Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa


Huống chi, Đoan Khang Bá lại là tùy tùng thân tín của Trấn Quốc Công.

Mặc dù bây giờ Trấn Quốc Công đã chết, nhưng Trấn Quốc Công Phủ vẫn còn ở đó.
Chuyện Thẩm Lệ điều tra Trấn Sóc Quân, Tô Hành còn đang ước gì bắt được điểm yếu của Thẩm Lệ kìa.

Còn cả Trữ vương nữa.
Thế tử Ninh Vương Phủ bắt cóc Chu Thanh, nhưng không những không giữ được người, còn khiến mình bị hủy dung, sau chuyện này, Ninh Vương Phủ vẫn không có động tĩnh gì, Chu Hoài Sơn cũng không tin Ninh Vương Phủ cứ thế mà im lặng bỏ qua!
Bọn họ đột nhiên tới kinh thành, ở kinh thành, địch nhân trong sáng ngoài tối đều không thiếu, nếu có thể làm lớn chuyện này, tốt nhất có thể nháo đến trong cung thì..
Còn người con rể Thẩm Lệ kia, đương nhiên chính là để cho cha vợ hố chứ còn gì nữa!
Chu Hoài Sơn híp híp mắt, thầm ủ mưu trong lòng.
Chu Thanh ngồi ở một bên, an tĩnh giây lát rồi chợt lên tiếng: "Cha, trước đây người luôn nói, người làm bất cứ chuyện gì ở kinh thành, ta đều không được ngăn cản, chính là nói là những thứ này sao?"
Cha muốn bắt đầu báo thù rồi sao?
Lời này cắt đứt mạch suy nghĩ của Chu Hoài Sơn, hắn trợn trắng mắt phẩy phẩy tay: "Cái này cũng có thể coi là chuyện sao? Chuyện mà ta nói tới là..

đi bắt dế kìa!"
Chu Thanh..
"Bắt dế?"
Nàng vạn vạn lần không nghĩ tới, Chu Hoài Sơn lại đưa chuyện này vào danh sách nhưng việc quan trọng! Không nói đến Vinh Dương Hầu Phủ của người còn có huyết hải thâm cừu, chỉ nhìn trước mắt, người còn phải đọc sách, không phải sao? Dù có thế nào cùng không tới lượt được đi bắt dế đâu!
Chu Hoài Sơn lẽ thẳng khí hùng đáp: "Đương nhiên, hiện tại là mùa xuân, vạn vật khôi phục, nếu ta không đi bắt dế, thì lấy cái gì để đi ganh đua so sánh với người ta! Hơn nữa, đời trước ta cũng là bởi vì bắt dế mà chết, chẳng lẽ ta không được báo thù cho mình sao!"
Chu Thanh..
Nói xong, Chu Hoài Sơn lại đưa tay vỗ trán mình, tiếp lời: "Mấy ngày nay ta đều bận rộn nên quên mất, nói đến ganh đua so sánh, ta còn chưa mua ngọc bội đâu!"
Hơi nhướn người về phía trước nhìn ngó một hồi, Chu Hoài Sơn phân phó Lý Nhị đang đánh xe: "Lát nữa vào thành, đi đến cửa hàng ngọc bội tốt nhất."
Bộ dáng kia, rất giống một con chim công đang chuẩn bị xòe đuôi.
Chu Thanh cạn lời nhìn hắn, im lặng một lúc rồi hỏi: "Cha, người định chừng nào thì bắt đầu đọc sách?"
Chu Hoài Sơn lập tức cảnh giác hỏi: "Tại sao ta phải đọc sách?"
Khóe miệng Chu Thanh khẽ giật một cái, đáp: "Vì sao? Cha nói xem là vì sao?"
Chu Hoài Sơn trừng Chu Thanh, đáp: "Đọc sách là vì cái gì? Không phải là vì được sống cuộc sống tốt hơn sao? Bây giờ cuộc sống của con không tốt à? Tại sao còn phải bức ta đọc sách?"
Chu Thanh nhìn thẳng Chu Hoài Sơn, nói: "Không phải chính cha đã nói sao? Nhà chúng ta với nhà Thẩm Lệ không môn đăng hộ đối, cha.."
Chu Hoài Sơn xua tay, ngắt lời: "Đó là ta nói lúc trước, bây giờ ta đổi ý rồi! Hôm nay ta tuyên bố, Chu Hoài Sơn ta, từ đây sẽ không đi học nữa!"
Bộ dáng khí thế vạn trượng, thật sự có thể khiến cho Chu Thanh tức chết.
Bên này, hai cha con bọn họ gà bay chó chạy, bên kia, Chu Viễn mang theo Chu Hoài Hải trở về.

Cả nhà Chu Hoài Hải ở trong một tòa nhà do Chu Viễn mua cho.
Đến cổng nhà, Chu Viễn sai người đi mời đại phu xong cũng không vào cửa, mà đi thẳng đến Đoan Khang Bá Phủ.
"Bá gia có ở đây không?" Vừa xuống ngựa, Chu Viễn lập tức lên tiếng hỏi gã sai vặt dắt ngựa.
Gã sai vặt cũng không quá cung kính với Chu Viễn, dắt ngựa cũng không quay đầu lại đáp: "Bá gia có ở nhà hay không nô tài nhưng không biết."
Chu Viễn dường như đã sớm quen với thái độ coi thường này, mặt không biểu tình nhìn gã sai vặt kia, sau đó quay người đi đến thư phòng.
Nếu Bá gia ở trong phủ, tám chín phần mười là sẽ ở thư phòng.

Nhưng lúc đến ngoại viện, hắn ngay cả viện tử còn không thể vào được.
"Ta tìm Bá gia, là có việc gấp."
Đối mặt với gã sai vặt đứng canh ở cửa thư phòng, Chu Viễn bày ra nụ cười chân thành lấy lòng.
Gã sai vặt thế mà lại há miệng 'xì' một tiếng, đáp: "Ngươi thì có thể có chuyện gấp gì, chắc là là lại vừa ý thứ gì trong phủ chúng ta, muốn đòi chứ gì.

Hôm trước lão phu nhân đã lên tiếng, không cho phép để cho ngươi đào đồ của Bá phủ đưa ra bên ngoài nữa.

Ăn uống trong phủ chúng ta còn không tính, thế mà còn muốn vụng trộm tặng đồ ra bên ngoài, phủ chúng ta cũng không phải là nơi nuôi chồn đâu!"
Lời nói này khiến gương mặt Chu Viễn tràn ngập xấu hổ cùng tức giận.

Trước đó vài ngày, hắn cầm mấy món đồ cổ từ Đoan Khang Bá Phủ về nhà.

Thật ra hắn cũng không muốn lấy, nhưng lại không chịu nổi việc Chu Hoài Hải cứ quấn chặt lấy, quấy rầy đòi hỏi.

Chu Hoài Hải nói, trong nhà không có món đồ giá trị nào, người khác tới đều xem thường hắn, cũng là xem thường Chu Viễn.

Phủ đệ của Đoan Khang Bá Phủ lớn như vậy, người nhà Chu Viễn lại sống đơn sơ nghèo nàn, dễ trở thành nhược điểm cho người ta nói xấu.
Bất kể là vì mặt mũi hay là vì để bên tai được thanh tịnh, cuối cùng Chu Viễn cũng nói với thê tử của hắn, tam tiểu thư của Đoan Khang Bá Phủ, muốn mấy món đồ cổ.

Tam tiểu thư cũng giống như bố thí để đuổi này ăn mày mà quẳng cho hắn mấy món.

Hắn cho Chu Hoài Hải không đến một hai ngày, liền bị chùa Đại Phật giữ lại.
Bây giờ vừa trở về, vậy mà lại nghe được mấy lời như vậy.
Chu Viễn siết chặt nắm tay, hít sâu vào một hơi, tận lực khiến giọng nói của mình ôn hòa hơn.
"Ta thật sự là có chuyện quan trọng phải bẩm báo cho Bá gia, việc này có liên quan đến thống lĩnh ảnh vệ Thẩm Lệ, nếu như làm trễ nải.."
"Phi!"
Gã sai vặt không hề tôn trọng Chu Viễn chút nào, trong ánh mắt nhìn hắn đều là khinh bỉ, coi thường.
"Là việc liên quan đến thống lĩnh ảnh vệ Thẩm Lệ, hay là liên quan đến Chu Hoài Sơn cha vợ của Thẩm Lệ? Đừng cho là chúng ta không biết chuyện xấu của nhà xác ngươi.

Muốn mượn thế lực của Bá Phủ ta đi chèn ép Chu Hoài Sơn sao? Tự các ngươi đi tìm đường chết thì cũng đừng liên lụy đến phủ thượng của chúng ta."
Lời nói này xem như là đủ cay nghiệt, gương mặt Chu Viễn xanh mét, khóe mặt giật giật liên hồi.
Gã sai khiêu khích nhìn hắn, cười lạnh hỏi: "Như thế nào? Đây là tức giận rồi sao? Ngươi có bản lãnh thì dùng thân phận ông chủ của ngươi phạt ta đi!"
Chu Viễn gắt gao siết chặt nắm đấm, khóe miệng kéo ra một nụ cười khó coi.
Một gã sai vặt khác có vẻ lớn tuổi hơn đứng ở một bên, đưa tay kéo giật gã sai vặt kia một cái, lại quay sang phẩy phẩy tay với Chu Viễn.
"Ngươi đừng tốn thời gian ở đây nữa, Bá gia không ở đây đâu, hình như là hẹn Đại Lý Tự khanh đi nguyệt lâu, ngươi đến đó thử xem."
Gã sai vặt trẻ tuổi hơn hừ lạnh: "Ngươi nói chuyện này với hắn làm gì! Đừng có kiếm thêm chuyện cho Bá gia."
Không đợi gã sai vặt lớn tuổi nói cái gì, Chu Viễn đã khách khí cảm tạ người nọ, sau đó quay đầu nhanh chóng rời đi.

Về phần bọn họ còn nói cái gì, hắn không nghe rõ cũng không muốn nghe.

Đây chính là vinh hoa phú quý của hắn!
Chu Viễn ta, sớm muộn gì cũng sẽ khiến đám chó má các người nằm rạp trên mặt đất cầu gia gia ta tha thứ!
Mang theo một thân lửa giận, Chu Viễn rời phủ chạy thẳng đến Đắc Nguyệt lâu.

Hắn là quan gia ở kinh vệ doanh, lại là con rể của Đoan Khang Bá, dù cho người của Đoan Khang Bá Phủ xem thường hắn thế nào, thì tiểu hỏa kế của Đắc Nguyệt lâu lại đối xử với hắn vô cùng nhiệt huyết chu đáo.

Loại nhiệt huyết này khiến cho tâm tình phẫn uất của Chu Viễn được thư giãn đôi chút.
Sau khi hỏi được phòng của Đoan Khang Bá, Chu Viễn liền trực tiếp lên lầu.
Trong phòng, Đoan Khang Bá cùng Đại Lý Tự khanh đang nói chuyện, Chu Viễn đột nhiên gõ cửa đi vào, khiến cho Đoan Khang Bá kinh ngạc giật mình, hỏi: "Sao ngươi lạ tới đây?"
Mặc kệ người trong phủ đối với hắn như thế nào, Đoan Khang Bá thế mà lại không có loại địch ý đó với hắn.

Ít nhất ở trước mặt người ngoài, ông ta đối xử với hắn coi như không tệ.
Chu Viễn hành lễ với Đại Lý Tự khanh, sau đó đi đến bên cạnh Đoan Khang Bá, cúi người thật thấp kể lại chuyện vừa xảy ra ở chùa Đại Phật cho ông ta nghe..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui