Phu Thê Triền

Vết máu tinh thuần đỏ thẫm trên chăn đơn, hừng hực khí thế, nồng nặc thẩm thấu tiến vào trong hơi thở ấm áp, trong điện, tràn ngập mùi mồ hôi.

Dung Thiện co rúm hai vai không dám đi ra ngoài, Tịch Hề trốn ở dưới giường, trong lòng lo lắng vạn phần.

“Nếu không ra, đừng mơ còn sống mà rời đi”. Ngữ khí Huyền Hạo âm lãnh, mắt phượng tà nghễ quét qua mỗi ngóc ngách trong tẩm điện, Dung Thiện không tự chủ thân thể lui về phía sau, hận không thể tìm một chỗ trốn đi.

Nữ tử co rút ở góc giường, trên người tình ý vẫn còn, trong hai mắt tràn đầy kinh hoảng.

Huyền Hạo liếc mắt, đôi mắt vô thần mà sắc bén: “Người tới!”

Xung quanh vùng lông mày của Tịch Hề cau lại, nếu lúc này mà lục soát, nàng đang mặc y phụ dạ hành, thân phận tất nhiên sẽ bị lộ ra ngoài, nàng cẩn thận hướng phía bình phong , nghiêng thân thể đứng lên, trong tay tung ra một chương, hướng phía Dung Thiện đẩy đi.

“A —— “

Nàng ta chie cảm thấy làn váy như bị vén lên, sợ đến nỗi kêu to.

Bất đắc dĩ, Dung Thiện dù không cam lòng nhưng vẫn phải từ sau tấm bình phong đi ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta chôn trước ngực, đi tới trong điện kêu: “Gia”

“Ngươi tại sao lại ở đây?”

Dung Thiện khẽ nâng mi mắt lên, liếc nhìn nữ tử trên giường, nàng ta có khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt, kinh hoảng, nàng khẽ mím môi, tảng đá trong lòng được hạ xuống, luận về nhan sắc, nàng ta còn kém nàng vài phần. “Thiếp. . .chỉ muốn nhìn một chút, nhìn xem phu nhân tương lai có dáng dấp như thế nào?”

“Hồ nháo!” Huyền Hạo giọng mang tức giận, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo lắng: “Lui xuống đi!”

Dung Thiện đứng tại chỗ, tựa hồ cũng không chịu cất bước, Tịch Hề tỉ mỉ đem đoạn đối thoại của hai người thu vào trong tai, xem ra, lời mọi người nói về Dung Thiện không phải là không có lý, Huyền Hạo đối với nàng ta dung túng, thảo nào được sủng ái cho đến nay.

Hai mắt không cam lòng đảo qua nữ tử phía sau, Dung Thiện quyệt cái miệng nhỏ nhắn, mặt đầy tức giận đi ra ngoài.

Trong tẩm điện, lần thứ hai khôi phục lại sự yên tĩnh, Tịch Hề lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị phát hiện. Nữ tử ôm chặt chăn đơn lúc này thoáng giãn người ra, nhìn bóng lưng người trước mặt không nhúc nhích, nàng đứng dậy, tay dò xét, sau đó rơi vào đầu vai của Huyền Hạo : “Gia——“

Cánh tay bị gạt ra, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, chỉ thấy đôi mắt hắn lạnh lẽo : “Ngày mai, đem miếng lụa này giao cho người Hoàng đế phái tới, sau này, sẽ không còn chuyện của ngươi nữa”

Thấy hắn đứng dậy muốn rời khỏi, nàng ta vội vàng nhặt y phục rơi vã lên lung tung che lấp. hai đầu gối của nàng quỳ trên giường, thần sắc thê ai: “Gia ——“

“Thiếp biết, bởi vì thiếp có thể chất đặc thù, hoàng thượng mới có thể đem thiếp tứ hôn cho người, mặc kệ gia tiếp nhận thiếp là vì hoàng mệnh hay vì thân thể của ngài, nếu thiếp đã đi tới Ngũ Nguyệt Minh, đã nghĩ cả đời sẽ ở cùng Gia. . .” Nữ tử lấy dũng khí đem những điều trong lòng nói ra, rũ hai mắt xuống, nhìn vào vết đỏ thẩm trên tơ lụa trắng.

Huyền Hạo xuống giường, ngón tay thon dài đem vạt áo khép chặt lại: “Nếu đã biết thế, thì nên cố gắng quản tốt cái miệng của ngươi, nếu dám đi ra ngoài nói lung tung, ta liền trực tiếp đem ngươi ném ra khỏi Ngũ Nguyệt Minh”

Giọng nói ngoan lệ, không chút lưu tình, Tịch Hề nhíu mày suy nghĩ, thể chất đặc thù trong miệng bọn họ, cùng với thân thể của Huyền Hạo có quan hệ như thế nào?

Tiếng bước chân rời xa, cửa điện phanh một tiếng khép lại, chỉ lưu lại một người quạnh quẽo.

Nữ tay hai tay ôm người, lưng dựa sát vào tường, Tịch Hề trốn dưới giường, chỉ nghe được bên trên truyền tới tiếng khóc nỉ non, từng âm thanh tràn đầy đau thương, kéo dài không tiêu tan.

Tứ chi đau đớn khổ sở, thật vất vả đợi nàng ta khóc mệt, Tịch Hề mới có cơ hội chuit từ dưới giường ra, cước bộ nhẹ nhàng giẫm lên thấm thảm, khi chui ra khỏi cái giường, nàng không khỏi quay lại nhìn.

Nàng ta mặt mày thanh tú, trên mặt lệ còn vương, mái tóc che khuất hơn nửa gò má, nhìn không rõ lắm, áo ngủ bằng gấm phủ trên người, tay có vài vết đỏ hồng, nàng chỉ nhìn một cái, sau đó xoay người rời đi. Tường cao trong vườn, ánh trăng sáng sủa chiếu vào có chút trở ngại, mặt nàng đang mang khăn che mặt đen, gương mặt nhỏ nhắn có chút trầm trọng, vừa mới trải qua chuyện kia, nàng càng kiên định ý nghĩ muốn mau chóng rời khỏi Ngũ Nguyệt Minh.

Nữ nhân phải dựa vào nam nhân, thực sự là đáng buồn.

Thay y phục dạ hành ra, nàng đi thẳng đến Đông Uyển.

Đưa tay đẩy cửa viện ra, chân còn chưa bước vào, liền dừng lại, cách đó không ca, một nam tử bạch y tuyết trắng, thân ảnh cao lớn đứng dưới tàng cây mai nở rộ, hai màu sắc hòa vào nhau, làm cho đôi mắt nàng có chút đau đớn. Tịch hề đứng giữa cửa, tùy ý để cho gió lạnh thổi vào người.



“Vì sao, ngươi thích quần áo màu trắng?”

“Sạch sẽ, ta muốn sạch sẽ.”

“Vậy… Lẽ nào ngươi không sạch sẽ sao?”

“Ta rất dơ…”

Một đoạn đối thoại bỗng nhiên xộc vào trong trí nhớ của nàng, nàng không biết người nói ra lời này là ai, đưa tay vỗ trán, nhưng, giống như nàng đã bỏ sót điều gì đó. . .

Có thể, ở một nơi rất xa, nàng thực sự không nhớ được rất nhiều chuyện. . .

Nam tử bóng lưng tịch liêu, cằm hơi giương lên, đứng dưới tàng mai, khuôn mặt tuấn tú tà mị có vẻ an tĩnh, ánh trăng thưa thớt, xuyên thấu qua tán mai như những ánh sao, tầng tầng lớp lớp nhuộm trắng bờ via hắn. Cánh hoa mai đỏ run rẩy, theo gió mà rơi, nam tử có chút lưu luyến, đưa tay ra đón lấy.

Hắn xoay người lại, bàn tay vung ra, nét mặt tươi cười, mở miệng nói: “Đi đâu?”

Tịch Hề bước vào trong vương, khóe miệng cong lên: “Ngực chút chút phiền muộn, đi ra ngoài một chút”

Một mùi Long diên hương xông vào trong mũi, nàng khẽ tựa đậu vào bờ vai của Huyền Hạo, bàn tay khẽ vuốt tóc đen của nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng: “Nàng không vui?”

Hai mắt Tịch Hề nhắm lại, gò má cọ cọ, thuận miệng nói: “Không có”

Huyền Hạo cười ra tiếng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, sau đó nắm tay nàng đi vào trong điện.

Bước chân của nàng do dự: “Gia, lúc này, người nên ở Đông Cung”

Bước chân Huyền Hạo cừng đờ trên thềm đá, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Nàng là muốn đem ta đẩy trở về sao?”

Tay rời khỏi giữa không trung, đầu ngón tay chạm vào nhau, mắt thấy sẽ xa cách, Tịch Hề đưa mắt nhìn về phía trước, hắn bước một bước dài, đem bàn tay nàng cầm chặt lấy, đi về phía trước.

Môi mỏng khẽ cười, hai người song song bước vào nội điện.

Một trận ấm áp kéo tới, Huyền Hạo đứng trước mặt nàng, hắn không rõ nàng có chỗ gì tốt, nhưng loại cảm giác này khiến cho người ta cảm thấy an lòng, muốn bỏ cũng không được.

Hôm sau, lúc tỉnh lại, bên cạnh đã lạnh lẽo.

Tích Linh đứng ở bên ngoài, thấy nàng tỉnh lại, cầm y phục đi tới: “Tịch Hề, mới vừa rồi có người tới nói, hôm nay là ngày đầu tiên phu nhân vào cửa, phàm là những thị thiếp trong nội uyển cần phải đến thỉnh an”

Mặc y phục vào, Tịch Hề thuận miệng hỏi: “Gia đâu?”

“Gia sáng sớm đã tỉnh dậy, hình như là đi cùng với tân phu nhân tới hành lễ với Lão Thái Quân, Gia có dặn dò, nếu ngươi không khỏe thì có thể không cần phải đi, khỏi cần phải thỉnh an”. Lúc nàng đem áo khoác hoa lệ khoác lên đầu vai, Tích Linh đem thắt lưng thắt lại gọn gàng.

“Nếu đã là quy củ, không cần tránh né”. Tịch Hề sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hướng phía đại sảnh đi.

Xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều người ở trong đại sảnh, Huyền Hạo ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh hắn, là vị tân phu nhân mới tới.

Tịch Hề tiến lên, nàng là người đến trễ nhất, đơn giản liền đứng ở nơi gần cửa nhất.

Ngẩng đầu một cái, chỉ thấy tân phu nhân quần áo hoa mai đỏ sẫm, tóc búi cao, hai tay đặt trên đầu gối, kim phượng thêu trên y phục rực rỡ cao quý mà trang nhã, nhìn lại, khuôn mặt thanh tú, tuy có trang điểm, nhưng vẫn không thể che được vài phần mệt mỏi rã rời.

Tịch Hề hai mắt híp lại, trong lòng kinh hãi.

Mạn Dao…

Nàng thiếu chút nữa hô ra miệng, hàm răng cắn chặt, thế nhưng, cái tên vô ý thức xông tới, là ai? Nàng hoàn toàn không nhớ ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui