Phu Thê Nhà Nghèo

Edit: Sahara

Lý Ỷ La thầm thở dài, cứ tiếp tục đà này, thì quan hệ giữa Lý Nguyệt Nga và Vương Bác Quân sợ là sẽ càng ngày càng căng thẳng hơn mà thôi. Lúc trước Lý Nguyệt Nga cầu nhân đắc nhân, bây giờ không biết có hối hận hay không?

(*cầu nhân đắc nhân: muốn người được người. Nghĩa là đạt được ý nguyện, có được thứ mình muốn.)

"Đang nghĩ gì vậy?" Tần Chung ôm chặt Lý Ỷ La từ phía sau, thỏ thẻ bên tai nàng.

Lý Ỷ La bị nhột nên cười: "Chàng đừng đứng gần như vậy, nóng quá!" Còn làm tai nàng ngứa nữa.

Tần Chung gác luôn đầu mình lên vai Lý Ỷ La, tay càng ôm chặt eo Lý Ỷ La hơn: "Không! Ta còn muốn gần thêm chút nữa." Dừng một chút, giọng Tần Chung mang theo một chút ngượng ngùng: "Không có..... Khoảng cách càng tốt."

Lý Ỷ La: "......." Là do đầu óc nàng đen tối nên nghĩ bậy phải không?

Tần Chung nhìn vành tai Lý Ỷ La từ từ đỏ lên thì khẽ cười một tiếng, rồi vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.

Cả người Lý Ỷ La chợt run lên: "Tần Tiểu Chung, đây là bên ngoài, nếu chàng còn như vậy, ta sẽ ném chàng xuống nước đó."

"Nàng nỡ sao?"

"Ta có gì mà không nỡ?" Lý Ỷ La hừ.

"Vậy nàng ném đi! Cho dù ta có chết, ta vẫn sẽ quấn lấy nàng, làm phu quân của nàng." Tần Chung lẩm bẩm.

Lý Ỷ La bật cười: "Ta thấy là chàng càng ngày càng không biết xấu hổ."

"Đối với nương tử của mình, cần mặt mũi để làm gì?"

Gió sông khẽ khàng thổi đến, rất mát mẻ, Lý Ỷ La dựa vào lòng Tần Chung mà có chút mơ màng muốn ngủ.

"Ỷ La."

"Hửm?"

"Đưa tay cho ta."

"Làm sao vậy?" Lý Ỷ La mở mắt ra, xoay người lại rồi đưa tay cho Tần Chung.

Tần Chung lấy từ trong lòng ngực ra một sợi dây màu đỏ, trên dây có buột một hạt châu bằng gỗ đàn. Tần Chung cẩn thận đeo lên tay Lý Ỷ La.

"Đây là?" Lý Ỷ La nâng tay lên nhìn sợi dây đeo trên tay mình, cảm thấy không đẹp mắt chút nào.

"Nàng nên đeo, đây là ta cố ý đi cầu về."  Ngón tay Tần Chung ma sát lên hạt châu trên sợi dây.

"Mấy ngày trước khi lên đường, chàng luôn bận rộn chính là vì cái này?"

"Đúng vậy, quyển sách cổ trước kia nàng nhìn thấy cũng là được thỉnh từ chỗ vị đại sư này. Đáng tiếc...." Tần Chung rũ mắt: "Ta tham khảo lâu như vậy cũng không tìm ra manh mối nào, nên đành cầu đại sư cho ta chiếc vòng này."

"Nó có tác dụng gì?" Lý Ỷ La sờ sờ hạt châu gỗ đàn.

Tần Chung lắc đầu: "Đại sư chỉ nói một câu "mọi chuyện đều có nhân quả", cái khác thì không chịu nói."

Lý Ỷ La bĩu môi: "Chàng quen biết loại đại sư gì vậy? Có phải là kẻ lừa đảo không đó?"

Tần Chung duỗi tay nắm lấy tay Lý Ỷ La: "Ta không biết ông ấy có phải lừa đảo hay không, nhưng ta biết rõ một điều, ta không thể mất nàng. Dù ông ấy có là kẻ lừa đảo thì chí ít cũng đã cho ta chút hy vọng." Chuyện này vượt quá hiểu biết của Tần Chung, hắn không có biện pháp ứng phó. Mỗi khi nghĩ đến trong cơ thể Lý Ỷ La vẫn còn một tàn hồn đang lăm le như hổ rình mồi, lòng hắn liền nóng như lửa đốt.

Lý Ỷ La trở tay nắm ngược lại tay Tần Chung: "Chàng đừng lo lắng, không sao đâu! Có lẽ tiểu cô nương này chỉ là có tâm nguyện gì đó chưa được hoàn thành, chúng ta giúp cô ấy làm xong thì cô ấy sẽ đi thôi. Lần trước chàng tặng Lý chủ bộ một mỹ thiếp, sau khi ta gặp Lý phu nhân xong thì không còn cảm giác được sự tồn tại của cô ấy nữa. Nói không chừng cô ấy đã đi rồi."

Tần Chung hít sâu một hơi: "Ừ!"

"Được rồi, chúng ta nói gì đó vui hơn đi." Lý Ỷ La bẹo bẹo má Tần Chung: "Đừng nhíu mày nữa, nhìn như ông cụ non vậy."

"Chuyện vui vẻ?" Tần Chung không muốn để lộ tâm trạng lo lắng trước mặt Lý Ỷ La, nên nghe theo lời nàng thả lỏng hai mày, sau đó ánh mắt liền sáng lên: "Ỷ La, ta sắp phải thi hương rồi."

"Ta biết mà."

"Nàng nói.... Sau khi thi hương, chúng ta sẽ....." Tần Chung liếc nhanh Lý Ỷ La một cái rồi mắc cỡ cúi thấp đầu xuống.

"Đúng vậy, ta có nói. Đây là chuyện vui vẻ mà chàng nói à?"

Tần Chung liên tục gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Không có chuyện nào vui vẻ hơn chuyện này."

"Thi đậu cử nhân cũng không quan trọng bằng chuyện này?" Lý Ỷ La búng một cái lên trán Tần Chung.

Tần Chung lại mắc cỡ ừ một tiếng nữa, hai má cũng đỏ ửng: "Bất cứ chuyện gì cũng không làm ta thấy vui bằng chuyện này....."

Lý Ỷ La aiz...: "Tần Tiểu Chung, ta thấy đầu óc chàng phát ngốc rồi." Nàng đúng là tạo nghiệt mà, lại bức một thiếu niên hoa mỹ trở thành một tiểu háo sắc thế này...

"Ỷ La, khi nào thì chúng ta.... Chúng ta... Cái kia...?" Hai mắt Tần Chung phóng lục quang, cố nén ngượng ngùng mà hỏi.

"Đợi chàng thi hương xong rồi về nhà." Lý Ỷ La cảm thấy có hơi quái quái. Ban ngày ban mặt mà đi thảo luận vấn đề này có phải không được thỏa đáng không?

"Còn phải đợi sau khi về nhà?" Tần Chung đột ngột ngẩng phắt đầu lên, khó nén thất vọng.

"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ chàng muốn ở bên ngoài? Cùng lắm chỉ chờ thêm nửa tháng mà chàng cũng chờ không nổi hả?" Lý Ỷ La nhịn cười: "Dù sao cũng chờ lâu vậy rồi còn gì, chắc chàng cũng không để ý chờ thêm mấy ngày này đâu ha?"

Tần Chung muốn nói hắn rất để ý, nhưng đây là lần đầu tiên của hắn và Ỷ La, nếu thật ở bên ngoài thì quá ủy khuất Ỷ La. Vì thế, Tần Chung hít sâu một hơi, gật đầu: ".....Không để ý."

Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tần Chung, Lý Ỷ La thầm cười trộm trong lòng: "Được rồi, chúng ta vào trong thôi, trời cũng sắp tối rồi." Dư quang nơi khóe mắt Lý Ỷ La dừng lại trên người một nữ tử đang nhìn lén Tần Chung, nàng nắm tay Tần Chung kéo hắn đi: Thật là họa thủy! Tùy tiện đứng một chỗ cũng thu hút ánh mắt con gái nhà người ta.

"Đợi một chút!" Tần Chung và Lý Ỷ La vừa mới cất bước, thì tiểu cô nương đang nhìn trộm Tần Chung từ nãy giờ bỗng dưng lên tiếng gọi.

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung, Tần Chung bước nhanh hơn: "Không cần quan tâm!"

"Chờ chút đã!" Không ngờ tiểu cô nương kia lại bám riết không tha, chạy tới chắn trước mặt Tần Chung và Lý Ỷ La. Khoảng cách gần như vậy, càng nhìn Tần Chung, ánh mắt tiểu cô nương kia càng si mê.

"Huynh lớn lên thật đẹp mắt, có thể làm phu quân của ta không?" Tiểu cô nương nhìn chằm chằm Tần Chung không chớp mắt, hai mắt càng lúc càng phát sáng.

Lý Ỷ La: "........" Đây là xem nàng không tồn tại đúng không? Từ bao giờ mà con gái thời này lại có lá gan lớn như vậy? Dù có vừa mắt ai thì cũng nên tỏ ra ngượng ngùng mắc cỡ một chút chứ, ai lại cả gan nói thẳng ra như vậy? Lý Ỷ La lại quan sát tiểu cô nương kia, thấy mặt mày nàng ta toát lên vẻ anh khí, mũi cao thẳng, có vài phần phong tình của con gái dị vực. Cách trang điểm khác biệt rất lớn với cô nương Đại Việt, không mặc váy cài trâm, mà là một thân trang phục bó sát gọn gàng nhanh nhẹn.

Tần Chung có nghe nhưng lại chẳng thèm dừng lại dù chỉ một giây, nắm tay Lý Ỷ La đi vòng qua tiểu cô nương kia: "Xin lỗi, ta đã có thê tử!"

"Cô ấy chính là thê tử của huynh?" Tiểu cô nương kia còn chưa từ bỏ ý định, lại vọt tới trước tiếp tục chắn đường hai người Tần Chung và Lý Ỷ La. Nàng ta chỉ chỉ Lý Ỷ La, hỏi.

"Không sai! Nàng ấy là thê tử của ta! Cô nương, xin tránh đường cho! Nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương." Tần Chung chưa từng gặp qua cô gái nào như thế này.

"Cái gì mà thanh danh với không thanh danh? Thứ đó chỉ có con gái Đại Việt các người mới để ý. Cô nương ở thảo nguyên chúng ta cũng giống nam nhi, nếu coi trọng thứ gì thì phải tự mình đoạt lấy. Ta coi trọng huynh, huynh mau hưu thê tử minh đi, cùng ta về thảo nguyên, thế nào? Thảo nguyên chúng ta có tuấn mã dũng mãnh nhất, hùng ưng bay cao nhất, nếu huynh đến đó, chắc chắn sẽ rất thích."

Vốn dĩ Lý Ỷ La cảm thấy tiểu cô nương này rất phóng khoáng tiêu sái, nhưng câu nói phía sau của nàng ta lại khiến Lý Ỷ La hết cười nổi nữa. Dù tính tình có thẳng thắn cách mấy, nhưng làm trò bảo người ta thôi vợ ngay trước mặt nương tử người ta là đạo lý gì chứ? Làm vậy mà coi được à?

"Tiểu thư!" Lý Ỷ La đang định lên tiếng, thì trên mạn thuyền bỗng xuất hiện ba người đàn ông, dáng vẻ mỗi người đều khá cường tráng hùng dũng, vừa thấy tiểu cô nương kia thì lập tức hành lễ.

"Khoa Nhĩ Sát, ngươi tới vừa đúng lúc, ta vừa mắt một người, ngươi mau bắt hắn về làm phu quân ta đi! Chính là huynh ấy! Động thủ đi!" Tiểu cô nương chỉ Tần Chung, nói.

"Tiểu thư, đây là quốc thổ Đại Việt, chúng ta phải tuân thủ quy củ của Đại Việt, người mau theo thuộc hạ về phòng đi." Một trong ba người đàn ông cao to kia bước tới trước, cung kính trả lời tiểu cô nương kia. Nói vậy, chắc hẳn người này chính là Khoa Nhĩ Sát trong miệng tiểu cô nương kia.

"Khắp nơi đều là nước, chúng ta đã ngồi thuyền lâu vậy rồi, rốt cuộc chừng nào mới đô thành Đại Việt? Ngươi không giúp ta bắt người phải không? Được, vậy ta tự mình động thủ!" Tiểu cô nương bất ngờ vươn tay chộp lấy người Tần Chung.

Lý Ỷ La kéo Tần Chung ra sau, nhanh chóng bắt lấy cổ tay tiểu cô nương kia.

Sau khi bị Lý Ỷ La giữ chặt cổ tay, tiểu cô nương kia giẫy giụa mấy cái, nhưng phát hiện không cách nào rút tay về được. Nàng ta kinh ngạc nhìn Lý Ỷ La: "Ai cũng nói con gái Đại Việt dịu dàng mềm mại như nước, nhu mì yếu đuối, thật không ngờ sức lực của cô lại lớn như vậy. Tốt! Đủ tư cách làm đối thủ của ta! Chúng ta cùng luận bàn võ nghệ một chút, nếu ta đánh thắng cô, cô phải nhường người đàn ông này cho ta, thế nào?"

Lý Ỷ La: "Vậy nếu ta thắng thì sao?"

"Thắng ta?" Tiểu cô nương nhíu mày rồi liếc nhìn về phía ba tùy tùng sau lưng, hai mắt liền sáng lên: "Ba người bọn họ cho cô tùy tiện chọn một người.  Đều là đàn ông, bọn họ tuyệt không thua kém!"

Lý Ỷ La nghe xong còn chưa kịp có phản ứng, ngược lại Tần Chung đã nhíu mày trước: "Ỷ La, bọn họ là người Đại Thạch!"

Tiểu cô nương kia ngạc nhiên nhìn Tần Chung: "Làm sao huynh biết?"

Lý Ỷ La cũng nhìn sang Tần Chung, Tần Chung kéo kéo tay áo Lý Ỷ La: "Trên sách có miêu tả cách ăn mặc của người Đại Thạch, chính là giống như bọn họ. Ba tháng sau là thọ thần của thái hậu, ta đoán bọn họ tới là để mừng thọ cho thái hậu."

Lý Ỷ La gật đầu.

Tiểu cô nương kia nghe xong, hai mắt càng sáng rỡ hơn: "Huynh là người đọc sách? Đều nói người đọc sách ở Đại Việt rất có học thức, tuy không ra khỏi cửa nhưng cũng biết được rất nhiều thứ. Bây giờ xem ra, quả đúng là như vậy. Bổn cô nương lại càng có hứng thú với huynh hơn rồi!"

Lý Ỷ La hừ: "Cô nương, chàng là phu quân của ta! Người Đại Thạch các người cho dù có tính tình hào phóng mấy đi nữa, thì chắc cũng không đến nỗi tùy tùy tiện tiện cướp đoạt phu quân người khác ngay giữ đường giữa xá chứ?"

"Cái này có gì mà không thể? Đánh thắng là đoạt được thôi! Đánh không thắng là tự mình xui xẻo. Vì thế, chúng ta đánh một trận đi. Nếu cô thua thì đưa người đàn ông này cho ta, nếu ta thua, ba người bọn họ, tùy tiện cho cô chọn một người."

Lý Ỷ La: "........" Nàng lấy mấy người thô kệch này làm gì?

"Người thì ta không cần. Nếu cô thua thì phải khấu đầu xin lỗi, còn nữa, cô không được xuất hiện trước mặt ta và tướng công ta."

"Khấu đầu? Không được! Người Đại Thạch chúng ta không thể tùy tiện khấu đầu trước người khác!"

"Chuyện này không phải do cô quyết định là được!" Lý Ỷ La vọt tới trước một bước, một tay vẫn giữ chặt cổ tay tiểu cô nương kia, một chân đá về phía chân của tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương kia không ngờ sức lực Lý Ỷ La lại lớn đến vậy, sau khi bị giữ chặt, muốn nhúc nhích một chút cũng không được. Hai chân nàng ta vội bước lui về sau, khó lắm mới tránh được một cước của Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La khẽ nhướng mày, cong môi cười, trực tiếp tăng thêm lực tay, ném cả người tiểu cô nương kia lên không trung.

"A a a a....." Tiểu cô nương kia không nhịn được hét lên thất thanh.

"Tiểu thư!" Ba tùy tùng của tiểu cô nương kia muốn tiến lên hỗ trợ.

Lý Ỷ La trừng mắt nhìn sang họ: "Đã tới Đại Việt thì phải tuân thủ quy củ Đại Việt, phu quân ta là người ngươi có thể tơ tưởng sao?" Một tiếng tũm vang lên, tiểu cô nương kia trực tiếp bị Lý Ỷ La ném xuống nước.

"Tiểu thư!" Ba tùy tùng biến sắc, vội vàng muốn xuống nước cứu người. Nhưng bọn họ đều là người lớn lên ở thảo nguyên, vốn không biết bơi.

Động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên cũng kinh động đến những người khác trên thuyền, một tiểu nhị trên thuyền biết bơi vội nhảy xuống nước cứu người. Lý Ỷ La cũng không muốn lấy mạng của tiểu cô nương kia, vốn nàng cũng định lao xuống cứu người, nhưng lại có người nhanh tay hơn, vì thế nàng liền đứng yên tại chỗ.

Tiểu cô nương có sức khỏe khá tốt, giẫy giụa trong nước lâu như vậy mà cũng còn tỉnh táo. Nàng ta nhìn Lý Ỷ La: "Cô.... Rất giỏi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui