Phu Thê Nhà Nghèo

Edit: Sahara

Tần Chung nghe xong càng chôn đầu sâu hơn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trương Thúy Thúy và Tần Phấn đã thức dậy. Trương Thúy Thúy vội vàng nấu nướng, Tần Phấn ở bên cạnh hỗ trợ. Sau bữa cơm, Tần Phấn liền theo Tần Diệu và Tần Chung lên huyện thành.

Ngày đầu tiên làm, Trương Thúy Thúy hơi thiếu tự tin một chút, Lý Ỷ La thường xuyên nhắc nhở đôi điều.

Một canh giờ sau, Tần Phấn trở về.

"Tướng công, sao rồi?"

Tần Phấn uống ngụm nước rồi mới trả lời: "Nhờ có tam đệ cùng đi với ta đến nha môn. Lúc đầu, quan lão gia nói không có chỗ trống, tam đệ bèn nhét cho ông ta chút tiền, sau đó ông ta liền nói có chỗ. Tuy nhiên, vị trí đó không được tốt lắm, hơi nắng."

"Cũng may có tam đệ! Chỉ trách hôm qua thiếp quên không nhắc chàng chuyện này." Tâm tư Trương Thúy Thúy linh hoạt hơn Tần Phấn nhiều, chỉ là do bận rộn quá nên nhất thời quên mất: "Bỏ đi! Nắng một chút cũng không vấn đề gì. Món ăn tam đệ muội dạy ngon như vậy, cứ từ từ, khẳng định có thể buôn bán tốt." Thời điểm làm việc, Trương Thúy Thúy giống như biến thành một người khác vậy, vô cùng quyết đoán.

Mắt thấy trời đã trưa, Trương Thúy Thúy bèn đem cơm và đồ ăn đã chuẩn bị trước từ tối qua tách riêng đựng trong hai cái thùng gỗ, rồi đặt lên xe bò mà Tần Phấn đã thuê từ sáng sớm.

Tần mẫu không yên tâm: "Mẹ cũng đi! Bằng không e là hai đứa các con làm không xuể. Ỷ La, con ở nhà thêu đi, đừng làm trễ nải."

Lý Ỷ La cười, gật đầu đồng ý: "Dạ!"

Ba người Tần mẫu leo lên xe bò, cùng mang theo hai cái thùng gỗ lớn vội vàng lên đường.

Hiện tại thời tiết khá nóng, giữa trưa mặt trời đặc biệt lớn, không thể ngồi trong sân được, nên Lý Ỷ La mang đồ thêu về phòng.

Tần Phương ngồi bên cạnh Lý Ỷ La, từ sau lần bán đồ thêu, Tần Phương càng thêm nỗ lực. Nếu không phải có Tần mẫu trông chừng, đoán là Tần Phương sẽ không ăn không ngủ để thêu. Mà theo sự nỗ lực ấy, trình độ thêu của Tần Phương cũng tăng lên rất nhanh.

Trong phòng im ắng không tiếng động, Mã Đại Ni ăn không ngồi rồi ở một bên rốt cuộc cũng không chịu được sự im lặng này nữa: "Đệ muội, món ăn mà muội dạy đại tẩu kia thật sự có thể bán được tiền à?"

Lý Ỷ La đang chìm đắm thêu thùa, nghe hỏi cũng chỉ ừ một tiếng.

Mã Đại Ni chớp chớp mắt: "Vậy tẩu cũng đi bán, muội thấy được không?"

Lý Ỷ La cười cười: "Tất nhiên là được! Có điều... nhị tẩu này, mỗi ngày làm nhiều đồ ăn như vậy rất mệt đó, tẩu có thể chịu được cái khổ này không? Hơn nữa, đại tẩu làm thì còn có đại ca phụ giúp, nhị ca bận công việc ghi chép sổ sách, sẽ không giúp được tẩu gì đâu."

Mã Đại Ni nghĩ cũng đúng, bỏ đi, hiện giờ không lo ăn lo uống, tự mình vất vả như vậy làm gì chứ?

Mã Đại Ni không lên tiếng, cả phòng lại rơi vào im lặng. Nhưng nàng ta là người không thể ngồi yên, mới ngồi được một lát thì đã thấy nhàm chán, Tần mẫu không ở nhà, không ai sai bảo nàng ta làm việc.

Mã Đại Ni nhìn nhìn bốn phía trong nhà: "Mấy tiểu quỷ kia lại chạy đi đâu rồi?" Cái khác không nói, Tử Như thường xuyên chạy chơi làm cả người dính toàn bùn đất, Mã Đại Ni có thể làm ngơ vờ như không thấy, nhưng nếu bị Tần mẫu bắt gặp, thấy y phục Tử Như bẩn thỉu mà nàng ta không chịu thay cho bé thì thế nào cũng mắng nàng ta một trận.

"Tử Như, nha đầu chết tiệt nhà ngươi lại chạy đi đâu vậy hả? Nhìn y phục trên người ngươi đi, lát nữa tổ mẫu ngươi về lại mắng ta!" Mã Đại Ni vừa hỏi mấy đứa nhỏ đâu xong thì ba đứa nhóc liền xuất hiện ở cổng lớn ngoài sân.

Tử Viễn lớn hơn một chút còn đỡ, hai đứa nhóc còn lại thì chẳng khác nào tượng bùn.

Mã Đại Ni xoay người đi lấy một cái khăn, dùng sức lau đi bùn đất trên người Tử Như, lát sau thấy đã bớt dơ mới chọt chọt vào trán của bé mấy cái: "Nha đầu chết tiệt kia, con ít kiếm thêm việc cho mẹ có được không?"

Lý Ỷ La nhìn cái khăn trong tay Mã Đại Ni, nghẹn cười mà nói: "Nhị tẩu, cái khắn đó hôm qua mẹ vừa giặt sạch, bây giờ bẩn như vậy, nếu không giặt sạch sẽ, đợi chút mẹ trở về...."

Mã Đại Ni nhìn cái khăn trong tay, ai da một tiếng rồi nhận mệnh đi lấy nước giặt, một bên giặt, một bên lẩm bẩm: "Thật là xui xẻo, sớm biết vậy còn không bằng giặt y phục của Tử Như cho rồi."

"Tiểu thẩm thẩm, cha mẹ con đâu rồi?" Tử Viễn ăn cơm xong liền dẫn theo Tử Hạo và Tử Như ra ngoài chơi, nên không biết Trương Thúy Thúy và Tần Phấn đã đi đâu.

"Cha mẹ con ra ngoài kiếm tiền, lát nữa sẽ về!"

Tử Viễn a một tiếng, rồi lấy từ chiếc yếm nhỏ ra hai quả lê: "Tiểu thẩm thẩm, cho người một quả. Tiểu cô cô, cũng cho người một quả." Nhóc đông đo hai quả lê xem quả nào lớn hơn, nặng hơn thì cho Lý Ỷ La, còn lại mới cho Tần Phương. Thời điểm cho còn hiện ra vẻ mặt tiếc đứt ruột.

Lý Ỷ La bị chọc cười: "Tiểu thẩm thẩm không ăn, con ăn đi. Các con hái lê này ở đâu?" Tử Viễn lớn nhất cũng chỉ mới bốn tuổi, bọn chúng hái lê ở đâu?

"Tử Chu ca ca cho ạ!" Tử Viễn tròn xoe hai mắt, cũng có chút khó hiểu nói: "Tiểu thẩm thẩm, Tử Chu ca ca hình như không còn ghét chúng con nữa, còn chịu dẫn theo chúng con chơi, tại sao lại vậy ạ?"

Lý Ỷ La sờ sờ đầu nhóc: "Bởi vì Tử Chu cũng giống các con, đều là trẻ ngoan." Xem ra bản tính Tử Chu không xấu, trước đây ngỗ nghịch như vậy, nguyên nhân cũng là do người lớn trong nhà. Nhỏ như vậy đã biết nhớ ân tình, đúng là khác biệt với người nhà Tần đại bá....

"Nếu huynh ấy luôn như vậy thì mới là trẻ ngoan! Nhưng mà đại bá mẫu thì thật hung dữ. Hôm nay, lúc Tử Chu ca ca cho chúng con lê, bà ấy còn mắng Tử Chu ca ca, nói huynh ấy ngu xuẩn, không có mắt nhìn, còn đoạt lại lê trong tay con, cũng may con bảo vệ kỹ......"

"Bà ấy đoạt lê của con? Có làm con bị thương không?" Lý Ỷ La vừa nghe thế liền kéo Tử Viễn lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác định nhóc không có gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có ạ! Bà ấy đoạt lê của con, con liền khóc, còn nói sẽ về mách tiểu thẩm thẩm. Đại bá mẫu nghe xong thì không dám đoạt nữa." Tử Viễn ôm quả lê cười tủm tỉm nhìn Lý Ỷ La, dáng vẻ chính là con rất thông minh, cầu khen ngợi.

Lý Ỷ La liền xoa xoa đầu nhóc: "Tử Viễn nhà chúng ta sao lại thông minh như vậy!"

Tử Viễn nghe xong, hai mắt lập tức cong thành hình trăng non, cái miệng nhỏ kéo ra thật lớn, mặt ửng hồng: "Tiểu thẩm thẩm, người còn thông minh hơn con, thông minh nhiều như vầy!" Vừa nói, nhóc còn vừa vung tay diễn tả.

Lý Ỷ La bị Tử Viễn chọc cười muốn xỉu, có phải đứa bé nào cũng đáng yêu như vậy không? Thật làm nàng cũng muốn sinh một đứa.

Bị sự đáng yêu của Tử Viễn làm cho vui vẻ, Lý Ỷ La lấy một ít điểm tâm cho mấy đứa nhóc: "Không thế ăn nhiều, không sẽ bị sâu răng."

Bọn nhỏ vội vàng gật đầu.

"Tiểu thẩm thẩm thật tốt!" Tử Viễn cầm điểm tâm, nắm tay Lý Ỷ La nói bằng vẻ mặt nghiêm túc.

"Được rồi, đừng có nịnh hót! Ngoan ngoãn ngồi trong nhà chơi, bên ngoài trời rất nắng." Lý Ỷ La lần lượt xoa đầu bọn trẻ, dặn dò.

Ba đứa nhỏ nghe lời ngồi yên trong nhà. Tử Viễn cắn một miếng điểm tâm xong lại lén nhìn Lý Ỷ La một cái, rồi che miệng cười đến bả vai nhỏ run lên không ngừng, như mèo con vừa trộm được cá.

Mãi cho đến buổi chiều mà vẫn chưa thấy ba người Tần mẫu trở về.

Tần Phương có hơi lo lắng: "Nhà ta trước nay chưa từng làm việc này, chắc không phải là không bán được đó chứ?"

Mã Đại Ni nằm xoài trên ghế, cũng không biết lấy hạt dưa ở đâu ra, nghe thế thì vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Ta nói chứ, đại tẩu chính là thích vất vả, trời sinh là mệnh lao lực...."

Lời còn chưa dứt thì bên ngoài đã có tiếng động.

"Đa tạ Trương đại thúc, sau này mỗi ngày đều vào giờ...." Là giọng của Tần Phấn.

"Là mẹ, mọi người về rồi!" Tần Phương mừng rỡ, bỏ kim chỉ xuống, ra ngoài đón. Quả nhiên là mấy người Tần mẫu đang khiên thùng gỗ đi vào.

"Mẹ, bán xong rồi à?" Tần Phương nhìn hai cái thùng gỗ, hỏi.

"Bán xong rồi! Bán xong rồi!" Tần mẫu phấn khởi mười phần đáp, cả Trương Thúy Thúy và Tần Phấn cũng đều là vẻ mặt vui mừng.

"Các con không biết đâu! Thời điểm vừa bày sạp, căn bản là không ai thèm ngó đến sạp hàng của chúng ta, cũng nhờ Thúy Thúy lanh trí, nói cho mọi người nếm thử, bấy giờ mới có người mua. Mấy người mua kia ăn rồi liền khen ngon, cho nên khách dần dần tăng lên. Không đến nửa canh giờ thì toàn bộ đồ ăn và cơm đều bán sạch. Những người đến sau còn trách chúng ta sao nấu quá ít." Tần mẫu ngồi xuống, uống một ngụm nước, kể lại mà trên mặt mãi không tắt được ý cười.

"Vậy... Vậy kiếm được bao nhiêu tiền?" Tần Phương cũng vui thay cho phu thê Tần Phấn.

Trong mắt Trương Thúy Thúy tràn đầy hưng phấn: "Còn chưa biết! Lúc ấy ai cũng bận tối mắt, tiền còn đang ở chỗ tướng công."

"Đúng vậy! Mau đếm thử! Xem lời được bao nhiêu tiền?"

Tần Phấn vội lấy túi tiền ra bày lên bàn.

Trương Thúy Thúy run run tay mà đếm, mọi người cũng hồi hộp nhìn từng đồng tiền trong tay nàng ta. Mã Đại Ni cũng nhìn đến hai mắt tỏa sáng, hận không thể nhào lên vồ lấy đóng tiền kia.

Đếm vài lần, cuối cùng Trương Thúy Thúy cũng nói: "Tổng cộng ba trăm năm mươi văn!" Tính luôn số lượng tối qua mọi người đã ăn thì tiền vốn là gần hai trăm văn. Mặt khác, nguyên liệu vẫn còn thừa lại một ít, vì thế một ngày kiếm được hơn một trăm văn. Một tháng chính là hơn ba ngàn văn, gần bốn lượng bạc. Đây là hôm nay đã bán ít, vẫn còn nhiều người chưa mua được. Nếu sau này nấu nhiều hơn, vậy.....

Trương Thúy Thúy bỗng nhiên có chút không dám tin!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui