Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

"Bây giờ, ta tin tưởng những lời ngươi vừa nói. Nếu như không phải chịu ủy khuất cực lớn, thì ngươi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy ngay giữa công đường."

Chu Thanh liền cười nói: "Sao thế? Chẳng lẽ bởi vì Tam tiểu thư tin tưởng ta, Kinh Triệu Duẫn đại nhân, lại muốn xử án một lần nữa à? Vậy thì bản án này, thật đúng là quá hoang đường. Chưa từng nghe thấy!"

Lúc tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ mở miệng, liền khiến đám đông bên ngoài xôn xao nghị luận, bây giờ Chu Thanh nói xong, tiếng nghị luận bên ngoài lại càng gia tăng. Lời mọi người nói, không gì ngoài việc Kinh Triệu Duẫn rõ ràng không nên mở nha môn, vì sao lại phải mở, thẩm tra vụ án, thẩm vấn khẩu cung vì sao lại qua loa như vậy, vân vân.

"Hồng Liên là tỳ nữ của ta, nàng ta làm ra chuyện xấu như vậy, ảnh hưởng đến mặt mũi của ta, cho nên mới đầu ngươi nói Hồng Liên chỉ điểm Tôn thị nhục nhã ngươi, ta mới cố hết sức che chở cho Hồng Liên. Điểm này, ta thừa nhận, ta có tư tâm. Còn khiến Kinh Triệu Duẫn đại nhân làm trái quy tắc mở nha, điểm này, Chu cô nương chắc hẳn là hiểu lầm rồi. Sở dĩ Kinh Triệu Duẫn đại nhân mở nha, không phải vì nể tình ta, mà ngược lại, là ngài ấy nể mặt ngươi. Ngài ấy không muốn đắc tội Thẩm Lệ."

Chu Thanh lập tức ngắt lời tam tiểu thư Đoan Khang Bá phủ, dùng giọng điệu cực kỳ gợi đòn, nói: "Kinh Triệu Duẫn đại nhân xem trọng mặt mũi của ai, ngươi hẳn là biết rõ hơn ai hết. Có điều, nếu như vì nể mặt Thẩm Lệ, vậy thì vì sao ngươi thì được ngồi còn ta lại phải quỳ, chẳng lẽ ngươi có cáo mệnh trên người?"

Lời này trực tiếp đánh đổ mọi toan tính của tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ.

Kinh Triệu Duẫn liền ho khan một tiếng, nói: "Bản quan vốn cũng không hề nói, vụ án này đã kết thúc! Vừa rồi ngươi phách lối làm bậy, xem thường công đường, bản quan mới sai nha dịch tách ngươi cùng Hồng Liên ra!"

Trợn mắt trừng Chu Thanh một cái, Kinh Triệu Duẫn bày ra dáng vẻ cương trực công chính, vuốt vuốt râu, chậm rãi ngồi xuống.

"Bản quan xử án, tự có phương pháp của mình, bản quan tại vị này đã hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có bất kỳ sai lầm nào, tự nhiên cũng sẽ không để Chu cô nương ngươi phải chịu oan khuất! Chu cô nương vội vàng muốn chứng minh bản thân, bản quan hiểu suy nghĩ này của ngươi, nhưng mà, mời ngươi tôn trọng công đường! Còn vì sao tam tiểu thử Đoan Khang Bá Phủ có thể ngồi mà Chu cô nương lại nhất thiết phải quỳ, đó là bởi vì tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ đêm qua hầu cận phụ thận một đêm, bản quan niệm tình nàng mệt mỏi mới ban ngồi."

Gừng càng già càng cay. Dăm ba câu, tránh nặng tìm nhẹ, Kinh Triệu Duẫn đã san bằng toàn bộ mấy vấn đề sắc bén mà Chu Thanh vừa nêu ra.

Hai sai dịch đang áp lấy Chu Thanh cũng buông lỏng tay ra. Chu Thanh đứng ở nơi đó, không nói gì.

Kinh Triệu Duẫn cũng không để ý đến Chu Thanh, chỉ vỗ kinh đường mộc một cái, quay sang nói với Hồng Liên: "Ngươi nói đi, ngươi đến Trân Phẩm Hiên là nhân lệnh của tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ đi mua đồ vật, vậy bản quan hỏi ngươi, ngươi định mua gì?"

Giống như vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì cả. Hết thảy đều trở về lúc ban đầu.

Sắc mặt Hồng Liên khác biệt rất lớn so với trước đó, trông nàng ta phờ phạc, đôi môi run rẩy nhìn Tam tiểu thư một cái. Tam tiểu thư không để ý đến nàng ta.

Hồng Liên liền run rẩy nói: "Nô tỳ, nô tỳ được chủ tử phân phó, đi Trân Phẩm Hiên mua chén ngọc."

"Nếu là đi mua chén ngọc, vậy vì sao ngươi lại không mua? Nếu như thấy tôn Thị cùng Chu Thanh dây dưa không ngớt, Tam tiểu thư lại đang ở bên ngoài Trân Phẩm Hiên, vì sao ngươi lại không đi hồi bẩm?"

"Nô tỳ cũng muốn đi hồi bẩm, là Chu Thanh bắt được nô tỳ, không cho nô tỳ đi." Hồng Liên nói nhỏ, thanh âm mang theo một cảm giác sợ hãi phát ra từ đáy lòng. Mà ngay vừa rồi, nàng ta vẫn còn kiêu ngạo giống như một con gà chọi vậy.

"Chu Thanh, Hồng Liên nói có thật hay không? Là ngươi giữ lấy nàng sao?"

Không còn hùng hổ dọa người như trước nữa, Chu Thanh chỉ hững hờ đáp một tiếng: "Phải."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì dân nữ cảm thấy nàng mới là người xui khiến Tôn thị nhục nhã dân nữ.."

Không đợi Chu Thanh nói xong, Hồng Liên chợt bật khóc lớn nói: "Đại nhân tha mạng, là nô tỳ nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, đích thật là nô tỳ xui khiến Tôn thị nhục mạ Chu Thanh, dân nữ tự thú."

Tiếng khóc này của Hồng Liên, lập tức khiến tiếng nghị luận bên ngoài thay đổi hướng gió. Tôn thị có chút kinh ngạc nhìn Hồng Liên, không biết vì sao Hồng Liên lại đột nhiên nói ra những lời này. Chẳng lẽ tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ còn không bảo vệ được bọn họ sao! Bây giờ Hồng Liên nói ra rồi, vậy bảo bà ta phải làm sao bây giờ!

Tôn thị gấp gáp nhìn về phía tam tiểu thử Đoan Khang Bá Phủ.

Tam tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ lại dùng vẻ mặt đau lòng nhức óc nhìn Hồng Liên, nói: "Vì sao ngươi phải làm như thế?"

Hồng Liên khóc nói: "Bá gia đối xử với nô tỳ không tệ, tiểu thư lại càng đối đãi với nô tỳ vô cùng tốt, Bá gia bị thương nặng như vậy, trong lòng nô tỳ vô cùng khó chịu, dưới cơn tức giận, liền sinh ra tâm tư không nên có. Hôm trước, lúc nô tỳ xuất phủ mua đồ gặp được Tôn thị, nô tỳ liền xúi giục bà ấy vài câu. Không ngờ hôm nay đi Trân Phẩm Hiên, vậy mà thật sự liền gặp phải Chu Thanh. Tôn thị nghe theo nô tỳ xúi giục, liền tiến lên nhục mạ Chu Thanh. Nô tỳ chỉ là muốn làm cho Chu Thanh khó xử, xả giận cho bá gia cùng Tam tiểu thư. Nô tỳ biết sai rồi."

Nàng ta vừa nói, vừa dập đầu xuống đất bôm bốp.

Chu Thanh như có điều suy nghĩ nhìn Hồng Liên, tiếp đó, ánh mắt dần hướng về phía Tôn thị.

"Nàng cũng đã nói rồi, là bà nhục mạ ta."

Tôn thị.. Trước đó đã bàn bạc xong, không phải như thế này mà!

Không phải Hồng Liên đã nói, bằng vào địa vị của Đoan Khang Bá Phủ, bằng vào mặt mũi của Tam tiểu thư, tuyệt đối có thể ác độc mà trừng trị con nha đầu Chu Thanh chết tiệt này một trận? Sao bây giờ lại thành ra như vậy!

Tôn thị mở to hai mắt vừa mờ mịt vừa hoảng sợ, nhìn qua Tam tiểu thư.

Tam tiểu thư từ đầu đến cuối đều không nhìn bà ta, chỉ là nói với Hồng Liên: "Ngươi làm ta quá thất vọng, phụ thân ta thụ thương, đó là bởi vì không giải thích rõ ràng về mấy món đồ cổ kia, điều này thì có quan hệ gì với Chu Thanh! Đoan Khang Bá Phủ ta, chưa bao giờ làm ra loại chuyện giận lây này!"

Tam tiểu thư hất ống tay áo, một mặt tức giận, hít sâu một hơi, áy này khẽ chùng gối cúi đầu với Chu Thanh.

"Hôm nay, là ta không đúng."

Trước đây phách lối không coi ai ra gì, bây giờ Tam tiểu thư lại có thể hạ mình cúi đầu như vậy. Chu Thanh nhìn nàng ta một cái, im lặng không nói gì.

Tam tiểu thư hơi phúc thân một lúc, rồi tự mình đứng thẳng dậy.

"Hôm nay bởi vì tư tâm thiên vị tỳ nữ của mình, khiến cho Chu cô nương bị ủy khuất không nói, còn chậm trễ thời gian của Chu cô nương, ta nguyện ý bồi thường. Đây là ta thật tâm thật ý, mong rằng Chu cô nương cho ta cơ hội này."

Chu Thanh vẫn không lên tiếng. Chỉ yên lặng lấy từ trong ngực áo ra một trang giấy. Ngày đó đám người Chu lão gia tử đã tự tay ký vào tờ giấy kia.

"Đại nhân xử án thế nào, tự nhiên là có điều lệ của ngài, dân nữ không dám xen vào, dân nữ không chấp nhận tự mình hòa giải, có điều, trên này đã viết rõ ràng, phàm là Chu Hoài Hải hoặc Chu Bỉnh Đức cùng người nhà có nửa phân nhục nhã ta, liền phải bồi thường cho ta 100 lượng bạc. Tất nhiên bây giờ đã chứng minh được là bà ấy nhục nhã ta, vậy thì bồi thường đi."

Tờ giấy ày vừa ra, đã oanh động toàn trường. Khuôn mặt Tôn thị, nhất thời đen như đít nồi. Bà ta biết ngay mà! Bà ta biết nha đầu Chu Thanh chết tiệt này không phải thứ tốt. Vô thức, Tôn thị muốn đứng dậy xông tới cướp lấy tờ giấy kia.

Chu Thanh nhanh nhẹn lùi về sau, né tránh.

"Trước đây Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức làm ác, bị tộc trưởng của chúng ta túm được, chính bọn họ đã kí vào tờ cam kết này, giấy trắng mực đen rõ ràng, bồi thường tiền."

Đám người nghị luận, từng tiếng không dứt. Vì cái gì? Bồi thường cái gì? Không phải là người một nhà sao, làm sao lại phải ký cam kết như vậy? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Đã có người trong đám người lên tiếng hỏi, thì cũng có người trả lời. Một lát sau, Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức đã làm qua những gì, mọi người ở đương trường đều biết hết thảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui