Editor: Masha
“Vậy thì tốt, cháu ở lại đây, ta sẽ an bài tốt.
” Triệu Thủy Sinh cảm thấy, dạy con trẻ cho tốt, về sau sẽ làm nên chuyện, cũng không kiên nhẫn để đi giải thích với Triệu Xuân Hoa.
Buổi tối Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh nói chuyện này, Lý Lê Hoa nói: “Thật đúng là trúc xấu mọc măng tốt, Hà Liên cũng lưu lại đi.
” Hà Liên hiểu chuyện hơn nương của bé nhiều, đi đến đây đã yên lặng đi làm việc, chắc là đã quen làm việc nhà.
Đối với việc nuôi dưỡng thêm hai đứa nhỏ, nàng cũng không có ý kiến, rốt cuộc Hà Tráng và Hà Liên không giống nương bọn nó, tương đối hiểu chuyện.
Còn Triệu Xuân Hoa thì miễn, nàng không muốn phải nuôi ả, còn làm cho tâm tình nàng không tốt.
Vì thế, dù Triệu Xuân Hoa rất không vui, cũng bị Triệu Thủy Sinh an bài người áp giải trở về, đương nhiên, còn mang theo lời nhắn, bảo phải quản thúc Triệu Xuân Hoa thật kỹ, Hà Tráng và Hà Liên được lưu lại kinh thành.
Triệu Thủy Sinh an bài cho Hà Tráng đến tư thục đọc sách, ngoại trừ thời gian được về nhà nghỉ còn lại đều ở tư thục, Lý Lê Hoa cũng bảo người chuẩn bị quần áo Hà Tráng, mặt khác còn sắp xếp một gã sai vặt cho cậu.
Tư thục có chút giống với thư viện, muốn đọc sách người ở lại để chuyên tâm đọc sách.
Mà Hà Liên lưu lại trong phủ, Lý Lê Hoa lại cho bé một nha hoàn, hai huynh muội cứ vậy ở lại kinh thành.
Hai huynh muội đều không phải người hay gây chuyện tính tình, dần dần quen thuộc.
Một thời gian sau, bọn họ nhận được tin Trương Vân Nhi hạ sinh đứa con trai, Lý Lê Hoa vội vàng chuẩn bị hạ lễ.
Hiện tại Triệu Kim Sinh và Triệu Thổ Sinh đều đã có nhi tử, nhưng Triệu Thủy Sinh không hề nóng nảy chút nào.
Kinh thành cũng không giống ở nông thôn, chuyện môn xem ai không có nhi tử thì tới cửa lải nhải một phen, hoặc là hảo tâm thay ngươi suy nghĩ, tặng người tới giúp ngươi sinh nhi tử.
Rốt cuộc đều không phải là trưởng bối chí thân, không đáng để người ta đắc tội với ngươi.
Triệu Thủy Sinh làm việc hô mưa gọi gió ở Hàn Lâm Viện, ít nhất mọi người đều biết Hàn Lâm Viện có một Triệu biên tu viết chữ tuyệt đẹp.
Nhờ hắn làm việc, hắn cũng không có câu oán hận, Hàn Lâm Viện rất ít tồn tại việc khi dễ người mới, rốt cuộc mọi người đều đang tích lũy tư lịch, cho nên hoàn cảnh nơi Triệu Thủy Sinh làm việc tương đương tốt.
“Chí Viễn này, đi cùng vi sư một chuyến.
” Ôn Như Đình lại đây kêu Triệu Thủy Sinh, Chí Viễn là Ôn Như Đình tự tay đặt tự.
Triệu Thủy Sinh thu thập đồ đạc, chào hỏi đồng liêu rồi đi theo Ôn Như Đình ra ngoài.
Mọi người đều biết, Triệu Thủy Sinh là ái đồ của Ôn Như Đình, quan hệ cũng thân cận.
Cho nên đã thấy nhiều không trách.
“Lão sư, ngài muốn mang ta đi đâu?” Triệu Thủy Sinh xem phương hướng có chút không đúng, lại hỏi.
Ôn Như Đình cười nói: “Đi nội các, vi sư có việc vội cần con giúp một tay.
”
Triệu Thủy Sinh cũng không hỏi nữa, nếu Ôn đại nhân thỉnh hắn hỗ trợ, tất nhiên là chuyện hắn có thể làm được.
Ôn Như Đình thầm nghĩ, Thủy Sinh là người trầm ổn, như vậy cũng tốt, về sau gặp chuyện gì cũng sẽ không hoảng.
Ôn đại nhân Ôn Như Đình đưa Triệu Thủy Sinh đến nơi mình làm việc, chỉ vào một hồ sơ nói: “Ngươi đem lấy phần hồ sơ này xuống, viết thành mười phần, nội các bên này cần dùng gấp.
”
Triệu Thủy Sinh đáp vâng.
Ôn Như Đình còn chuyện cần làm, ông cần phải đi Ngự Thư Phòng gặp Hoàng Thượng, vì thế để lại một mình Triệu Thủy Sinh ở chỗ này, cũng không hẳn là một mình hắn, còn có một thư lại ngày thường trợ thủ cho Ôn Như Đình cũng ngồi ở bên cạnh, xem Triệu Thủy Sinh cần cái gì thì hắn trợ giúp.
Triệu Thủy Sinh xem phần hồ sơ, nội dung phía trên là chuyện về vụ muối, nội các đề nghị muốn sửa trị vụ muối, cũng không phải chuyện gì cơ mật, cũng không sợ tiết lộ đi ra ngoài.
Xem ra, sắp tới triều đình sẽ phải tuyển Ngự Sử tuần muối.
Lúc trước Đại Hạ cũng từng xảy ra vấn đề về vụ muối, chẳng qua khi đó hắn đã nắm quyền cao, trực tiếp phái quân đội đi qua, những quan về muối vận cấu kết với muối thương đã bị hắn chèn ép xuống.
Quốc khố triều đình lập tức đầy.
Chẳng qua Chu triều chỉnh đốn muối vụ không dùng đại lực như vậy, chỉ sợ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Xem hồ sơ có viết đề nghị liền biết, nội các bảo trì thái độ trung lập, không dám dễ dàng động đáo thương với chuyện muối vụ.
Nhiều nhất là tiểu đánh tiểu nháo.
Triệu Thủy Sinh chuyên tâm sao chép hồ sơ thành mười phần, sau đó chờ Ôn Như Đình trở về.
Triệu Thủy Sinh chờ chưa bao lâu, Ôn Như Đình đã trở lại, trên mặt có chút mệt mỏi, thấy Triệu Thủy Sinh, lại hỏi: “Đã viết xong?”
“Vâng, lão sư nhìn xem có được hay không?”
Ôn Như Đình không hề nhìn, nói: “Con làm việc, ta còn không yên tâm? Chữ của con nổi danh ở Hàn Lâm Viện, ta nghe nói, bên ngoài có rất nhiều người muốn thỉnh con viết lưu niệm?” Người Hàn Lâm Viện có thể viết lưu niệm, đối với thương hộ mà nói, chính là được thơm lây, huống chi chữ viết còn rất đẹp.
Triệu Thủy Sinh nói: “Tiên sinh đừng đùa bỡn học sinh, đó chỉ là đồng liêu cất nhắc ta.
”
“Cũng là vì còn viết chữ tốt, bằng không sao họ không cất nhắc người khác? Bên ngoài muốn con viết lưu niệm, cũng không phải không thể, nhưng không thể quá nhiều, quá nhiều, thì không còn quý nữa.
”
“Học sinh đã hiểu, cảm ơn lão sư dạy bảo.
” Triệu Thủy Sinh cười nói.
Ôn Như Đình cũng cười, “Chữ của con là thê tử dạy cho con?”
“Vâng, là tiện nội dạy học sinh.
” Triệu Thủy Sinh hào phóng thừa nhận.
Hắn cảm giác Ôn Như Đình có chuyện muốn nói với hắn, chỉ là có chút chuyện khó xử.
Ôn Như Đình nói: “Nàng có phương pháp gì đặc biệt không, có thể giúp viết chữ đẹp?”
“Lão sư hỏi việc luyện viết chữ?” Triệu Thủy Sinh hỏi.
“Đúng vậy, làm thế nào để có thể luyện chữ tốt, ta xem chữ của con rất không tồi, chỉ mất mấy năm rèn luyện đã có thành tựu, vi sư thay người hỏi một câu, có phải thật sự có biện pháp gì tốt hay không.
”
Triệu Thủy Sinh thầm nghĩ, biện pháp chính là sống lâu thêm một đời, cho dù vậy cũng không nhất định có thể viết đẹp, chẳng qua, lúc trước khi hắn học chữ, rất chuyên tâm rèn luyện.
Triệu Thủy Sinh nói: “Cũng không có biện pháp gì đặc biệt, lúc trước vì không có tiền mua giấy, chỉ có thể viết trên mặt đất, sau khi biết hết mặt chữ, ta và tiện nội dùng tiền tích góp mua một cây bút lông, dùng bút lông chấm nước viết trên phiến đá, lúc này mới luyện ra.
”
Ôn Như Đình nghe xong gật đầu, không bằng thử phương pháp này một lần?
Trên thực tế nội các đại học sĩ bọn họ, cũng sẽ không định kỳ giảng bài bố trí việc học cho hoàng tử cùng các hoàng tôn, chỉ là trong đó trưởng tử của Tam hoàng tử là Ngũ hoàng tôn, không biết vì sao chữ viết không tốt, hôm nay Hoàng Thượng hứng thú đến nơi giảng bài cho hoàng tử và các hoàng tôn địa phương nhìn một cái, kết quả thấy được chữ viết của Ngũ hoàng tôn trưởng tử của Tam hoàng tử, sắc mặt Hoàng Thượng liền khó coi, nhóm tiên sinh giảng bài bọn họ cũng bị liên lụy.
Không phải bọn họ không hết lòng dạy Ngũ hoàng tôn viết chữ, thật sự là do Ngũ hoàng tôn trời sinh viết chữ không đẹp, làm cho mỗi lần Hoàng Thượng thấy đều nổi nóng.
Bọn họ làm tiên sinh cũng mặt xám mày tro, vừa vặn hôm nay là Ôn Như Đình giảng bài, vì thế tâm tình Ôn Như Đình cũng thật không tốt, cảm giác sống sờ sờ bị vả mặt.
Ông là một nội các đại học sĩ, thế nhưng dạy một tiểu hài tử viết chữ cũng dạy không tốt, chẳng phải là vô năng sao?
Cho nên gặp được Triệu Thủy Sinh, ông không nhịn được liền hỏi, nghĩ về sau cũng dùng biện pháp này để Ngũ hoàng tôn chăm học khổ luyện?
Ôn Như Đình không nói rõ chuyện của Ngũ hoàng tôn với Triệu Thủy Sinh, chỉ là cảm thấy rất mất mặt.
Triệu Thủy Sinh cũng không hỏi nhiều, có một số việc không cần hỏi nhiều, nếu là chuyện rất nghiêm trọng, Ôn Như Đình tất nhiên sẽ nói ra.
Sau khi hắn trở về, nhìn Lý Lê Hoa đang dạy nữ nhi Sở Sở tập viết.
“Cha!” Sở Sở nhìn thấy cha rất cao hứng.
“Đến đây, để cha nhìn xem, chữ của Sở Sở chúng ta viết như thế nào.
” Nhớ tới hôm nay Ôn Như Đình nói, hắn có dự cảm, khẳng định là chữ viết của ai đó không tốt.
Sở Sở vội đem tập viết của mình cho cha xem, được cha khen ngợi, trên mặt cười như hoa nở.
Lý Lê Hoa nói: “Trước làm cha ngươi đi rửa mặt, trong chốc lát chúng ta ăn cơm.
”
Lý Lê Hoa bảo người mời Hà Liên ra, hiện tại trên cơ bản là nàng, Triệu Thủy Sinh còn có Hà Liên vả Sở Sở ăn cơm.
Lý Lê Hoa cũng dạy Hà Liên tập viết, chẳng qua bé luôn luyện tập một mình trong phòng, rốt cuộc Hà Liên lớn hơn Sở Sở rất nhiều, Hà Liên cũng đã mười mấy tuổi, lại qua mấy năm sẽ có thể đính hôn, có thể biết chữ tốt hơn không biết chữ rất nhiều.
Đến bây giờ Hà Liên nhìn thấy Nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu, đều có chút không dám lớn tiếng, tóm lại, chính là rất cẩn thận.
Lý Lê Hoa cũng không có cố ý nói với bé, không cần gò bó như vậy, loại tính tình này, càng nói bé càng gò bó, về sau thời gian dài, bé nghĩ thông sẽ tốt.
Ở trong lòng Hà Liên, bé hâm mộ người đọc sách, cũng rất muốn mình có thể trở thành người biết chữ, cho nên khi tập viết thời điểm bé rất nghiêm túc.
Chẳng qua, bởi vì ăn ở mặc đều dựa vào cữu cữu và mợ, bé cảm thấy mình phải nghe lời hiểu chuyện, cho nên vô hình trung sẽ có vẻ thật cẩn thận.
Lúc nương bé ở quê quán, tính tình rất lớn, trước khi đi kinh thành cãi nhau to với gia gia nãi nãi của bé, huynh muội hai người ngược lại càng thêm trầm mặc ít lời.
Chỉ là ở trong nội tâm bé cũng cảm thấy nương có rất nhiều khi làm không đúng, đặc biệt thích về nhà ông ngoại chiếm tiện nghi, nương thường xuyên nói, còn không phải vì muốn tốt cho hai huynh muội bọn họ? Nhưng bé và ca ca càng nghe lời này càng trầm mặc ít lời.
Sau đó nương mang theo bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, nói những lời đó với Nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu, bé cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái khe đất chui xuống.
Quanh co một hồi, Nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu lại đồng ý lưu bé và ca ca lưu lại kinh thành, ngược lại đưa nương về quê quán.
Nói lời thật lòng, Hà Liên, không biết vì sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng cảm thấy như vậy thật bất hiếu, nhưng bé không muốn lại nghe nương nói tất cả đều là vì bé và ca ca.
.