Phù Thiên Ký

Cảm nhận được khí tức trên thanh đao của Tiểu Bá Vương đã biến đổi, Vương Lâm nào dám chần chừ, vội đem toàn bộ thủ đoạn lấy ra.

“Phốc!”.

Phun ra hai ngụm tinh huyết, hắn kết một pháp quyết kỳ lạ, hô khẽ:

“Biến”.

“Ong!”.

Ngay khi tiếng hô vừa dứt, trước mặt hắn, hai thanh kiếm vốn đang lơ lửng giữa không trung bỗng bất ngờ đại phóng linh quang, tiếp đó thì hóa thành hai con bạch giao với đôi mắt đỏ ngầu hung lệ.

Cũng chính lúc này, đại đao của Tiểu Bá Vương chém ra.

Một đao ảnh to lớn lao tới!

“Đi!”.

“Rống!”.

“Rống!”.

Chẳng chút trì trệ, đao ảnh và giao long chạm nhau.

Trái với tưởng tượng, hoàn toàn không có một âm thanh nào vang lên cả. Nếu có thì cũng chỉ là một đường đao đang lao thẳng tới chỗ của Vương Lâm mà thôi.

Đúng vậy. Là đao ảnh của Tiểu Bá Vương. Nó đã đến. Nó đã xuyên qua người hai con giao long kia!

Mà không, thật ra thì không phải hai mà là ba. Ngoài hai con bạch giao thì chính bản thân Vương Lâm cũng vừa bị đao ảnh xuyên qua.



“Bịch”.

Qua vài giây bất động, cả người Vương Lâm ngã xuống.

Hắn đã bại. Triệt để.

“Phi Yến, xuống mang hắn lên đi”.

“Vâng”.

Chuyển ánh mắt lên người Tiểu Bá Vương, Bách Lý Tiểu Băng âm thầm cảm khái:

“Vạn Kiếm Môn đã xuất ra một con quái vật rồi”.



Chỗ của Thần Đao Môn.

“Tiểu Điệp, thấy thế nào?”.

“Rất mạnh”.

“So với ngươi thì sao?”.

“Phải đánh mới biết. Hắn vẫn còn ẩn giấu rất nhiều”.




Yêu Tông.

“Hắn lợi hại thật”.

Liếc qua Tiểu Đinh Đang – người vừa lên tiếng, Lăng Mị bĩu môi:

“Ngươi chỉ là một tên Linh châu cảnh hạ đẳng, biết cái gì mà lợi với hại chứ”.

“Ta cảm nhận được”.

“Hắn cũng không phải yêu thú, ngươi cảm cái gì?”.

Trong lòng bất mãn, Tiểu Đinh Đang chẳng thèm nói chuyện với Lăng Mị nữa.

Cũng không biết nghĩ gì, cô bé bỗng liếc sang Vương Tuyết Nghi ở phía bên kia, môi bất giác bặm chặt.





Dưới đài, thân ảnh Lôi Thiên Hà một lần nữa đáp xuống.

Vẫn cái giọng đều đều, hắn công bố:

“Trận chiến thứ hai: Cao Bá của Vạn Kiếm Môn thắng”.

“Tiếp theo, trận thứ ba: Lâm Đại Vỹ của Minh Đạo Các đấu Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn. Mời thượng đài”.



“Đến phiên ta rồi”.

Xếp lại quạt, Công Tôn Tiểu Điệp phi thân bay xuống đài, động tác phải gọi là vô cùng nhẹ nhàng phiêu dật.

Trong khi đó, hoàn toàn đối lập, Lâm Đại Vỹ - đối thủ của hắn – lại như một tảng đá thô kệch nặng nề nhảy xuống.

Không sai. Đích xác đúng là Lâm Đại Vỹ đã nhảy. Theo kiểu một gã phàm nhân nhảy từ trên cây xuống đất, chẳng một chút linh lực thân pháp nào cả.

Giọng ồm ồm, Lâm Đại Vỹ nâng hai cánh tay to lớn của mình đặt ngang ngực, hướng Công Tôn Tiểu Điệp nở một nụ cười hiền lành:

“Tiểu… Tiểu… Tiểu Điệp… chào… chào… chào ngươi. Ta… ta… ta… ta là… là… là… Lâm Đại… Đại… Vỹ”.

“Ừ, chào ngươi”.

“Tiểu… Tiểu… Tiểu Điệp… trước… trước… trước khi đánh… ta… ta… ta có… có… một… một… một chuyện… muốn… muốn hỏi”.

Liếc nhìn dáng vẻ thật thà của Lâm Đại Vỹ, Công Tôn Tiểu Điệp cố kiềm nén cảm giác khó chịu trong lòng, kiên nhẫn bảo:

“Ngươi hỏi đi”.

“Ừ. Ta… ta… ta hỏi… hỏi đây”.

“Tiểu… Tiểu… Tiểu Điệp… ngươi… ngươi… ngươi…”.




“Ê, Tiểu Đinh Đang, cái tên Lâm Đại Vỹ bên dưới thật giống ngươi a”. – Chứng kiến Lâm Đại Vỹ nói mãi chẳng xong một câu, Lăng Mị thú vị ngó qua Tiểu Đinh Đang bên cạnh, chợt nói.

Trước sự so sánh bất ngờ này, Tiểu Đinh Đang chưa hiểu kịp, thành thật nói ra suy nghĩ:

“Ta nhỏ như vầy, hắn to như thế, sao mà giống được”.

“Giống, rất giống a”.

Lăng Mị gợi ý: “Tiểu Đinh Đang, còn nhớ thời điểm ngươi mới hóa thành nhân hình chứ?”.

Hóa thành nhân hình?

Tiểu Đinh Đang thoáng hồi tưởng lại…

Cũng chẳng mất quá nhiều thời gian, hai mắt cô bé lóe lên một tia khác lạ.

Phải, cô bé đã hiểu được ý tứ của Lăng Mị kia.

“Lăng Mị, ngươi sao có thể so sánh như vậy được. Khi đó ta còn nhỏ, chỉ vừa mới biến thành người mà. Còn tên to con Vỹ Vỹ kia, hắn lớn thế còn gì…”.

“Ta có so sánh gì đâu, chỉ là có chút tiếc nuối thôi a”.

“Lăng Mị, không phải là ngươi mong muốn cho ta nói cà lăm như vậy suốt đấy chứ?”.

Lảng tránh ánh mắt của Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị cười giả lả: “Ha ha, bầu trời hôm nay thật là xanh tươi nha…”.



Trái hẳn với thần sắc tươi cười thư thái của Lăng Mị, hiện giờ khuôn mặt của Công Tôn Tiểu Điệp đang khá là khó coi. Toàn bộ nguyên nhân đều bắt nguồn từ chính đối thủ của hắn – Lâm Đại Vỹ.

Tên kia vừa hỏi cái gì?

“Tiểu Điệp, ngươi là nam hay là nữ vậy?”.

Mắt của tên kia dù có bị bù lệch ăn mất thì cái đầu cũng phải còn nguyên vẹn chứ. Từ xưa đến nay, nếu có thì người ta cũng chỉ nói là Công Tôn Tiểu Điệp xinh đẹp hơn cả nữ nhân chứ chẳng ai bảo Công Tôn Tiểu Điệp là nữ nhân!

Tiểu Điệp, lại còn nữ nhân?

Có kẻ nào không biết Công Tôn Tiểu Điệp hắn trước giờ đều rất ghét bị đem so sánh ví von với nữ nhân, vậy mà tên kia…

Nở một nụ cười tươi hơn hoa, Công Tôn Tiểu Điệp lên tiếng:

“Lâm Đại Vỹ đúng không? Ngươi rất ấn tượng. Ừm, ta rất có thiện cảm với ngươi”.

“Ta… ta… ta cũng… cũng vậy”.

“Ồ, vậy thì còn gì bằng. Ha ha ha…”.

“Soạt!”.


Tiếng cười còn chưa dứt thì cả người Công Tôn Tiểu Điệp đã áp sát Lâm Đại Vỹ, tay hóa chưởng đánh tới.

“Ba!”.

Ngưng.

Tay của Công Tôn Tiểu Điệp đã bị chặn!

Này…

Công Tôn Tiểu Điệp thật sự là có chút ngạc nhiên. Hắn không nghĩ cái tên thô kệch Lâm Đại Vỹ này lại phản ứng mau lẹ đến vậy. Với tốc độ vừa rồi của hắn, tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng căn bản là rất khó theo kịp, thế mà…

“Xem ra ngươi cũng có chút thực lực”.

“Ta… ta… cũng… cũng…”.

Chẳng buồn nghe hết câu, Công Tôn Tiểu Điệp xoay tay, thu người. Kế đấy, hắn lấy ra một thanh kiếm có phong cách cổ xưa, đỏ rực.

“Huyết Long Kiếm…”.

“Trảm!”.

“Rống!”.

“Kiếm ảnh hóa long!”. – Đang quan chiến, ánh mắt Lý Minh Kỳ bất giác ngưng trọng.

Từ đường kiếm kia của Công Tôn Tiểu Điệp, hắn đã nhìn ra được một vài thứ.

“Xem ra quái vật cũng không chỉ có mỗi mình Vạn Kiếm Môn mới có”.



“Rống!”.

“Chịu thua đi”.

Lần lượt nhìn qua Công Tôn Tiểu Điệp cùng long ảnh trên không, Lâm Đại Vỹ lắc đầu.

Hắn rõ ràng là không hề có ý định đầu hàng, bất kể long ảnh kia có đem tới cảm giác nguy cơ mãnh liệt đi chăng nữa.

Nâng khí của mình lên mức cao nhất, hắn bất ngờ biến to gấp đôi, đem hai tay nắm chặt chụm lại, khom người hét lớn.

“A a a a a a a…!”.

“Long Tượng Thiên Công”.

Ngự tại hướng nam, Mai Diễm Phương nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì ra hắn chính là truyền nhân của Linh Thanh muội”.

Thoáng liếc qua hư ảnh mờ ảo đang bao bọc Lâm Đại Vỹ bên dưới, nàng chợt lắc đầu:

“Đáng tiếc Long Tượng vẫn chưa thành hình”.



“Ta tới đây”.

Tay chậm rãi chỉ về phía Lâm Đại Vỹ phía đối diện, Công Tôn Tiểu Điệp hô khẽ:

“Đi”.

“Rống!”.

Nhận được lệnh, long ảnh lập tức lao thẳng xuống.

“Lên!”.


Cùng lúc, dưới sự thao túng của Lâm Đại Vỹ, hư ảnh long tượng chưa thành hình cũng nhanh chóng phóng ra.

“Rít…!”.

“… rít…!”.

“Rống!”.

Một giây, đó là tất cả những gì Lâm Đại Vỹ có thể làm được.

Long tượng của hắn… tan rồi.

Nhưng là… hắn vẫn chưa muốn bỏ cuộc!

“A a a a a a…!”.

Lại là một tiếng thét dài, nhưng lần này, thay vì Long Tượng Thiên Công hay một loại thần thông nào khác thì hắn lại... dùng tay đón đỡ!

“Cái tên tiểu tử này điên rồi!”. – Chứng kiến hành động của Lâm Đại Vỹ bên dưới, Lý Minh Kỳ không kiềm được thốt lên.

Tuy rằng long ảnh do Công Tôn Tiểu Điệp đánh ra đã bị tiêu hao một phần lực lượng, thế nhưng đó cũng không phải thứ mà tên tiểu tử kia có thể dùng tay không tiếp được đấy!



Chuyện xảy ra quả đúng như những gì Lý Minh Kỳ nghĩ, dù đã rất cố gắng, đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng Lâm Đại Vỹ vẫn chỉ có thể trụ được thêm nửa giây thì liền bị long ảnh của Công Tôn Tiểu Điệp đánh bay…

Khóe miệng rỉ máu, Lâm Đại Vỹ khó khăn mở miệng:

“Lợi… hại”.

“Bịch”.

“Tô Hạo, mang tên ngốc đó lên đây”.

“Vâng, các chủ”.



Vừa nhìn thấy Công Tôn Tiểu Điệp trở lại, Công Tôn Quy liền trách:

“Tiểu Điệp à, ngươi ra tay hơi nặng rồi”.

Thần tình hờ hững, Công Tôn Tiểu Điệp không cho là phải: “Ta còn chưa dùng tới một nửa thực lực”.

“Nhưng mà người ta yếu hơn một nửa thực lực của ngươi a”.

“Vậy lần sau có gặp hắn thì ta sẽ nhẹ tay lại”.

Nghe con trai mình nói vậy, Công Tôn Quy bất giác liếc mắt nhìn về chỗ đám người Tứ Thiên Điện, thầm nghĩ: “Biết đâu lần sau ngươi đã chẳng cần phải đánh nữa…”.



Trận chiến thứ ba cứ như vậy khép lại, thắng cuộc thì hiển nhiên là Thần Đao Môn.

Và bây giờ, trận chiến thứ tư đã được bắt đầu. Người xuất chiến bên phía Nhạc Hàn Sơn là Đường Tâm, tu vi Linh châu đệ tứ trọng đại viên mãn; còn bên phía Thanh Y Lâu thì không cần đoán cũng biết, chính là tuyển thủ duy nhất của họ: Mộng Đoạn.

Cho đến trước hôm nay thì cái tên Mộng Đoạn kia đã được nhắc đến và bàn tán rất nhiều. Phần vì tu vi Linh châu đệ ngũ trọng của hắn, phần khác thì là vì thủ đoạn tàn nhẫn cũng như hành tung bí ẩn của hắn.

Mộng Đoạn kia… hắn thực là rất bí ẩn. Thậm chí cho đến giờ phút này, diện mạo của hắn vẫn còn là ẩn số đối với người của bảy đại tông môn còn lại ngoài Thanh Y Lâu. Lý do cũng chẳng có gì, tất cả chỉ vì một chiếc mặt nạ mà hắn luôn đeo. Hệt như thông tin mà Yêu Tông, Thần Đao Môn, Vạn Kiếm Môn, Nhạc Hàn Sơn, Minh Đạo Các, Bách Hải Đường và Hồng Diệp Cốc thu thập trước đó, tu vi của Mộng Đoạn đích xác đã là Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa dựa vào khí tức phát ra thì dường như còn sắp đột phá…

Trước năm mươi tuổi có thể tu luyện đến cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng thì được mọi người công nhận là thiên tài. Vậy nếu trong vòng hai năm tới Mộng Đoạn lại tiến thêm một bước, tiến vào cảnh giới Linh châu đệ lục trọng thì sao?

Năm nay hắn… chỉ mới có bốn mươi tám tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận