Chuyện mà tiểu nhị nghe được, Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức tất nhiên cũng biết.
Hai cha con nhị phòng hôm qua mua đồ ở kinh thành giống như phát điên.
Bây giờ, nhắc đến bọn hắn, ai cũng phải nói hai chữ: Có tiền! Đến cùng là bọn họ có thể có bao nhiêu tiền kia chứ! Cũng không tin, có thể so sánh được với đại phòng bọn hắn.
Chu Hoài Hải hừ lạnh, quát: "Cuồng vọng! Không biết trời cao đất rộng!"
Nói rồi, quay sang nói với tiểu nhị: "Dùng loại gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất này làm cho ta một cái hộp."
"Một cái hộp? Ha ha ha, khẩu khí của ngươi thật lớn a, một cái hộp này chỉ sợ có thể hao phí gần một nửa khối gỗ đấy! Thực là xa hoa nha."
Chu Thanh âm dương quái khí nói, rồi quay đầu nhìn tiểu nhị hô: "Rương đựng đồ cưới, đóng cho ta 200 cái."
Không nói đến kích cỡ của rương đựng đồ cưới to hơn một cái hộp bao nhiêu.
Chỉ dựa vào một hơi đòi đóng 200 cái, đã đủ thấy đây là nhà giàu nứt đố đỏ vách rồi.
Dù biết hôm nay sẽ có được đơn hàng lớn, nhưng nghe đến đây, quả tim của tiểu nhị phụ trách tiếp đãi hai cha con Chu Thanh đã đập cuồng loạn, đùi như nhũn ra.
Mẹ của ta ơi! 200 cái rương, hắn có thể nhận được bao nhiêu phần trăm hoa hồng chứ hả! Cứ theo đó mà tính thì, cái này..
Số hoa hồng hắn được hưởng phải bằng 3 năm tiền công rồi, đúng không?
"Được được, ngài đợi một chút, tiểu nhân đi đăng ký cho ngài."
Tiểu nhị phụ trách chiêu đãi cha con Chu Hoài Hải đỏ mắt ghen tị nhìn đồng bạn của mình, quay đầu yếu ớt nói với Chu Hoài Hải: "Ngài muốn đặt làm bao nhiêu cái rương?"
Chu Hoài Hải..
Muốn cái rắm! Đây chính là gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất đấy! Một cái hộp này đã phải tốn của hắn gần 200 lượng bạc!
Lần này tới tiệm, bọn hắn chỉ định dùng gỗ trinh nam tơ vàng phế liệu làm một cái hộp mà thôi.
Đây còn là bởi vì Chu Viễn bị hòa thượng chùa Đại Phật giữ lại, bọn họ vì muốn cứu người mới không thể không đến.
Thực sự là gặp quỷ rồi!
Chu Viễn chẳng qua chỉ là đến chùa Đại Phật dâng hương, đang yên đang lành không biết làm sao lại chọc giận phương trượng chùa Đại Phật.
Phương trượng người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nói muốn thả Chu Viễn, dễ thôi, đưa một kiện trân bảo tới.
Thật không biết đây là hòa thượng ăn chay niệm Phật cái gì, vậy mà có thể thốt ra được loại lời này.
Nhưng bọn hắn cũng không biện pháp nào.
Chuyện Chu Viễn bị chế trụ, bọn hắn cũng không dám nói với Đoan Khang Bá Phủ, chỉ có thể tự mình giải quyết.
Cũng may trước đó, Chu Viễn có mang từ Đoan Khang Bá Phủ về nhà không thiếu đồ cổ, chọn ra một kiện đưa đến chắc là không thành vấn đề.
Đưa đồ tốt, tự nhiên là phải dùng hộp tốt.
Bây giờ..
Nhị phòng lại muốn dùng gỗ trinh nam tơ vàng tốt nhất tơ làm 200 cái rương? Điên rồi sao! Bọn họ đào đâu ra lắm tiền như thế?
Hai mắt Chu Hoài Hải đỏ ngầu, trừng Chu Thanh, hỏi: "200 cái? Ngươi có biết 200 cái rương này cần bao nhiêu tiền không!"
Chu Thanh trợn trắng mắt, đáp: "Liên quan gì đến ngươi!"
Chu Bỉnh Đức đứng ở một bên, đen mặt nói: "Nếu như bạc của các ngươi lai lịch bất chính, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho các ngươi."
Chu Hoài Sơn liền cười mỉa mai đáp: "Nếu không thì, bây giờ ngài đến chỗ Kinh Triệu Duẫn tố cáo ta đi!"
Chu Bỉnh Đức bị nghẹn một hơi, tức giận nói: "Lão nhị, ngươi quả thực làm được chuyện ti tiện bán con gái cầu vinh sao?"
Chu Hoài Sơn trừng to mắt nhìn Chu lão gia tử.
"Bán con gái cầu vinh?"
Nhắc lại xong câu này, Chu Hoài Sơn mới hiểu ra ý tứ của Chu lão gia tử.
"A, đúng vậy, bán con gái cầu vinh, có bản lĩnh, thì ông cũng bán đi.
Xem có thể bán được giá tốt không! À, đúng rồi, ta quên mất, thật ra các người đã sớm bán rồi.
Các người có thể ở lại kinh thành, không phải đều là dựa vào Chu Viễn sao, hà tất phải nói như mình cao thượng lắm vậy.
Ta đây tốt xấu gì cũng là gả con gái đi.
Còn các người cho con trai, cháu trai đi ở rể thì tính là gì? Hương hỏa của Chu gia, cứ như vậy bị đoạn mất trong tay các ngươi sao?"
Nói xong, Chu Hoài Sơn còn bày cười đầy vẻ cuồng vọng, đích xác là cười trên nỗi đau của người khác.
Chu lão gia tử bị chọc tức đến toàn thân phát run, quát: "Ngươi ngậm miệng!"
"Miệng của ta, ta thích thì nói, liên quan gì đến ông, có bản lãnh thì ông đi cáo trạng ta đi, không có bản lành thì ông cũng đừng xen vào việc của người khác, như thế có khi còn có thể sống lâu thêm mấy năm."
Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, không nhìn nữa Chu lão gia tử, tiểu nhị đã đi chuẩn bị theo yêu cầu của Chu Hoài Sơn, bọn hắn cũng không phải lưu lại nơi này nữa, liền kéo Chu Thanh đi ra ngoài.
Bên này, Chu lão gia tử cùng Chu Hoài Hải bị kích thích không nhẹ.
Nhưng lại không thể làm gì.
Dù sao bọn họ không có tiền cũng là sự thật.
Bên kia, Chu Hoài Sơn thanh toán tiền cọc xong xuôi, liền quay sang bắt chuyện cùng tiểu nhị: "Bọn họ là khách quen ở đây à?"
Được trích phần trăm bằng ba năm tiền công, thái độ của tiểu nhị đối với Chu Hoài Sơn còn thân thiết hơn so với cha ruột của hắn.
"Làm gì có chứ, tiệm chúng ta cũng không phải ai cũng vào mua được, Đoan Khang cũng chỉ ngẫu nhiên tới đặt làm mấy món, hôm nay bọn họ tới là để đặt làm một hộp đựng đồ cổ."
"Đựng đồ cổ? Làm sao ngươi biết?"
Tiểu nhị cười nói: "Làm công việc này lâu, chỉ cần khách nhân nói ra kích thước cùng yêu cầu, liền có thể đoán ra không sai biệt lắm."
Chu Hoài Sơn gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Trả tiền xong, lấy được ngân phiếu định mức hai người liền đi ra ngoài.
Vừa lên ngựa xe, Chu Thanh liền nói: "Cha, mấy món Đoan Khang Bá bán cho tiệm đồ cổ đồ đều là giả, người nói xem, món đồ cổ trong tay đại phòng, liệu có phải cũng là đồ giả hay không?"
Chu Hoài Sơn vuốt vuốt cằm đáp: "Vậy thì còn phải xem món đồ cổ này của bọn họ là từ đâu ra."
Chu Thanh cười nói: "Cha, không ngờ người còn có bản sử phân biệt đồ cổ, trân bảo như vậy."
"Bản sự cái rắm ấy, mấy món đồ dởm ở tiệm bán đồ cổ hôm qua, đều là đồ của Vinh Dương Hầu Phủ ta! Đồ của nhà mình mà ta còn không nhận ra được chắc!"
Chu Thanh..
"Đều là của cha hả?"
Nàng còn tưởng rằng chỉ có cái chén ngọc kia thôi chứ.
Chu Hoài Sơn gật gật đầu, trên mặt còn mang theo vẻ ảm đạm: "Ừm."
"Cha đường đường là Vinh Dương Hầu, đồ cổ trong phủ thượng vậy mà đều là đồ giả sao?"
Chu Hoài Sơn lẽ thẳng khí hùng nhìn lại Chu Thanh, hỏi: "Ta thích thu thập đồ giả, không được sao?"
Chu Thanh..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3.
Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc
4.
Thiên Thần Trong Ác Quỷ
=====================================
"Đi thôi!"
Chu Thanh nhìn qua khe hở của màn xe, thấy Chu Hoài Hải ôm trong ngực một cái hộp, đang cùng Chu Bỉnh Đức đi ra khỏi tiệm đồ gỗ.
"Cha, bọn họ đi ra rồi, cái hộp kia làm xong nhanh như vậy sao?"
Chu Hoài Sơn vén rèm xe liếc qua, đáp: "Mua một cái hộp có sẵn, xem ra bọn họ cần dùng gấp a."
Nói rồi, Chu Hoài Sơn nhướn người ra ngoài dò xét một vòng, rồi quay sang phân phó Lý Nhị đang đánh xe: "Đuổi theo bọn họ."
Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức ra khỏi tiệm đồ gỗ, liền đi thẳng đến chùa Đại Phật.
Lý Nhị lái xe, một đường đuổi theo.
Ngày xuân, phong quang hai bên đường rất đẹp.
Chùa Đại phật phía trước phía sau đều là núi, hoa nở rực rỡ, hương thơm ngào ngạt.
Trong chùa có rất nhiều Phật tử đến thăm, Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức xuống xe, đi thẳng đến thiền phòng phía sau chùa Đại Phật.
"Cha, bọn họ định làm gì thế nhỉ, sao lại có vẻ lén lén lút lút như thế?"
"Lén lén lút lút chắc chắn không phải là chuyện tốt, đuổi theo!"
Dưới cơn kích động, giọng nói của Chu Hoài Sơn phấn khởi đến run rẩy.
Giống như hắn đang chuẩn bị đi làm một chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ vậy.
Thiền phòng hậu viện, hai cha con Chu Hoài Hải chân trước đi vào, phụ tử Chu Hoài Sơn cũng nhấc chân muốn bước vào theo, liền bị hai hòa thượng ngăn lại.
"Thí chủ dừng bước."
Chu Hoài Sơn dừng chân, chắp tay làm một phật lễ với hai hòa thượng, nói: "Ở đây không cho vào sao? Ta vừa mới thấy hai người phía trước tiến vào mà."
Tiểu hòa thượng khách khí nói: "Bọn họ có hẹn trước với phương trượng, cho nên có thể tiến vào, nếu hai vị thí chủ có hẹn thì chờ ở đây một chút, tiểu tăng vào hồi bẩm.
Còn nếu không có không hẹn, thì xin hai vị thí chủ không nên làm khó tiểu tăng."
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn nhìn nhau, đồng thời lui lại mấy bước.
Chu Thanh kéo Chu Hoài Sơn thấp giọng hỏi: "Cha, đây là đại phòng đến tặng lễ cho phương trượng chùa Đại Phật sao?"
Chu Hoài Sơn nhíu mày lắc đầu, đáp: "Phương trượng chùa Đại Phật không phải là loại người này!".