi vào chỗ ngồi của nàng trên sập, quay người trở lại chỗ của mình.
Ma ma liền ho khan hai tiếng, vội vàng hô: "Đại nhân, rượu thịt ngài muốn đã tới, Oánh Nhi cô nương cũng sẽ lập tức đến."
Nói xong vẫy tay một cái, mấy tiểu nha hoàn đằng sau lập tức bưng thịt rượu tiến lên, đặt trước mặt Thẩm Lệ cùng Chu Thanh.
Chu Thanh trừng mắt nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ không nhìn nàng, chỉ nói với ma ma: "Có chuyện gì ta sẽ lại gọi sau."
Ma ma đảo mắt nhìn Chu Thanh lại nhìn Thẩm Lệ.
Chậc chậc.
Treo lên vẻ mặt tươi cười, ha ha đáp: "Hai vị từ từ dùng."
Đang nói chuyện, Oánh nhi chậm rãi đi vào.
Vừa thấy Oánh nhi, Chu Thanh lập tức..
Đầu bài thanh lâu trong tưởng tượng của nàng nếu không phải là nghiêng nước nghiêng thành thì cũng phải tư sắc tuyệt tuyệt.
Nhưng Oánh nhi này..
Bộ dáng cũng có thể gọi là tuyệt tuyệt, nhưng mà tuổi tác, sao nhìn như thế nào cũng phải trên ba mươi tuổi thế nhỉ.
Ở cổ đại, nữ tử thành thân rất sớm, một nữ tử ba mươi tuổi, sợ là con cái cũng đều phải mười mấy hai mươi tuổi rồi! Đây là đầu bài?
Trong lúc Chu Thanh dò xét Oánh nhi, ma ma Hồng Ngọc phường đã mang theo một đám tỳ nữ lui ra.
Oánh nhi nhẹ nhàng tiến lên, chậm rãi quỳ gối, chào: "Gặp qua Thẩm đại nhân."
Nói rồi, lại quay sang phía Chu Thanh phúc thân.
Thẩm Lệ không nói chuyện, chỉ hơi gật đầu.
Chu Thanh nữ giả nam trang cũng không tiện mở miệng.
Oánh nhi đứng dậy, đi đến bên cạnh cây đàn đã được tỳ nữ bày biện xong xuôi, hỏi: "Có thể được Thẩm đại nhân đích thân chọn, là vinh hạnh của Oánh nhi, không biết đại nhân thích khúc đàn nào?"
"Đàn khúc nhạc ngươi am hiểu nhất là được." Thẩm Lệ không biểu tình đáp.
Oánh nhi cười yếu ớt, đưa ngón tay chạm lên dây đàn, nói: "Vậy Oánh nhi bêu xấu rồi."
Đầu ngón tay khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn chậm rãi vang lên.
Chu Thanh nghe không hiểu về loại nhạc khúc cổ điển này, cũng không có thiên phú thưởng thức, có điều tiếng đàn lưu loát, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy vô cùng thư sướng, vui vẻ.
Nhất là phối thêm rượu mơ của Hồng Ngọc phường, lưỡi vịt kho ớt, thịt bò cay, lạc rang, dưa giòn ngọt..
Sảng khoái!
Thẩm Lệ nghiêng nghiêng nhìn Chu Thanh, nhìn nàng không ngừng ăn uống, trong lúc nhất thời ý cười đầy mặt.
Ánh mắt Oánh nhi đung đưa lưu chuyển, tay vẫn gảy đàn nhưng ánh mắt lại đặt trên người Chu Thanh.
Trên mặt mặc dù bình thản, nhưng trong lòng đã là sóng to gió lớn.
Người trước mặt này nhìn qua thì đích xác là một gã sai vặt tuấn tú, nhưng nhìn kĩ lại thì vẫn có thể nhìn ra, đây là một cô nương.
Nàng nghe nói, thế tử Ninh Vương Phủ đoạt một cô nương ở huyện Thanh Hà, cô nương kia không chỉ có dung mạo rất giống Trầm Minh Nguyệt đã chết, mà còn là vị hôn thê của Thẩm Lệ.
Nhưng dung mạo này..
Sao lại là giống Trầm Minh Nguyệt? Rõ ràng là giống Hoàng Thần.
Chuẩn xác mà nói, là giống Hoàng Thần lúc còn trẻ..