Sắc mặt Hoàng hậu tái xanh tái xám nhìn Chu Thanh.
Con nha đầu từ nông thôn cút ra này, mồm mép cũng thật lưu loát.
"Sợ là ngươi nghe lầm rồi, hàm dưỡng học thức của Minh Châu đều là hạng nhất, nàng tuyệt đối sẽ không nói được mấy lời ô ngôn uế ngữ khinh cuồng phóng đãng này đâu."
Hơi dừng một chút, hoàng hậu lạnh lùng nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi không muốn học quy củ, mới cố ý nói ra những lời nói xấu bẩn thỉu này?"
Chu Thanh không chút sợ hãi đáp: "Khởi bẩm nương nương, dân nữ không dám, có phải dân nữ nói xấu Trầm Minh Châu hay không, nếu nương nương không ngại thì phái người đi điều tra một hai.
Mặt khác, dân nữ còn có một việc không rõ.
Ngày đó Trầm Minh Châu gặp được dân nữ, nhất định muốn phân cao thấp với dân nữ ở phương diện mua trang sức.
Nàng rõ ràng không mua nổi món trang sức này, nhưng lại muốn mạo xưng là trang hảo hán.
Kết quả, chân trước mua, chân sau đợi đến trời tối lại đi trả hàng.
Loại ái mộ hư vinh, ham ganh đua so kè trong ngoài bất nhất như vậy, dân nữ cũng cần phải học sao?"
Bộ dáng miệng lưỡi bén nhọn này của nàng, hoàn toàn giống với Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh nói xong, cả đại điện đều lâm vào tĩnh lặng như tờ, chờ Hoàng hậu kết luận.
Nhưng Hoàng hậu còn chưa mở miệng, Đại Lý Tự khanh đã gấp.
"Nói bậy, Minh Châu của chúng ta sao có thể làm ra loại chuyện này!"
Chu Thanh quay người nhìn về phía Đại Lý Tự khanh.
"Mấy người các ngươi thật có ý tứ, các ngươi chỉ biết nói mấy câu ngoài miệng như vậy thôi sao? Các ngươi không thể điều tra trước đã rồi hãy nói à? Chẳng lẽ ta lại ngu ngốc đến mức nói láo ngay trước mặt bệ hạ, khiến bệ hạ trị ta tội khi quân ư? Có nhiều người như vậy, vì sao ta lại hết lần này tới lần khác nhắc đến nàng kia chứ? Ta chẳng qua là vì muốn học quy củ, trong lúc nhất thời không biết cái gì mới thật sự là nữ đức, nên muốn làm rõ một chút! Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Vạn nhất ta coi Trầm Minh Châu là tấm gương, nhìn thấy người liền chỉ mặt nói: Này, ngươi là đồ kỹ nữ thanh lâu! Các ngươi cảm thấy như vậy có đúng không!"
Chu Thanh nói như bắn súng liên thành.
Mà trong chớp mắt Chu Thanh xoay người kia, Đại Lý Tự khanh liền như bị sét đánh, đứng ngẩn ra đó.
Khóe miệng ông ta khẽ mấp máy, mãi nửa ngày cũng chỉ nói ra hai chữ: "Thần Nhi?"
Phu nhân Hoàng thị của Đại Lý Tự khanh nghe thấy sắc mặt liền trắng bệch.
Vừa rồi vẫn là bà ta đỡ lấy Trầm Minh Châu, bây giờ ngược lại, cả người bà ta phải dựa hẳn vào Trầm Minh Châu.
Lòng bàn tay, bàn chân, đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Trầm Minh Châu vừa bị nhục nhã đang vô cùng tức giận, trong lúc nhất thời không để ý tới sự khác thường của Hoàng thị.
Đại Lý Tự khanh gọi rất nhỏ, Chu Thanh không nghe rõ hắn nói cái gì, nàng nói xong, liền nâng hộp quay đầu đi về phía Thạch Nguyệt Hinh.
Mắt thấy Chu Thanh đi thẳng đến chỗ mình, Thạch Nguyệt Hinh bị dọa đến suýt chút nữa giậm chân chạy trốn.
"Ngươi làm gì!" Thạch Nguyệt Hinh vô thức che hai tay trước ngực, cảnh giác nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh cười yếu ớt đặt hộp trang sức lên trên cái bàn trước mặt Thạch Nguyệt Hinh.
"Hôm đó gặp được Thạch cô nương ở kim lầu, bởi vì trong tiệm chướng khí mù mịt, cô nương mới vừa vào cửa hàng liền rời đi, trong lòng ta vẫn luôn bất an.
Muốn tặng cho cô nương chút lễ vật đền bù, kết quả hôm đó cô nương lại không chịu nhận.
Ta nghĩ, nhất định là vì lễ vật kia không tốt.
Vừa vặn, Trầm Minh Châu mua không nổi, thì ta mua tặng cho Thạch cô nương, món trang sức này kết hợp với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của Thạch cô nương, nhất định là tuyệt phối."
Chu Thanh nói xong, toàn bộ yến hội lại lâm vào một bầu không khí quỷ dị.
Tình huống gì đây! Không phải là Chu Thanh được thánh chỉ ban hôn cho Thẩm Lệ sao? Không phải là Thạch Nguyệt Hinh điên cuồng theo đuổi Thẩm Lệ à? Hai người này..
Đây rốt cuộc là tình huống gì! Vị đại lão nào có thể đến cho giải thích một chút được không!
Thạch Nguyệt Hinh ngơ ngác nhìn Chu Thanh, trong lòng như có hàng trăm con ngựa chạy qua.
Nàng ta có nên nhận không?
Không nhận, hôm nay Chu Thanh được ban cưới, sẽ phải trở thành tấm bình phong che đậy cho thế tử Ninh Vương Phủ cùng Thẩm Lệ, trong lòng nàng ta nhất định sẽ cực kỳ khó chịu.
Nhận..
Vạn nhất Chu Thanh hiểu lầm nàng ta thì phải làm sao bây giờ!
Đấu tranh nội tâm trong chớp mắt, Thạch Nguyệt Hinh cắn răng, một mặt không thèm đếm xỉa nói: "Được, cám ơn ngươi."
Được rồi, được rồi, hiểu lầm còn có thể giải thích rõ ràng.
Nhưng nàng ta không đành lòng mặc kệ Chu Thanh bị hai nam nhân đốn mạt làm tổn thương.
Mẹ nó! Thạch Nguyệt Hinh thầm mắng một câu thô tục, tức giận trừng thế tử Ninh Vương Phủ.
Yêu tinh hại người!
Thế tử Ninh Vương Phủ vừa vặn nhìn qua bên này, nghênh tiếp ánh mắt này, hắn liền lộ ra một nụ cười trấn an Thạch Nguyệt Hinh.
Mắt thấy hết thảy, Trầm Minh Châu sắp bị bức điên rồi.
Nàng ta bị Chu Thanh nhục nhã trước mặt mọi người thì cũng thôi đi, bị đám quý nữ ngồi đầy xung quanh miệt thị trào phúng cũng có thể nhắm mắt bỏ qua, nhưng hết lần này đến lần khác phải nhìn Thạch Nguyệt Hinh cùng thế tử Ninh Vương Phủ diễn ân ái sao? Nàng ta trêu ai ghẹo ai?
Trong lòng nộ khí trùng thiên, Trầm Minh Châu chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, ngất xỉu tại chỗ.
Nàng ta vừa ngã xuống, Hoàng thị vốn đang dựa vào người nàng ta nhất thời không còn chỗ dựa, cũng ngã theo.
Phanh phanh hai tiếng.
Đột nhiên hai mẹ con nhà này đều ngã lăn đùng ra đất, chọc cho một đám khách mời lại nhao nhao nghị luận một hồi.
Vợ con Đại Lý Tự khanh cùng nhau té xỉu, ông ta lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm Chu Thanh.
Đám người..
Đây cũng tình huống gì chứ!
Quan viên đứng bên cạnh Đại Lý Tự khanh giật ống tay áo của ông ta ba bốn lần, mới khiến Đại Lý Tự khanh hoàn hồn trở lại.
Kết quả, người thì tỉnh hồn rồi, nhưng đầu óc lại theo không kịp, ông ta dừng một chút, ôm quyền nói với hoàng thượng: "Bệ hạ, thần cảm thấy, chuyện học quy củ này, không tính là chuyện trọng yếu gì, dù cho Chu Thanh xuất thân hương dã, nhưng chỉ cần Nghiễm Bình Bá phủ kiên nhẫn dạy bảo hẳn là cũng có thể.
Còn về phần tiểu nữ, thần nhất định sẽ trở về quản giáo chặt chẽ."
Hoàng hậu..
Đám người..
Mí mắt Hoàng thượng hung hăng co giật mấy cái, nói: "Trước tiên ngươi vẫn nên mang phu nhân và nữ nhi trở về đi đã, chữa bệnh quan trọng hơn."
Đại Lý Tự khanh ngây người không hiểu.
Chữa bệnh?
Quan viên bên cạnh vội vàng giật hắn nhìn về chỗ ngồi của khách nữ.
Lúc này, thái y được thông truyền cũng đã tiến lên.
Đại Lý Tự khanh lập tức cả kinh, cuống quít đi qua.
Một nhà Đại Lý Tự khanh vội vã rời khỏi yến hội, để lại đại điện với bầu không khí vô cùng quái dị.
Đại Lý Tự khanh cùng Chu Thanh, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì!
Trên mặt Hoàng hậu đầy vẻ ngượng ngùng, náo ra loại chuyện này, bà ta cũng không tiện nhắc lại việc học quy củ nữa, chỉ giả bộ ngớ ngẩn nói: "Vậy mà không biết, Hinh nhi cùng Chu Thanh lại có quan hệ tốt như vậy."
Thạch Nguyệt Hinh lập tức đáp: "Không coi là quá tốt, chẳng qua là..
thần nữ thương cảm cho nàng mà thôi."
Đám người..
Thương cảm? Ngươi thương cảm vì tình địch của ngươi chiến thắng à?
Bầu không khí tại hiện trường, càng lúc càng trở nên quỷ dị hơn.
Hoàng thượng ho khan một tiếng, nhìn về phía Chu Hoài Sơn, dùng một câu nói kết thúc sự quỷ dị này, nhưng mà, lại mở ra một chuyện quỷ dị khác.
"Nếu ngươi đã có duyên với Vinh Dương Hầu như thế, hôm nay trẫm liền hứa với ngươi một câu, chỉ cần ngươi có thể thi đậu Tiến sĩ, trẫm sẽ cho ngươi một trang tiền đồ.
Trước đây ngươi vẫn luôn ở nhà tự học phải không? Từ mai trở đi, đến Quốc Tử giám học đi."
Lời này vừa ra, đám người đều choáng váng.
Phải biết, Quốc Tử giám chỉ dạy cho con cháu trong hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý, hơn nữa còn phải trải qua rất nhiều lần tuyển chọn.
Không phải ai muốn đến liền có thể đến.
Huống chi Chu Hoài Sơn chỉ là một bình dân!
Hoàng hậu lập tức liền nói: "Bệ hạ, như thế không thỏa đáng đâu, Quốc Tử giám có quy củ của Quốc Tử giám."
Vẻ mặt Hoàng thượng không chút thay đổi, đáp: "Đúng là có quy củ, nhưng mà, nàng chớ quên, trước đây lúc Vinh Dương Hầu vẫn còn sống, hàng năm hắn đều quyên góp cho Quốc Tử giám 10 vạn lượng bạc.
Bây giờ, người đã không còn, nhưng Chu Hoài Sơn này lại được hắn giao phó trong mộng.
Sao nào, hắn không xứng đến Quốc Tử giám học sao?"
Chu Hoài Sơn cũng sắp khóc.
Phải Ta không xứng đâu mà!.