Phu Thê Triền

Cửa điện đóng chặt lại, tấm lụa trắng bên cửa sổ bị gió thổi nhẹ bay lên, một giọt máu đỏ thẫm, nhìn đến chói mắt. Tịch Hề đem cằm chống trên đầu gối, tim đập mạnh và loạn cả nhịp.

“Lúc này, bên ngoài có thể bị bao bọc chặt chẽ, huynh làm thế nào thoát thân?”

Dựa theo tính tình Huyền Hạo, không vạch trần tại chỗ đã là ngoài dự đoán.

“Chờ công lực ta khôi phục, tự sẽ có cách thoát thân, hắn ta đã sinh nghi, người nên lo lắng lúc này là muội”

Đường Thánh Tước tựa vai lên vách tường, gương mặt tuấn tú dưới mặt nạ tái nhợt, mạch đập yếu ớt.

“Không lấy được danh sách, ta sẽ không rời khỏi đây”

Lời nói kiên định, khoảnh khắc Huyền Hạo buông lỏng tay, ít ra trước mắt vẫn có con đường sống.

“Đem hương đi đốt”

Nghĩ ngơi một chúc, thế lực từ từ khôi phục, Đường Thánh Tước từ trong tay áo lấy ra một bọc hương liệu màu tím đưa đến tay Tịch Hề.

“Đây là cái gì?”

“Muội không cần biết, cứ đốt là được”

Nam nhân hạ giọng phân phó, hai mắt tùy ý khép hờ vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hương thơm bay từ trong lò Tử Kim tràn đầy khắp phòng, Tịch Hề đẩy nhẹ cửa sổ ra một khe hở, gió mát bên ngoài đánh tới, đem mùi hương ra ngoài.

Hàn phong nổi đến, Tịch Hề mở cửa điện, bên ngoài thủ vệ canh giữ sửng sốt, sắc mặt lập tức khẩn trương.

“Tịch chủ tử”

Bộ mặt nàng kinh hoảng, quần áo ngủ rộng trên người phủ xuống đôi vai, bị một bàn tay nhỏ bé níu chặt lại, bước đi lảo đảo, Tịch Hề lao ra đại điện, tay còn lại giữ chặt đầu, chưa tỉnh táo:

“Có thích khách”

Thủ vệ nghe nói, lập tức vung tay lên:

“Các ngươi canh giữ tại chỗ, còn lại theo ta, cho dù hắn có cánh cũng không thể bay nổi”

Tịch Hề giả bộ khiếp sợ, đứng bên cạnh đám thị vệ phóng tầm mắt ra xung quanh, cả Đông Uyển đã bị bao bọc, Huyền Hạo mặc dù đã rời khỏi, nhưng để lại một nửa thủ vệ canh giữ tại đây, trong lòng nàng trấn an cảm xúc, may là Cửu Ca đốt nén hương này, nếu không e là tài giỏi thế nào cũng không thoát được.

Thủ hạ tìm kiếm trong điện một hồi, lò hương bên trong vẫn cứ tỏ ra một hương thơm mờ mịt cả phòng.

Dẫn đầu đám thủ vệ, vung tay lên hạ lệnh:

“Tiếp tục lục soát, một chỗ cũng không được bỏ qua”

Hắn bỏ lại câu nói đi đến bên cạnh Tịch Hề, cung kính hỏi:

“Thưa Tịch chủ tử, người thấy thích khách ở đâu?”

“Đang ở bên trong”

Tịch Hề chỉ vào trong phòng, không dám tiến lên.

“Mới vừa rồi có hai người nam nhân, thích khách lúc này mới thả ta ra ngoài”

Thủ vệ ngẫm nghĩ chốc lát, hai mắt sáng lên, hắn cấp tốc chạy ra hướng vườn, lớn tiếng ra lệnh

“Mau, có thể còn chưa chạy khỏi Ngũ Nguyệt Minh, mau đuổi theo”

Hơn phân nửa thủ vệ rời khỏi, số còn lại vẫn ở lại Đông Uyển lục soát, Tịch Hề đi bộ đến nội hoa viên, hoa hải đường đã nở, cánh hoa mảnh mai kiều diễm, vài ba cánh rơi trên vai nàng, số còn lại theo gió rơi trong không trung mượn sức gió uốn lượn vài đường rồi lặng lẽ tiếp đất. Bóng lưng nam nhân không chút do dự rời đi, giống như cành hoa kia, rõ ràng mà kiên định.

“Tịch chủ tử”

Nha hoàn gác đêm ở bên ngoài Đông Cung lộ vẻ khó xử. Vừa lên tiếng đã đến trước mặt nàng

“Gia ở đây sao?”

Nàng gương mặt nóng nảy, hai tay dò vào đầu.

Một nha hoàn nhẹ nâng khóe miệng, đem thân thể ngăn trước mặt nàng:

“Tịch chủ tử, gia sớm đã nổi giận đùng đùng trở lại, chỉ là …”

“Chỉ là cái gì?”

“Gia phân phó, ai cũng không được vào”

Nha hoàn rũ đầu, chỉ sợ chọc giận chủ nhân, Tịch Hề nghe nói xong lập tức phất tay đẩy hai nha hoàn bên cạnh ra, nắm chặt làn váy xông vào.

“Tịch chủ tử”

Hai nha hoàn không nghĩ tới nàng sẽ có hành động như vậy, hơi ngẩn người rồi lập tức đuổi theo. Nàng đã rất vất vả mới có được lòng tin của hắn, không thể cứ như vậy mà bị hủy đi.

Tịch Hề bước nhanh đến cửa Đông Cung, bước lên từng bậc tam cấp, tiếng bước chân trong đêm giẫm lên nền đá vang vọng, bàn tay đẩy cửa điện mở ra két một tiếng, bên trong yên tĩnh, nàng vẻ mặt vui mừng, ngẩng đầu lên.

Hai chân cứng rắn ngưng lại, hai tay không tự chủ nắm chặt làn váy, bên trong, sau ánh nến kia lộ ra gương mặt nữ nhân thanh tú, nữ nhân khoát trên người chiếc áo ngủ, hai vai co rúm cuộn lại bên trong, nhìn thấy Tịch Hề tựa hồ kinh hãi:

“Muội muội”

Môi nàng bất chợt khô đắng, nhẹ nuốt xuống âm thanh , mở miệng nói: “Phu nhân, thần thiếp muốn gặp Gia một lát”

Cảnh Sắt nghe vậy, bước chân xuống, cẩn thận đem cửa điện sau lưng đóng chặt lại:

“Muội muội, ngươi làm gì mà chọc giận Gia? Vừa về tới Đông Cung sắc mặt Gia không tốt, còn phân phó cho nha hoàn ngăn ngươi không cho vào Đông Cung”

Tịch Hề giật mình, mắt hạnh trợn lên hoảng hốt:

“Tỷ tỷ lời người nói là thật sao?”

Cảnh Sắt thấy bốn bề vắng lặng một tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh:

“Nếu không phải như vậy ngươi tạm thời về trước đi, hôm nay Gia đang nổi nóng, ta sẽ thay ngươi đi khuyên bảo người”

Tịch Hề cắn khóe miệng cũng không nói lời nào? Hành lang hun hút, ánh trăng ánh vào mặt nàng, hàng mi dày rậm dưới ánh trăng phản chiếu hình nửa chiếc quạt, Cửu Ca cho nàng thời gian mười ngày, nàng không có dư thừa tinh lực để mà lãng phí.

Chuyện hôm nay, nàng phải giải quyết dứt khoát để lấy lại lòng tin của Huyền Hạo, muốn có được danh sách thì không được để hắn hoài nghi.

“Phu nhân, ta có chuyện rất quan trọng muốn gặp Gia”

“Nhưng…”

Cảnh Sắt tình thế hơi khó xử, cực kì do dự.

Tịch Hề nắm chặt tay tạo thành quyền, thừa dịp nàng ta chưa kịp chuẩn bị đã ttới trước cửa điện, đập tay lên không chút lưu tình:

“Gia, ngài mở cửa ra đi”

Tiếng gõ cửa dồn dập mang không gian yên tình phá vỡ, Cảnh Sắt cuống quít đuổi theo, hai tay kéo nàng:

“Muội muội, ngươi mau trở về đi… Gia người….”

“Cảnh Sắt”

Một thanh âm vang lên không nhanh không chậm xuyên qua khe cửa hẹp truyền đến, hai người đều ngẩn ra:

“Gia”

“Đi ra ngoài lâu như vậy không muốn trở về phòng sao?”

Cảnh Sắt mặt mũi tái nhợt, kéo hai tay Tịch Hề xuống, đầu cũng không dám nâng lên.

Tịch Hề nghe Huyền Hạo mở miệng, lúc này tiếp tục dùng bàn tay nhỏ bé đánh vào cửa điện:

“Gia, thần thiếp có lời…”

“Phanh”

Một câu nói chưa nói xong, liền nghe được một tiếng va đập từ cửa truyền đến, cửa mở ra, nương theo ánh đèn còn có cơn giận của Huyền Hạo còn sót lại chưa tan:

“Ai để ngươi tiến vào?”

“Là thấn thiếp tự ý xông vào”

Cảnh Sắc liếc đến Tịch Hề lắc đầu một cái tỏ ý nàng đừng chọc giận Huyền Hạo, còn chưa kịp mở miệng khuyên bảo, bên trong lại lần nầa truyền ra lời nói lạnh lẽo như băng:

“Hoặc là nàng đi vào, hoặc là theo nàng ta đứng bên ngoài”

Từ đầu đến cuối, Huyền Hạo cũng không thèm nói với Tịch Hề một câu, rõ ràng hắn hiện tại cũng không muốn gặp nàng.

Cảnh Sắc nhìn Tịch hề, nàng thấy vậy môi mỏng khẽ nâng:

“Làm liên lụy đến phu nhân và người, thần thiếp ở nơi này tiếp tục đợi, phu nhân người nhanh vào trong đi”

“Ngươi trở về Đông Uyển trước đi, Gia nhất thời tức giận…”

Cảnh Sắc khuyên bảo lần nữa, đổi lại chỉ là cái lắc đầu của Tịch Hề, thái độ kiên quyết:

“Gia nếu không muốn gặp thần thiếp, thần thiếp sẽ đứng ở đây một bước cũng không đi”

Cảnh Sắc bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, chỉ sợ Huyền Hạo nổi giận đành đẩy cửa điện đi vào.

Gió mát thổi đến, mãnh liệt đáp nhẹ vào người, giống như đao kiếm sắc bén đánh đến, thâm trầm một hồi, hơi nước kéo đến, một trận mưa như trút nước:

“Ba ba”

Hạt mưa dồn dập nện trên bàn đá xanh, đem bụi bẩn tẩy rữa sạch sẽ, mang theo màu xanh của lá cây gột rữa trả lại nguyên bản xanh thuần khiết, từng giọt rơi thấm vào đất.

Tịch Hề đứng dưới mái hiên, ăn mặc mỏng manh, hai vai gắt gao run lên từng cơn, bàn tay siết chặt hai vai, hướng cửa điện.

“Gia”

Mắt thấy bóng dáng co rút dưới trời mưa từ cửa sổ hiện lên rõ mồn một.

“Có vẻ trời muốn mưa”

“Nhiều chuyện”

Huyền hạo không nghỉ ngơi, thậm chí áo cũng không thay, hắn tựa vào trước cửa, mái tóc đen dài phủ trên vai, môi mỏng lãnh khốc mím chặt lại.

“Thân thể nàng mỏng manh…”

Cảnh Sắc thanh âm nhẹ nhàng, ngập ngừng rồi im bặt.

Huyền Hạo liếc nàng một cái, chân dài nhẹ bước mấy cái đã đến trước bàn:

“Mọi việc nên suy nghĩ thật cẩn trọng rồi hãy mở miệng, nếu không hậu quả rất khó lường”

Hắn sớm đã nói, sủng hạnh của hắn, nàng không thể cự tuyệt.

Nếu ban đầu đã cự tuyệt, thì cũng không xứng được hưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui