Phù Thiên Ký

Gần như cùng lúc, tám thanh bảo kiếm đang xoay quanh người Công Tôn Tiểu Điệp tức thì đại phóng linh quang, nhất tề bay thẳng về phía nam tử.

Và cũng hệt như lần trước, lần này nam tử lại tiếp tục lựa chọn né tránh. Chỉ là... kiếm nhiều quá, hắn tránh không hết. Thế là một kết quả tất yếu xảy ra. Dưới một đường kiếm hiểm hóc, vai trái của hắn đã bị cắt vào một vết sâu.

Chứng kiến hết thảy, Công Tôn Tiểu Điệp liền buông lời châm chọc:

"Chẳng phải lúc nãy ngươi vừa bảo là muốn giết ta hay sao? Giờ ngay đến mấy thanh kiếm cỏn con ngươi còn không tránh được thì lấy cái gì để mà giết ta? Tên kia, rốt cuộc ngươi là con thỏ hay là con lừa vậy hả?!".

Mặc cho đối phương châm chọc, từ đầu tới cuối nam tử vẫn không hề bận tâm, nói gì nhìn, đến cả nghe hắn còn chẳng buồn nghe nữa là. Thứ duy nhất làm cho hắn chú ý chỉ có một: tám thanh linh kiếm cùng hướng điều động lẫn cường độ linh lực của Công Tôn Tiểu Điệp.

Tại sao từ nãy giờ hắn chỉ mãi tránh né mà lại không xuất ra dù là một chiêu nửa thức?

Vì hắn không có lực hoàn thủ?

Thật ra thì hắn đang ước lượng, đối tượng thì hiển nhiên là thực lực của Công Tôn Tiểu Điệp. Kể từ khi hắn xuất đạo tới nay, Công Tôn Tiểu Điệp có thể xem là kẻ địch có thân phận hiển hách nhất mà hắn từng đối đầu. Hắn muốn biết so với đám tu sĩ Linh châu cảnh đệ ngũ trọng đã chết trong tay mình thì hạng con cháu đồng cấp đi ra từ đại tông môn như Công Tôn Tiểu Điệp sẽ mạnh hơn được bao nhiêu. Và thực tế đã không làm hắn phải thất vọng. Công Tôn Tiểu Điệp kia quả đúng là rất lợi hại, thậm chí đối phương còn chưa xuất sử được mấy chiêu thì đã có thể khiến hắn gánh chịu thương tổn, đây là việc mà những tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng trước đây đều không làm nổi. Tuy rằng bản thân còn chưa dùng đến thực lực chân chính nhưng kết quả trước mắt vẫn ít nhiều phản ánh được sự chênh lệch giữa tu sĩ bình thường và kẻ xuất thân từ đại tông môn...

Đáy lòng thoáng qua một tia cảm khái, nam tử bắt đầu thúc động linh lực...

... Cùng với sự gia tăng của khí tức, tu vi nam tử cũng nhanh chóng được kéo lên...

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra lại vô cùng chóng vánh, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, toàn bộ quá trình biến đổi của nam tử chỉ bất quá hai giây là cùng. Sau khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, vốn từ cảnh giới Linh châu đệ tứ trọng, tu vi nam tử đã tăng lên thành Linh châu đệ ngũ trọng, ngang bằng với Công Tôn Tiểu Điệp hiện giờ.

Tất nhiên, chứng kiến một màn này, tâm tình của Công Tôn Tiểu Điệp liền bị đả kích không nhẹ.

Thật lòng thì trước nay, trừ bỏ kiếm pháp, liễm tức thuật chính là thứ mà Công Tôn Tiểu Điệp tâm đắc nhất. Một khi hắn đã sử dụng, cao xa thì không dám nói chứ phàm là tu sĩ từ Linh châu đệ lục trọng trở xuống, chưa từng có ai khám phá ra được. Thế mà hôm nay, cái điều khiến hắn tâm đắc nhất ấy đã bị giẫm đạp hoàn toàn.


Liễm tức thuật của hắn, người ta chẳng cần nhìn cũng biết; trong khi cùng một thủ đoạn, hắn phải đợi đối phương tự mình hiển lộ mới vỡ òa tất cả.

Cái này có ý nghĩa gì?

Còn cần nói rõ ư?

Hai má Công Tôn Tiểu Điệp bất giác mà hồng lên trông thấy.

Hắn... đang nóng trong người a. Trộm nghĩ nếu là sinh hoạt thường ngày, mười thì đến chín hắn sẽ vớ lấy một ly nước để uống ngay cho hạ hỏa, nhưng là giữa hoàn cảnh hiện tại thì... e là có muốn cũng uống không nổi.

Mắt hiện sát cơ, môi cười rạng rỡ, Công Tôn Tiểu Điệp gằn từng chữ:

"Trò vặt vãnh này ngươi có thể che mắt được ta, nhưng kiếm thuật của ta ngươi há sẽ ngăn nổi!".

Tay lướt ngang mặt, hướng thẳng trời xanh, lại một tiếng hô lớn phát ra:

"Vô Minh Thần Phong Lưu: Phượng Vũ Tường Không!".

Gần như tức khắc, tám thanh linh kiếm với hình dạng bất đồng vốn đang phân tán bỗng bất ngờ tụ lại một chỗ, kế đấy thì một sinh vật xuất hiện.

Nó có lông ngũ sắc (đen, trắng, đỏ, xanh, vàng), đầu giống gà, hàm giống én, cổ như rắn, lưng tựa rùa, đuôi hệt cá,

Đích thị là Phượng Hoàng - một trong số những Chân linh hùng mạnh nhất, thậm chí so với Chân Long cũng chẳng hề thua kém.

Trong ngũ sắc hào quang, hai mắt của Phượng Hoàng kia chầm chậm mở ra.

Uy nhiếp bốn phương, khí hoành tám hướng.

Quả đúng hoàn toàn không thẹn cái danh bách điểu chi vương.

Chỉ tay về phía nam tử, Công Tôn Tiểu Điệp lần nữa cất tiếng:

"Đi!".

Lời hô vừa dứt, Phượng Hoàng lập tức vỗ cánh tung bay...

Đối mặt với Phượng uy đang mỗi lúc một cận kề, lạ thay nam tử lại dường như chẳng hề nao núng. Thần tình hờ hững, hắn nhẹ nhàng nâng tay tung ra một chưởng.

Chưởng nọ vừa ra, linh lực của nam tử tức thì hiển hóa thành một bàn tay đỏ thẫm.

Huyết Thủ!


Chính tại lúc này, hư ảnh Phượng Hoàng lao tới.

Chẳng có lấy một tí khoan nhượng nào, Phượng - Thủ đâm vào nhau...

"Ầm!".

"Ầm ầm...!".

Liên tiếp là mấy tiếng nổ kinh thiên vang lên.

Đất đá nứt vỡ, cỏ cây gãy rạp... Dưới ảnh hưởng của dư lực, cả đỉnh núi bị làm cho rung lên dữ dội. Cảnh tượng ác liệt đến mức khiến cho người góp phần tạo ra nó là nam tử cũng phải cau mày đổi sắc. Ý niệm khẽ động, thân ảnh hắn lập tức tan biến.

Rất nhanh, chưa đầy một cái nháy mắt, nam tử đã lại lần nữa hiện thân, vị trí thì chính là ngay bên cạnh Tiểu Kiều.

Vung tay đánh tan một tảng đá vừa bay tới, hắn cúi người đem Tiểu Kiều hiện vẫn còn mê man nhấc lên.

Chính lúc này, một làn mưa kiếm bỗng bất ngờ thi nhau lao đến.

"Soạt!".

Nam tử lại biến mất.

Bên kia, Công Tôn Tiểu Điệp thấy tập kích bất ngờ mà vẫn chẳng làm gì được đối phương thì trong lòng không khỏi trở nên trầm trọng.

Tính từ lúc xuất đạo đến nay, nam tử trước mặt có thể xem là kẻ địch khó chơi nhất của hắn. Chẳng cần phải nói đâu xa, chỉ riêng chiêu kiếm Phượng Vũ Tường Không trong Vô Minh Thần Phong Lưu cũng đã đủ chứng minh rồi. Phải biết là trước nay hắn chỉ mới sử dụng đến kiếm chiêu này ba lần mà thôi!

Lại nói, trong ba lần dùng Phượng Vũ Tường Không, chưa có lần nào lại như lần này cả. Hắn đã thất thủ. Kiếm chiêu của hắn đã bị đánh tan, hơn nữa còn là rất nhẹ nhàng...

Nam tử kia rốt cuộc là ai mà thực lực lại kinh khủng đến bậc này?

Hít sâu một hơi để tâm tình bình ổn lại, Công Tôn Tiểu Điệp cắn răng vận hành linh lực...


Hắn muốn biết đến cùng mình và tên kia, ai mới là kẻ mạnh thật sự.

Trận chiến này... hắn muốn lập tức kết thúc bây giờ... bằng chiêu kiếm mạnh nhất mà hắn vừa lĩnh hội được cách đây nửa tháng.

"Vô Minh Thần Phong Lưu...".

Theo lời của Công Tôn Tiểu Điệp, tám thanh linh kiếm bắt đầu hợp lại...

"... Tối Cường Sát Thức...".

... Một thanh cự kiếm chính thức thành hình...

Tất nhiên, phía đối diện nam tử cũng không thể bàng quan được. Một tay ôm Tiểu Kiều, hắn nhanh chóng gia tăng khí tức. Quanh thân hắn, một luồng khí đen cấp tốc bành trướng... Một hư ảnh cao lớn dữ tợn thấp thoáng ẩn hiện... Là Ma Ảnh.

Chính lúc này, giọng Công Tôn Tiểu Điệp vang lên:

"Kinh Thiên Nhất Kiếm!".

Đáp lại kiếm thế kinh thiên của Công Tôn Tiểu Điệp, Ma Ảnh há miệng gào lên, chẳng chút e ngại vươn tay đón đỡ.

"K... e... n... g...".

Sau một tiếng ngân dài, cự kiếm rốt cuộc cũng dừng lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận