Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa


Nói rõ chuyện của Vương Cường rồi, Chu Thanh mới yên tâm đi nấu cơm, tâm tình rất tốt.

Đến nỗi những người khác có tốt hay không nàng cũng không quan tâm.
Đang thái rau, Chu Bình đã tiến vào.
Hắn dời ghế đẩu đến ngồi trước bếp lò: "Đại tỷ, ta nhóm lửa."
Tay Chu Bình cầm cái xẻng xúc than, chổng mông lên thò đầu liếc nhìn cửa bếp không có người, lúc này mới giật giật ống quần Chu Thanh.
"Đại tỷ, biểu hiện hôm nay của ta có tốt không?"
Chu Thanh..
Vừa cắt rau củ, nàng vừa cúi đầu nhìn Chu Bình, phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng nhóc đầy vẻ mong chờ được khen ngợi, Chu Thanh cười nói: "Tốt."
Chu Bình liền nói: "Vậy lúc nhị bá viết chữ, đại tỷ có thể nói nhị bá tiện thể dạy ta một chút được không?"
Nói xong, còn sợ Chu Thanh không đồng ý, Chu Bình nghếch đầu lên tiếp tục nói.
"Đại tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ không dùng giấy tỷ mua cho nhị bá đâu, ta lấy cây gậy viết trên mặt đất cũng được, ta cũng sẽ không chiếm dụng nhiều thời gian của nhị bá, một ngày nhị bá dạy ta nhận biết mấy chữ là được.

Chờ ta có kiến thức, về sau nếu lại có người khi dễ đại tỷ, ta cũng có thể giúp đại tỷ chiếu cố một hai.

Sau này đại tỷ cùng nhị tỷ lấy chồng, đối phương thấy ta là người có kiến thức, cũng sẽ đánh giá cao đại tỷ cùng nhị tỷ hơn."
Đôi mắt đen láy của Chu Bình sáng lên lấp lánh.

Sau khi giảng giải đạo lý xong, hắn còn dùng tay nũng nịu kéo lấy ống quần của Chu Thanh.
"Đại tỷ, cầu xin tỷ mà, đại tỷ giỏi nhất, đại tỷ tốt nhất tốt nhất, đại tỷ đẹp người lại đẹp nết a."
Chu Thanh không nhịn được mà thò tay bóp mặt hắn một cái.

Tên tiểu tử này vừa mới giúp nàng, hẳn là đã đánh chủ ý này từ trước đây.

Ngược lại là một đứa trẻ thông minh, khéo léo.

Đối với việc Chu Bình muốn học tập, Chu Thanh không có bất kỳ dị nghị gì, lại nói vốn dĩ quan hệ của nhị phòng và tam phòng cũng rất tốt.
"Cha mẹ ngươi có đồng ý không?"
Chu Bình nhe răng cười hắc hắc: "Đương nhiên rồi, có ai lại không nguyện ý cho con trai mình học chữ đâu."
"Còn bà nội thì sao?"
Chu Bình liền cười nói: "Ông bà còn không đồng ý cho nhị bá đọc sách đâu."
Chu Thanh..
Phải a! Tính toán tốt tất thảy mà lại quên mất chuyện này.
"Được, ta sẽ nói với nhị bá ngươi một tiếng."
Chu Bình vui đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Ta biết đại tỷ là tốt nhất mà, đại tỷ yên tâm, về sau nếu tỷ phu khi dễ người, ta bảo đảm sẽ đánh hắn không xuống nổi đất."
Chu Thanh..
Chu Dao cầm một rổ rau dại đi vào, trừng mắt nhìn Chu Bình: "Cả ngày suy nghĩ ý đồ xấu, ngươi đánh ai vậy? Ngươi thành thật một chút a, đừng có để chính mình bị đánh."
Nói xong, để rau dại xuống bên cạnh thớt của Chu Thanh.
"Đã rửa sạch, tỷ, làm canh thôi."
"Ừ."
Chu Bình nhóm lửa, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Chu Thanh cùng Chu Dao.
"Đại tỷ, nhị tỷ, không phải người ta nói là nữ nhân các ngươi đều thích nam nhân xấu sao? Tại sao tất cả mọi người đều không thích Vương Cường? Hắn còn chưa đủ xấu à?"
Chu Dao đưa tay vỗ một phát lên đầu Chu Bình: "Ngươi đang nghĩ cái khỉ gì đấy hả, cả ngày nói bậy nói bạ! Ngươi nghe ai nói?"
Chu Bình ủy khuất đáp: "Mấy ca ca trong thôn nói."
Chu Thanh liền cười đáp: "Có lẽ có người yêu thích nam nhân xấu (ngoại hình), nhưng mà, tuyệt đối không có người yêu thích nam nhân xấu a (tính cách), Bình Nhi cũng không thể xấu nghe chưa."
Chu Bình nghiêng đầu, cũng không biết nghe có hiểu không, im lặng chuyên tâm đốt lửa.
Chu Dao tức giận hít một hơi: "Nói lung tung là giỏi."
Có điều câu nói của Chu Thanh về nam nhân xấu kia, Chu Dao ngược lại là ghi kĩ trong lòng.

Cái xấu này, cũng không phải chỉ cái chân què của Vương Cường, mà còn chỉ tâm hắn.
Tỷ đệ ba người cùng chung tay, cơm tối mất một hồi liền xong.

Chu Hoài Hải canh đúng giờ cũng thủng thẳng về nhà.
Chu Thanh lại bới cho Chu Hoài Sơn một chén cơm thật đầy bưng về, lần này Tôn thị mặc dù đen mặt, nhưng cũng không nói gì.
Còn không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, Chu Hoài Hải ngồi trước bàn cơm, nhìn Chu Thanh hỏi: "Nghe nói ngươi đi mua bút mực giấy nghiên, chủ quán khuyến mãi mua một tặng hai, ngươi bỏ tiền ra mua một cây bút, ông chủ liền đưa một chồng giấy dày cùng một cái nghiên mực đúng không?"
Chu Thanh đang uống một ngụm canh rau dại, nghe vậy suýt chút nữa liền phun ra ngoài.

Cái tên Thành Vũ miệng rộng này!
"Phải." Chu Thanh vừa cúi đầu ăn cơm, vừa đáp.
Nhắc đến bút mực giấy nghiên, đề tài tự nhiên lại kéo tới việc Chu Hoài Sơn đọc sách.
Tôn thị đen mặt, trầm giọng quát: "Suýt nữa quên mất chuyện này, chỗ giấy bút kia lát nữa ngươi ôm sang phòng đại bá của ngươi đi, cho đại ca ngươi giữ lại dùng."
Chu Thanh im lặng không lên tiếng.

Mở miệng chính là cãi nhau, cần gì chứ.
"Nghe không, nha đầu chết tiệt kia!" Thấy Chu Thanh không nói lời nào, Tôn thị vẫn không buông tha cho nàng.
"Cha ngươi mấy ngày nay dưỡng chân ở nhà, chờ chân tốt lên, còn xuống ruộng làm nữa."
Chu Bình mong chờ nhìn Chu Thanh.
"Bà nội, cha ta sẽ không làm ruộng, chỗ giấy bút kia là ta mua về cho cha ta dùng, nếu đại ca muốn, ta có thể chia cho huynh ấy một nửa số giấy, không cần tiền." Chu Thanh ôn hòa nói.
Chưa đợi Tôn thị phát hỏa, Chu Thanh đã giành nói tiếp: "Bà nội, ta biết vì sao người không để cho cha ta đọc sách, không phải là sợ cha ta đọc sách sẽ dùng tiền trong nhà, không đủ cho đại ca dùng sao, bà yên tâm, cha ta đọc sách, ta không lấy tiền trong nhà đâu."
"Đánh rắm! Không lấy tiền, ngươi lấy cái gì đọc sách? Đọc sách không cần tiền sao?" Tôn thị mắng.
"Cha ta biết chữ a, ông ấy có thể chép sách, chép sách xong có thể cầm đến nhà in bán, mặc dù không đáng tiền, nhưng cũng có thể trang trải một hai, lúc nào góp đủ học phí, thì sẽ đi học."
Dừng một chút, Chu Thanh nhìn sang Chu lão gia tử.
"Còn công việc nhà, mặc dù cha ta không làm, nhưng trước đây cha ta phụ trách những việc gì, ông nội cứ mướn người làm thay cho cha ta, tiền mướn người sẽ dùng tiền cha chép sách để trả, như vậy, cha ta vừa có thể đi học, trong nhà cũng không chịu ảnh hưởng gì, không phải sao?"
Nói xong, Chu Thanh cười tiếp tục: "Dù cha ta học không ra cái gì, cũng không thiệt hại của mọi người một phân một hào, nếu cha đọc sách có thành tựu, các ngươi không phải cũng vinh quang sao?"
Chu Thanh tận lực tâm bình khí hòa thuyết phục.

Dù sao chuyện này chỉ dựa vào cãi nhau cũng không thể giải quyết được.
Ngay lúc Chu Thanh nói xong, Chu Hoài Hải hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu thật dài cảm thán.

Hắn vốn tưởng rằng nhị phòng là náo loạn như bình thường mà thôi, không ngờ lần này lại nghiêm túc như vậy.
"Chép sách há ai muốn làm liền có thể làm? Nếu như người người đều có thể đi chép sách kiếm lời, thì nhà in kia cũng không cần mở cửa buôn bán nữa, làm từ thiện là tốt rồi, sách của học sinh trong viện cũng không phải lo lắng nữa, hai mươi mấy năm trước cha ngươi đọc qua mấy ngày sách, có thể chép được sao?"
Ý tứ bóng gió hết sức rõ ràng.

Đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
"Đại bá, những năm này cha ta mặc dù trồng trọt, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi liền sẽ vụng trộm đến bờ ruộng cầm cây gậy luyện một chút chữ, chữ của ông ấy không kém đâu."
Nói xong, Chu Thanh liếc nhìn Chu lão gia tử, tiếp đó phá lệ nói chuyện tình cảm: "Trong lòng cha ta, vẫn mong được đi học."
Lời này, đánh trúng trái tim của Chu lão gia tử.

Trước kia lão Đại và lão Nhị cùng nhau đi học, lão nhị cũng không kém hơn lão đại a.

Thế nhưng trong nhà nghèo, không có cách nào.

Không ngờ qua nhiều năm như vậy..
Vừa nghĩ tới hình ảnh lão nhị cầm gậy luyện chữ bên bờ ruộng, lại nhớ tới dáng vẻ tuyệt vọng, phẫn uất sáng hôm nay của hắn, trong lòng Chu lão gia tử cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mắt nhìn thấy Chu lão gia tử lộ ra vẻ mặt đau lòng, Tôn thị xì một tiếng khinh miệt: "Học sinh trong thư viện luyện ngày luyện đêm còn không có cơ hội, cha mày cầm một cây gậy luyện thì có thể được? Đừng làm Chu gia mất mặt!"
Chu Bình liền chớp chớp đôi mắt to nhìn Chu Hoài Hải, hỏi: "Đại bá, không phải là người bị nhà in cự tuyệt rồi đấy chứ?"
Chu Hoài Hải...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui