Phù Thiên Ký



Từ trên phiến đá treo lơ lửng, Vương Chi như một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống đài.

Hôm nay cách ăn mặc của hắn khác hẳn mọi khi. Rất thần bí. Chẳng những từ đầu đến chân đều được bao bọc bởi một chiếc áo choàng màu đen kín mít mà đến cả khuôn mặt cũng được che đi hơn phân nửa bởi một chiếc khăn màu đỏ. Tất nhiên chiếc khăn kia không thể nào là loại vải vóc bình thường được. Nó là một kiện linh khí với công dụng ngăn cản thần thức rất hữu hiệu. Phàm là người đeo nó, trừ phi là tu vi vượt quá Linh châu đệ cửu trọng, bằng không tuyệt chẳng thể nhìn ra được chân diện phía sau.

“Nam Cung, ngươi có thấy Vương Tân hôm nay hơi lạ không?”. – Không ngăn nổi tò mò, Nguyễn Chiến Thiên quay sang Nam Cung Tiểu Nhạc nhỏ giọng hỏi. Thú thực thì từ lúc nhìn thấy bộ đồ của Vương Tân kia thì hắn đã cảm thấy rất nghi hoặc rồi.

Nhưng là nghi hoặc cũng chẳng phải mỗi mình Nguyễn Chiến Thiên hắn, Trầm Thiến lẫn Mai Tiểu Đóa cũng y hệt như vậy. Và đó chính là lý do vì sao cả hai cô gái hiện đều đang hướng ánh mắt về phía Nam Cung Tiểu Nhạc.

Đối diện với những ánh mắt chờ mong kia, trong lòng Nam Cung Tiểu Nhạc thật là có chút bất đắc dĩ.

“Các ngươi đừng có nhìn ta, ta cũng không biết đâu”.

“Nam Cung, chẳng phải ngươi và Vương Tân là sư huynh đệ sao?”.

Thoáng liếc qua Trầm Thiến – người vừa đặt nghi vấn, Nam Cung Tiểu Nhạc bĩu môi:

“Trầm Thiến, ta và Vương Tân đúng là sư huynh đệ không sai, nhưng như thế không có nghĩa rằng ta biết rõ hắn. Nói thật cho các ngươi biết, từ khi hắn tiến vào Hồng Diệp Cốc, chúng ta còn chưa có nổi một buổi nói chuyện đàng hoàng đấy”.

“Nam Cung, bộ các ngươi có hiềm khích gì à?”.

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta và Vương Tân sư đệ chẳng có hiềm khích gì cả, chỉ là do chúng ta không có thời gian để làm quen thôi. Các ngươi không biết chứ, lúc nào gặp mặt, nếu trên người hắn không bị thương thì cơ thể cũng hư nhược quá độ, thử hỏi ta làm sao mà chuyện trò được. Có lần ta có hỏi qua sư phụ thì người bảo là do hậu quả từ việc tu luyện, còn căn dặn ta nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến làm phiền hắn…”.




Trong khi phía trên Nam Cung Tiểu Nhạc đang kể lại chuyện quá khứ thì dưới đài, quá khứ cũng đang ùa về trong tâm trí Vương Chi.

Tần Lệ, cái tên này… hoàn toàn xa lạ với hắn. Thế nhưng khi đối mặt với nàng, lạ lùng thay, nàng lại khiến hắn hoài niệm, và càng lạ hơn nữa là trong những hoài niệm của hắn, chẳng hề có lấy một tí liên hệ nào với nàng cả.

Tần Lệ… nàng ta chỉ là một chiếc cầu gắn liền với hai chữ “Yêu Tông”…

Phải, là Yêu Tông. Nó là nơi mà Vương Chi hắn đã được nuôi dưỡng, cũng đồng thời là nơi mà hắn đã trưởng thành. Hắn có rất nhiều tình cảm với nó, hoặc ít ra trước kia là vậy. Còn bây giờ thì… có lẽ đã khác rồi. Hai mươi lăm năm đã qua, nhiều thứ đã đổi thay rồi…

Ký ức hôm qua, hôm nay còn hiện rõ. Nhưng người của hôm qua, còn không?



“Vương đạo hữu, cẩn thận”.

Giữa lúc Vương Chi còn chưa làm ra hành động gì thì bên này Tần Lệ đã xuất kiếm.

Là một nhát chém thẳng.

Tuy rằng tốc độ của đường kiếm nọ khá nhanh nhưng uy lực thì chẳng nhiều nhặn gì lắm, thiết nghĩ dù là một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng bình thường cũng có thể dễ dàng đón đỡ.

Vương Chi ư?

Tu vi chân chính của hắn là Linh châu đệ ngũ trọng, muốn phá kiếm pháp của Tần Lệ thì thật dễ như trở bàn tay. Có điều, hắn không làm thế. Thay vì phá giải thì hắn lại lựa chọn né tránh.

Nhưng khi hắn vừa di chuyển tránh đi thì ngay lập tức, một lưỡi kiếm đã đâm tới.


“Hồng Diệp Cốc hóa ra cũng chỉ có bấy nhiêu”.

Mang theo chút khinh thị, trong sát na, Tần Lệ lại bất ngờ gia tăng tốc độ lên gấp ba!

Chẳng nghi ngờ gì nữa, Tần Lệ rõ ràng là đang muốn làm cho đối thủ của mình không kịp trở tay. Trước nhanh sau càng nhanh, nàng tin dù đối phương có né được thì trong lúc cấp bách cũng sẽ dễ dàng để lộ sơ hở. Và đương nhiên, tận dụng chúng chính là công việc của nàng…

Tính toán của Tần Lệ là vậy, với “ưu thế” chủ động đang có thì nó hoàn toàn hợp lý và khả thi cho một thắng lợi nhanh chóng. Nàng tin là thế. Dẫu sao thì tu vi của nàng cũng là Linh châu đệ tứ trọng đại viên mãn, hơn đối phương một bậc kia mà.

Đáng tiếc, đó lại chỉ là… một thứ ảo tưởng. Tần Lệ đã sai. Và sai lầm thì tất phải trả giá.

Đúng như ý định của nàng, một kết quả chóng vánh đã có, nhưng thay vì ưu thế tuyệt đối thì chính nàng đã kết thúc trong thân phận của kẻ bị động hoàn toàn. Đường kiếm đầy bất ngờ với tốc độ khủng khiếp kia đã dừng lại… trong tay đối thủ của nàng. Nó đã bị kẹp chặt bằng hai ngón tay. Một chuyện khó tin.

Tay không phá kiếm, hơn nữa lại còn là hai ngón?

Tần Lệ không cách nào tưởng tượng nổi đường kiếm hiểm hóc của mình lại dễ dàng bị phá giải đến thế…

Tuy nhiên, mọi thứ nào đã dừng lại ở đó. Giữa lúc nàng còn chưa hết kinh ngạc thì một chuyện khó tin hơn nữa đã xảy ra.

Thanh trung phẩm linh kiếm của nàng vừa bị biến đổi. Nó đã trở thành một thanh băng kiếm. Không, chính xác phải nói là nó đã bị đóng băng!

Cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, Tần Lệ quyết đoán buông bỏ thanh kiếm, nhanh chóng lùi lại.

Mặc cho nàng lui, Vương Chi chẳng buồn truy đuổi. Trước ánh mắt trợn tròn của đối phương, hắn nâng kiếm lên và…


“Crắc… c… c…”.

“Xoảng!”.

… bẻ gãy.



“Không thể nào… không thể nào…”.

Thần sắc ngây dại, Tần Lệ hệt như kẻ thất hồn lạc phách vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm, thậm chí đến cả dòng máu đang chảy ra từ khóe miệng cũng chẳng màn để ý.

Lan Tương – bổn mạng pháp khí của nàng – cứ như vậy mà bị hủy? Bởi một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng?

Đây… không phải bất ngờ, không phải ngạc nhiên. Nó thật sự còn hơn cả một giấc mơ.



“Ài… gió ngừng thổi rồi a”.

Chứng kiến bộ dạng ngây dại của Tần Lệ, Lăng Mị lắc đầu cảm thán:

“Chỉ một chiêu liền có thể làm cho sóng yên biển lặng, Vương Tân kia đúng là lợi hại thật”.

“Lăng Mị tỷ, ngươi nói không sai, Vương Tân đúng là rất lợi hại”. – Kế bên, Tiểu Đinh Đang lên tiếng tán đồng.

Rồi như thấy không đành, cô bé kiến nghị: “Lăng Mị, ngươi nói chúng ta có nên bảo nàng nhận thua không? Thu tay sớm sẽ bớt đau khổ a”.

“Ừ, lời ngươi rất hợp ý ta”.


Ngó sang nhị trưởng lão Thái Thiếu Phần với gương mặt âm trầm gần đấy, Lăng Mị chân thành khuyên nhủ:

“Thái Thái, ta nghĩ ngươi nên kêu đệ tử của mình nhận thua đi. Bộ dáng nàng ta như vậy thì còn đánh đấm gì nữa”.

“Lăng Mị, ta tự biết nên làm thế nào, không cần ngươi phải nhắc nhở”.

Giọng khó chịu, Thái Thiếu Phần phản kích: “Đệ tử Thiên Tuyền Phong ta không hèn nhát như Thiên Đan Phong ngươi, thậm chí còn chưa thấy lôi đài đã co giò bỏ chạy khỏi tông môn”.

Vừa nghe nàng nói vậy, sắc mặt Lăng Mị liền khẽ đổi, tuy nhiên rất nhanh nó đã trở lại bình thường.

Đưa tay vân vê mấy sợi tóc, nàng tỏ ra lơ đễnh mà rằng:

“Đệ tử Thiên Đan Phong ta có bỏ chạy hay không thì chưa ai xác định được, nhưng còn đệ tử chân truyền yêu quý của ai đó thì rõ ràng là người ta còn chưa đánh mà đã ngây ngây dại dại rồi. Hiện thực còn đang rành rành trước mắt a”.

Lần này thì Thái Thiếu Phần thực sự là không biết phản bác lại thế nào. Mấy lời vừa rồi của đối phương… cũng chẳng sai.

Liếc xuống thân ảnh Tần Lệ bên dưới, nàng âm thầm siết chặt nấm tay.

“Đồ vô dụng”.



“Ngươi thua rồi”.

Vốn luôn im lặng từ nãy giờ, Vương Chi đột nhiên mở miệng. Hắn cảm thấy trận đấu này đã quá vô vị rồi. Thú thật là trước khi đem kiếm của Tần Lệ bẻ gãy, hắn không hề nghĩ rằng nàng ta sẽ bị đả kích lớn đến vậy.

Tâm linh bậc này, chơi đùa hắn cũng chẳng muốn.

Chân khẽ động, hắn lao người phóng thẳng về phía Tần Lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận