Editor: Masha
“Nếu chàng muốn nạp thiếp, nói trước với ta một tiếng, ta cũng tiện chuẩn bị.” Lý Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh.
“Chuẩn bị cái gì?” Triệu Thủy Sinh hỏi.
“Chuẩn bị chạy lấy người hoặc là chuẩn bị giết chết chàng, xem tâm tình của ta.” Không để tâm thì chạy lấy người, còn để tâm thì giết người, dù sao trước kia cũng không phải chưa từng làm.
Triệu Thủy Sinh phá lên cười, hai người đã qua hai đời, hắn cũng không che giấu, “Thấy rõ thế thái nhiều năm như vậy, nữ sắc với ta mà nói như mây bay, lúc ta còn là tiểu tử nghèo ở nông thôn, vẫn luôn ở cùng ta chính là nàng, hiện tại chẳng qua thế nhân xem ta có chút tiền tài và quyền thế, lúc này mới muốn leo lên.
Ta sẽ ngốc như vậy sao?”
“Người trên đời không phải phần lớn đều như thế?” Giống như đời trước hắn là hoàng đế, nếu hắn không phải hoàng đế chí cao vô thượng, vì sao có nhiều mỹ nhân tre già măng mọc như vậy?
“Nhưng trên đời này cũng chỉ có chúng ta sống lâu một đời so với người khác,” cũng chỉ có hai người bọn họ là tâm ý tương thông.
Trên đời này, mỹ nữ khuynh thành không khó tìm, chỉ là tri kỷ tâm ý tương thông lại có vài người tìm hết cả đời mà không thấy.
Sao hắn phải vì mắt cá mà từ bỏ trân châu?
Lại không phải mao đầu tiểu tử, chưa từng gặp qua việc đời, cả đời này hắn chỉ nghĩ cùng thê tử và hài tử sống thật hạnh phúc.
Cho nên chuyện nạp thiếp gì đó, trước nay hắn chưa từng nghĩ tới, hơn nữa hắn biết, một khi hắn muốn nạp thiếp, như vậy người duy nhất trên đời chân chính hiểu biết hắn, sẽ cách hắn càng ngày càng xa.
Nữ nhân nhiều, thị phi cũng nhiều, hắn không phải không biết tranh đấu của nữ nhân, hà tất muốn phiền toái như vậy?
Người như hắn dạng nữ nhân gì cũng từng trải qua, ngược lại càng hướng tới cảm giác thanh thản êm đềm.
Hắn lại không phải có khuynh hướng tự ngược, một hai phải tìm chuyện không thoải mái cho mình.
Ngay cả chuện có nhi tử để truyền thừa hương khói hay không hằn đều không để bụng, huống chi là nạp thiếp.
“Chẳng qua, có người muốn gánh vác thanh danh người đàn bà đanh đá.” Triệu Thủy Sinh trêu chọc.
“Người đàn bà đanh đá thì người đàn bà đanh đá, như vậy còn sống tự tại chút, dù sao người nào đó cũng sẽ gánh vác thanh danh sợ vợ.” Lý Lê Hoa sợ cái gì? Được sống thêm một đời, vì sao nàng không thể sống thoải mái một chút?
Giống đời trước, rõ ràng là không thể nhẫn, còn một hai phải chịu đựng, khổ sở và uất ức chỉ có một mình.
Cả đời này nàng muốn sống thật thoải mái.
Đặc biệt là chuyện này, một bước cũng không nhường, nàng cũng không muốn cùng nữ nhân khác đấu tới đấu đi, sau đó uy hiếp đến hài tử của mình.
Triệu Thủy Sinh cười ha ha, “Vi phu cũng vậy, sợ vợ thì sợ vợ, có sao đâu?”
Hai người đến lúc này mới phát hiện bọn họ càng thân cận hơn so với trước kia, đương nhiên, đây chỉ là về mặt tinh thần, phương diện khác đã sớm thân cận không thể thân cận hơn được nữa.
Qua mấy ngày, trời hạ đại tuyết, buổi sáng, trên mặt đất kết dày một tầng tuyết, nhưng tuyết còn chưa ngừng, cứ thế này, chỉ sợ rất nhanh tuyết sẽ cao đến đến đầu gối mấy đứa bé.
Nếu là đầu xuân sang năm trời vẫn giáng tuyết, có thể có chút khó khăn khi đi kinh thành.
“Sẽ không có tuyết tai chứ.” Nhớ rõ ở Đại Hạ, có mấy năm tuyết phủ rất sâu, rất nhiều nhà cửa ở ngoại ô kinh thành đều bị tuyết làm sụp, còn có gia súc chết cóng, thậm chí còn có người bị chết rét.
Khi đó còn có vài người kêu gào là ông trời tức giận rồi, cho nên mới hạ một trận tuyết lớn như vậy, người truyền bá lời đồn này chính là một đường thúc của Sở Tuyên, mục đích là muốn tự mình làm hoàng đế, chẳng qua về sau đột nhiên bệnh chết.
Nghĩ đến, cũng là công lao của Sở Tuyên.
Kỳ thật đối với chuyện Triệu bà tử chết, nàng cũng cảm thấy không phải đơn giản như vậy, vì sao một mình bà ta đơn độc gặp thổ phỉ, sau đó nghe được bọn hắn tính toán.
Kết quả là Triệu bà tử bị giết chết, Hà Thúy Cô lại bởi vì chuyện này phạm vào sai lầm lớn, khí thế không còn kiêu ngạo như trước kia, bọn họ sống càng ngày càng tốt, nàng bớt đi rất nhiều chuyện?
Nàng không hỏi, là bởi vì có một số việc, nói không chừng chính nàng cũng sẽ làm.
Chỉ là hiện tại có người giải quyết cho nàng, nàng càng nhẹ nhàng.
“Hẳn là sẽ không, huyện Đồng Thành ở phía nam, ta xem cuốn huyện chí hai mươi năm qua chưa từng gặp phải tuyết tai.
Nói không chừng chạng vạng sẽ dừng lại.” Triệu Thủy Sinh nói.
Thật đúng như Triệu Thủy Sinh nói, khi trời sắp tốt, tuyết rơi một ngày một đêm rốt cuộc dừng lại.
Chẳng qua lúc này, phần đông người đều vùi trong nhà mình ăn cơm nói chuyện phiếm, trời lạnh như vậy, ai còn thích ra ngoài đi dạo?
Toàn gia Lý Lê Hoa ăn lẩu buổi tối, thời tiết này vừa lúc.
Tiểu nha đầu Sở Sở thích ăn tôm cá, vừa vặn trong nhà cũng có những thứ này, ăn đến hăng hái, trong chốc lát trên trán đều là mồ hôi.
“Cha, mẫu thân, kinh thành có tôm cá ăn ngon vậy không?” Sở Sở hỏi hai người.
Bởi vì bé cũng biết nhà bọn họ phải đi kinh thành.
Triệu Thủy Sinh gắp chút tàu hủ ky cho Sở Sở, cười nói: “Trong kinh thành thứ gì cũng có, con muốn ăn cái gì cha đều mua cho con.”
“Thật sự cái gì cũng có sao? Vậy có khoai nướng không ạ?”
Lần trước Triệu Thủy Sinh từ bên ngoài trở về, nhìn thấy có một lão hán bán khoai nướng, lúc này trời lạnh, mùi khoai lang nướng rất thơm, vì thế mua mấy củ trở về, Sở Sở vừa ăn đã thích.
Nhữn thứ bé thích cũng không phải đồ quý hiếm gì.
“Đương nhiên là có, cho dù không có, cha cũng sẽ mua khoai lang về cho con, chúng ta tự mình nướng ăn.”
Lý Lê Hoa cũng gật đầu, “Đến lúc đó, nương chuẩn bị cho con một cái lưới thép, phía dưới đốt than, chúng ta không những có thể nướng khoai lang, còn có thể nướng khoai tây, nướng thịt nữa.”
Trước kia trong nhà có món ăn hoang dã, mấy tỷ muội các nàng liền làm như vậy, ăn đặc biệt ngon, đến bây giờ nàng còn thật hoài niệm.
Nàng hy vọng nữ nhi của mình có thể sống vô ưu vô lự, mà không phải lục đục này nọ, về sau chờ con trưởng thành, cũng tìm cho con một gia đình nhân khẩu đơn giản, tốt nhất là gia phong nghiêm cẩn, như vậy sẽ không có những chuyện lung tung rối loạn.
“Thật tốt, thật tốt, đến lúc đó con và cha mẹ cùng nhau ăn.
Nương, con đi kinh thành, có phải sẽ không thấy Thạch Đầu biểu ca và Tú nhi biểu tỷ?”
Bởi vì quan hệ với nhà mẹ đẻ từ từ tốt lên, Thạch Đầu và Tú nhi cũng thường xuyên lại bên này chơi, quan hệ giữa Sở Sở với biểu ca biểu tỷ rất tốt.
Tiểu hài tử trời sinh thích chơi với bạn gần tuổi mình, Sở Sở không có bạn cùng tuổi chơi cùng, nhưng Thạch Đầu và Tú nhi cũng chỉ hơn vài tuổi.
Còn hài tử của Triệu Xuân Hoa bên kia, tuy rằng không cách mấy tuổi, nhưng Sở Sở không thích bọn họ, bởi vì bọn họ tới, chỉ biết đoạt đồ ăn của Sở Sở, hơn nữa hay chảy nước mũi, Sở Sở cũng là người thích sạch sẽ, nên không thích biểu ca và biểu tỷ bên kia.
“Chờ chúng ta trở lại, là có thể nhìn thấy biểu ca và biểu tỷ của con, nếu không thì chúng ta thỉnh biểu ca và biểu tỷ con đi kinh thành làm khách, cũng giống nhau.”
Sở Sở yên tâm, các bạn nhỏ ở bên nhau mới chơi vui.
Mà Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa tính toán là, đến kinh thành, thi đậu tiến sĩ lại làm tính toán, nếu hoàn cảnh tốt thì lưu tại kinh thành, nếu hoàn cảnh không tốt thì tìm một địa phương khác làm quan.
Đối với tình huống trên quan trường mà nói, Triệu Thủy Sinh rõ rành rành.
Nếu muốn về sau quyền cao chức trọng, đường tắt là vào Hàn Lâm Viện, thành thành thật thật làm hàn lâm Hàn Lâm Viện, bởi vì người Hàn Lâm Viện dễ dàng tiếp cận Hoàng Thượng nhất, mỗi tháng Hoàng Thượng đều sẽ thỉnh viện sĩ Hàn Lâm Viện giảng bài, thậm chí là thỉnh giáo.
Chỉ cần vào mắt Hoàng Thượng, đến lúc đó lại được phái đến lục bộ rèn luyện, qua mười năm, rất có khả năng tiến vào nội các.
Đương nhiên, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi làm chức quan không lớn nhưng là cận thần của hoàng đế, như vậy càng dễ dàng đi lên trên, có đôi khi còn sẽ được Hoàng Thượng phái ra bên ngoài, làm khâm sai.
Trước sau ít nhất cần đến hai mươi năm mới có thể làm nội các đại thần, chức quan nhất phẩm.
Tình huống bình thường là như thế này, nhưng tình huống không bình thường, tỷ như đoạt đích, tòng long hoặc là chiến công, rất có khả năng lập tức được sắc phong, thậm chí được ban tước vị.
Một loại khác chính là ngươi có biệt tài đặc thù, tỷ như ngươi biết trị thủy, tỷ như hiểu làm ruộng, những chuyện này hoàng đế nào không ngu ngốc đều thích.
Nhưng mà, làm quan còn có một loại con đường khác, đó chính là đi địa phương khác làm quan địa phương, chậm rãi từ chức quan nhỏ nhất đi lên, cái này, muốn lên chức, tư lịch là một chuyện, nhưng cần có người đề cử, hoặc còn có kỳ ngộ.
Đặc biệt là từ tri châu đến tri phủ, đó chính là một nấc thang lớn.
Có người làm phó lãnh đạo vài thập niên, nhưng vẫn không thể từ tri châu lên tri phủ, tiến lên trên liền rất khó khăn.
Triều đình có người dễ làm chuyện này, trước mắt Triệu Thủy Sinh xuất thân nhà nghèo, căn bản không có nhân mạch gì, cho dù có, cũng là cùng năm, đồng hương, những người này kỳ thật cũng là người cạnh tranh với hắn.
Trừ phi là bọn họ có tiền đồ, về sau có thể lôi kéo ngươi một phen, nhưng Triệu Thủy Sinh không nghĩ làm người bị lôi kéo, hắn thích đi lôi kéo người khác.
Kinh thành nhiều con cháu thế gia như vậy, muốn làm quan rất dễ dàng, có đôi khi chỉ cần một cuộc nói chuyện cho dù người đó chỉ thi đậu tú tài.
Nhưng học sinh nhà nghèo lại phải mất mấy chục lần công phu, mới có thể đạt tới như vậy.
Triệu Thủy Sinh có đôi khi sẽ tự giễu, nói không chừng ông trời biến hắn thành người nghèo, chính là muốn bắt hắn nếm thử cái khổ của con cháu hàn môn.
Chẳng qua, chuyện này tính là gì? Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, tất cả thuận theo tự nhiên, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt.
Năm nay đến phiên nhà Lý Lê Hoa chuẩn bị bữa cơm trừ tịch, hiện tại căn bản không cần Lý Lê Hoa động thủ, nhà mới đã đựng xong, lần này chuẩn bị ăn cơm ở nhà mới.
Cả nhà đều tiện.
Tuy rằng cũng biết, hiện tại người đại phòng thường xuyên ở nhà, chẳng qua hai người làm như không thấy.
Khi bọn họ trở về, người đại phòng không ở nhà mới là được..