Phù Thiên Ký

Dừng lại trong vài nhịp thở, Rusalka kể tiếp: "Hoảng loạn, sợ hãi, đau đớn,..., đó là tất cả những gì Claudius phải chịu đựng, bất kể có tình nguyện hay không. Anh ta buộc phải đối mặt với chúng: ánh sáng, màn đêm, con người, cô đơn và cả cái đói. Thức ăn và nước uống bình thường không còn đáp ứng được nữa. Với anh ta, nó chẳng có mùi vị gì hết. Vô cùng nhạt nhẽo. Thứ duy nhất khiến Claudius thèm khát là con người: thịt và máu; tuy nhiên, anh ta cố kìm nén nó, dù bản thân rất đói, rất khát. Đó thật sự là một việc rất đau khổ, đến mức anh ta đã phải tự cố giết mình, bằng nhiều cách khác nhau. Đáng tiếc, hết thảy đều vô ích. Anh ta là một con quái vật bất tử. Cứ thế, cùng với cơn đói cồn cào, Claudius quay trở về nhà. Anh ta muốn hỏi bố mẹ - những người đã sinh ra anh - rằng tại sao mình lại biến thành một con quái vật. Nhưng rốt cuộc thì anh ta đã không bao giờ hỏi. Abito, ngươi có biết tại sao không?".

Abito lắc đầu.

"Bởi vì bố mẹ Claudius đã không cho anh ta cơ hội được hỏi. Họ xua đuổi anh ta".

"Vì anh ta đã biến thành quái vật?".

"Phải, vì anh ta đã biến thành một con quái vật".

"Thế nhưng Claudius là đứa con duy nhất của họ...".

"Duy nhất ư? Trước kia thôi. Thời điểm Claudius trở về thì họ đã có thêm ba người con khác rồi. Chúng ngoan ngoãn, xinh đẹp, hiếu thảo và quan trọng nhất là... trên đầu chúng không có những chiếc sừng. Họ chẳng cần một con quái vật gọi mình là bố mẹ nữa".

"Tiểu thư, vậy Claudius...".

"Tuyệt vọng, đau khổ, hoảng loạn, phẫn nộ,..., chúng chiếm lấy tâm trí và biến anh ta thành một con quái vật thật sự. Việc đầu tiên mà con quái vật ấy làm là gì ngươi biết không?".

"Có phải... anh ta đã giết bố mẹ mình?". - Abito đoán.

"Không". Rusalka lắc đầu. "Con quái vật ấy chẳng hề động đến bố mẹ mình. Nhưng một trong ba đứa em thì đã trở thành bữa ăn đầu tiên của nó".

Ăn? Một con người? Việc này đã vượt quá suy nghĩ của Abito. Tâm tình trở nên phức tạp, anh hỏi, giọng hơi khác lạ: "Tiểu thư, sau đó thế nào?".

"Sau đó? Con quái vật bỏ đi và trong suốt nhiều năm cũng chưa từng trở lại. Mãi cho đến một ngày, khi mà nỗi đau của hai kẻ sinh ra nó đã nguôi ngoai thì con quái vật bỗng bất ngờ quay về. Lần này, nó vẫn chẳng hề động đến họ, tuy nhiên lại ăn mất hai người em của mình. Cứ như vậy, cách một khoảng thời gian, ngắn có, dài có, con quái vật lại tìm đến ngôi làng và ăn sống những đứa cháu, chắt của nó. Điều kỳ lạ là nó không bao giờ làm hại hai kẻ đã sinh ra mình, cũng như không bao giờ còn cần đến giấc mơ mà nó đã từng vất vả tìm kiếm nữa".

"Tiểu thư, tên của câu chuyện này là gì?".


"Nó không có tên".

"Tiểu thư...".

"Ta nghĩ đã đến lúc mình nên về rồi". Cắt ngang lời Abito, Rusalka xoay người lại, hướng ra cửa bước đi, mắt chẳng thèm ngó tới anh một lần. Nhưng chỉ được vài bước, thân thể cô bỗng trở nên loạng choạng và nếu không nhờ Abito thì có lẽ cô đã té ngã.

"Tiểu thư, cô ổn chứ?".

"Ta không sao, chỉ hơi choáng một chút thôi".

Ngửi mùi rượu thơm nồng phát ra từ người Rusalka, chẳng biết thế nào Abito lại thốt ra một câu mà anh không nghĩ là mình sẽ dành cho cô vào lúc này: "Lẽ ra cô không nên uống nhiều rượu như vậy vào sáng sớm, sẽ rất hại cho sức khỏe".

Nó là một sự quan tâm, Rusalka chắc chắn về điều đó; tuy nhiên, cô không cho rằng mình nên đáp lại bằng một lời cảm ơn, hoặc thứ gì đại loại. Cô nói: "Chỉ đúng với những con người như ngươi thôi. Ta đã uống chúng mỗi ngày, và ta vẫn ổn".

Gì cơ? Cô ấy đã uống rượu như thế mỗi ngày ư? Cô ấy nghiện rượu?...

Những câu hỏi cứ nối tiếp nhau hiện lên trong đầu Abito. Anh phát hiện ra mình chẳng biết gì về Rusalka cả. Hoàn toàn không. Cô là một cái gì đó quá khác biệt với anh...

"Abito". - Tiếng của Rusalka đột ngột truyền tới.

Theo phản xạ, Abito nhìn sang thì thấy cô đang đứng ở ngay cửa phòng và đôi mắt thì đang hướng về phía anh.

"Hãy nhớ kỹ là không được rời khỏi đây. Đúng bảy giờ tối mai, ta muốn ngươi có mặt tại phòng ăn, không sớm và cũng không muộn hơn". - Đó là câu nói cuối cùng Rusalka lưu lại trước khi thân ảnh hoàn toàn khuất hẳn.

...

...


5 giờ 30 phút.

Bóng tối rút đi và ban mai bắt đầu ló dạng. Từ trên cây, trong những cơn gió nhẹ, hàng trăm giọt nước tung tăng thi nhau rơi xuống mặt đất. Chúng giống hệt như những đứa trẻ tinh nghịch. Hẳn là chúng đang rất vui vẻ, thật kỳ lạ... Cứ thế, thời gian chậm rãi trôi qua từng chút một như muốn kéo dài khoảnh khắc ấy lâu hơn. Nhưng như một điều tất yếu, rốt cuộc thì những giọt nước kia cũng rơi xuống hết, có còn chăng là tiếng lá cây xào xạc đang đung đưa trong gió...

Trời đã sáng.

Dưới những tia nắng đầu tiên, Theresa ngồi dậy, đến bên cửa sổ, mở toang nó rồi đưa tay ra cảm nhận bầu không khí của buổi bình minh. Âm ấm, lành lạnh... Cô bé rất thích cảm giác này, cứ như một phần của bản phối ngày và đêm.

"Cốc cốc"

Trong khi Theresa đang thả hồn vào giai điệu khởi đầu của ngày mới thì tếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Thú thật thì nó làm cô bé cảm thấy khó chịu.

"Cốc cốc"

Lần này, cùng với tiếng gõ cửa, giọng một phụ nữ truyền vào: "Theresa, con có trong đó không?".

Đáp lại vẫn là sự im lặng.

Nhưng chỉ vài giây sau, sự im lặng ấy bị phá vỡ khi cánh cửa được mở ra. Người vừa tiến vào phòng hiển nhiên là Marlene.

"Theresa, con không nghe thấy mẹ gọi sao?". - Nhìn bóng lưng Theresa, Marlene hỏi, giọng chẳng mấy vui vẻ.

"Nghe rất rõ". - Theresa đáp trong khi ánh mắt vẫn đặt lên ánh bình minh ngoài cửa sổ.

"Vậy tại sao con không ra mở cửa?". - Marlene tiếp tục hỏi.

"Chẳng phải mẹ đã có sẵn chìa khóa rồi sao?". - Theresa hỏi lại.


"Con đang trả treo với ta sao?".

Lần này thì Theresa không trả lời.

"Được rồi, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa". Đặt chiếc khay đang cầm trên tay xuống bàn, Marlene bảo: "Mẹ có chuẩn bị một chút điểm tâm, con hãy ăn đi kẻo nguội".

Nghe những lời đó, thần sắc Theresa hơi đổi. Sau giây phút chần chừ, cô bé quay mặt lại, thoáng nhìn qua mẹ mình rồi lặng lẽ ngồi vào bàn, bắt đầu dùng bữa.

Kéo chiếc ghế phía đối diện, Marlene cũng ngồi xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn Theresa: "Theresa, thức ăn có vừa miệng không?".

Thấy cô bé chẳng có ý định trả lời, Marlene nói tiếp: "Theresa, mẹ biết con không thích thân phận của mình, con không hề muốn điều đó, mẹ hiểu. Nhưng Theresa, đây là số mệnh của con, là số mệnh của chúng ta, dù muốn hay không thì chúng ta cũng phải chấp nhận nó. Một cuộc sống bình thường là thứ quá xa vời, kể cả khi con có giống họ thế nào đi nữa thì vẫn chẳng bao giờ được họ đón nhận...".

Càng nghe Marlene nói, nét mặt Theresa càng trầm xuống; đến cả thức ăn, cô bé cũng không động tới nữa.

"Theresa". Marlene vẫn tiếp tục khuyên nhủ: "Thế giới mà chúng ta đang sống có đầy những mối đe dọa, sẽ rất nguy hiểm nếu con cứ thích làm theo cảm xúc của mình. Họ không hề thân thiện đâu, chưa bao giờ với chúng ta cả. Theresa...".

"Xoảng!"

Nhìn xuống chiếc đĩa vừa rơi xuống sàn nhà, Marlene không khỏi tức giận: "Theresa, con vừa làm gì vậy?".

"Mẹ ra ngoài đi. Con muốn ở một mình".

"Theresa, con... Rốt cuộc thì con đang muốn gì hả? Ra ngoài và kết bạn với họ? Con người ư? Hãy bỏ ý nghĩ điên rồ ấy đi nếu như con không muốn bị đóng một chiếc cộc gỗ lên người!".

"Mẹ ra ngoài ngay đi!". - Theresa lặp lại yêu cầu của mình, và lần này thì giọng cô bé đủ to để mẹ cô bé biết là mình đang cảm thấy rất khó chịu.

Với thái độ có phần hỗn xược ấy (theo khía cạnh nào đó), những tưởng Marlene sẽ la mắng Theresa một trận hoặc thậm chí là cho cô bé một cái tát thì cô lại chẳng làm gì cả. Cô chỉ đứng đấy nhìn Theresa với đôi mắt tức giận kèm một chút bất lực. Và sau đó... cô bỏ đi.

Còn lại một mình trong phòng, Theresa đưa mắt nhìn số thức ăn còn lại trên bàn, kế đó thì...

"Xoảng!"


"Xoảng!"

...

...

Dọc theo hành lang của ngôi biệt thự nhà Dreamess, một bóng người đang lặng lẽ bước đi. Là Theresa. Cô bé vừa rời khỏi căn phòng của mình. Thành thật mà nói thì cô bé không thích ngôi biệt thự này - nơi mà ánh nắng chẳng bao giờ xuyên qua một cách đúng nghĩa; tất cả đều bị ngăn lại, bởi những cánh cửa vô tri và những chiếc rèm vô giác. Người nhà Dreamess ghét ánh mặt trời. Luôn là như vậy, toàn bộ, trừ bản thân cô bé. Rời khỏi đây và sống như một con người, cô bé rất muốn như thế. Tiếc rằng nó sẽ chẳng bao giờ thành sự thật, dù cho cô bé có giống con người đến đâu đi nữa thì dòng máu đang chảy bên trong cô vẫn là dòng máu của ma cà rồng - một giống loài bị nguyền rủa.

Tại sao cô lại được sinh ra trong hình hài này? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Hàng trăm lần, hàng ngàn lần, Theresa đã tự hỏi như vậy. Thế nhưng cô bé chưa từng có được câu trả lời thỏa đáng, dù chỉ một lần. Những gì cô bé nghe được chỉ là: "Đó là số mệnh".

Số mệnh? Số mệnh ư?

Nếu như nó có hình hài và đang đứng trước mặt Theresa thì cô bé sẽ không chút do dự mà giẫm nát nó ngay. Mười ba năm, cô bé đã chịu đựng quá đủ rồi.

"Tiểu thư Theresa?". - Giọng ai đó vừa cất lên.

Theresa dừng lại, theo hướng giọng nói phát ra, cô bé xoay đầu nhìn sang. Từ dưới cầu thang, một người đàn ông đi lên. Ông ta mặc một bộ vest màu đen, tuổi độ năm mươi, khá cao. Là quản gia Lohan.

Tiến đến trước mặt Theresa, ông hỏi: "Tiểu thư Theresa, cô vẫn chưa đi nghỉ sao?".

"Tôi muốn đi dạo một chút".

"Tiểu thư, tôi nghĩ cô nên để đến tối sẽ tốt hơn, hện giờ mặt trời đã lên cao rồi".

Đó là một lời khuyên và Theresa biết nó có ý tốt, chỉ là... cô bé không thích. Dù vậy, cô bé vẫn nghe theo lời khuyên của quản gia Lohan mà quay trở về phòng, trong sự im lặng. Về phần quản gia Lohan, ông chẳng bận tâm lắm; với ông, Theresa vẫn chỉ là một cô bé.

...

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận