“Muốn biết?”.
Lăng Mị chợt bày ra bộ dáng lơ đễnh, bảo:
“Thật ra thì mọi chuyện cũng đơn giản lắm. Ừm, nó là thế này… ta… quên mất rồi”.
Nói xong, cũng chẳng để ý tới bộ mặt âm trầm của Thái Thiếu Phần, nàng quay sang Tiểu Đinh Đang:
“Tiểu Đinh Đang, thấy chưa, lúc nãy ta đã bảo với ngươi là Mai Tiểu Đóa sẽ thắng mà ngươi không tin. Kẻ thiếu kiến thức thật là đáng thương a”.
…
Trong khi đó, trên không trung.
Nhìn vào thân ảnh Mai Tiểu Đóa, Na Trát Sa Đài cười nhẹ, lẩm bẩm:
“Quả nhiên là đấu hồn”.
Đấu hồn?
Tiểu Kiều có chút tò mò, một bộ ham học hỏi:
“Na Trát tỷ, đấu hồn là cái gì?”.
“Một loại lực lượng đặc biệt”.
Na Trát cũng chẳng giấu giếm, hào phóng giải thích: “Nhân, Ma, Yêu, xét về bản chất thì tất cả đều đi theo một con đường, tu chính là đan điền, luyện chính là tám đại cảnh giới: Phàm thai, Khai nhãn, Tích thủy, Linh tuyền, Linh châu, Thiên hà, Linh anh, Đại hải. Tuy nhiên, đó chỉ là xét theo thời đại bây giờ thôi… Cách đây rất lâu, từ hàng triệu năm trước, ngoài tu đan điền, hay còn gọi là linh tu thì còn có không ít cách tu luyện khác. Trong số đó có hai hướng đi đáng chú ý nhất là thể tu và hồn tu. Thể tu thì tạm thời không cần đề cập tới, còn về phần hồn tu…”.
Dừng một chút, nàng tiếp tục:
“Khác với thể tu và linh tu ngày nay, bởi vì linh hồn là một thứ rất phức tạp nên hồn tu không hề phân chia cấp bậc, mạnh yếu chỉ có thể dựa vào hồn lực để phán đoán… Lại nói, giống như phẩm chất đan điền, linh hồn cũng có cao có thấp, có cường có nhược. Ban đầu, kẻ tu hồn không thể biết chính xác linh hồn của mình thuộc loại nào, là mạnh hay yếu, là cao hay thấp, tất cả đều phải đợi sau khi vượt qua bước thức tỉnh mới rõ ràng được. Theo những gì ta biết thì bước thức tỉnh này cũng khá dễ, chỉ tương tự như quá trình Khai nhãn của tu sĩ linh tu thôi. Khó khăn thật sự chỉ bắt đầu sau khi linh hồn được thức tỉnh”.
“Nếu Khai nhãn ở linh tu giúp tu sĩ mở ra không gian đan điền để phát triển thì thức tỉnh lại giúp tu sĩ hồn tu sinh ra thêm một linh hồn nữa. Linh hồn được sinh ra thêm này gọi là đấu hồn. Hình dạng của đấu hồn rất đa dạng, có thể là bất kỳ một loại đồ vật hay sinh vật nào đó, ví như kiếm, đao, hòn đá, cây cỏ, con chim, con cá,… chẳng hạn. Ừm, nếu chỉ xét bề ngoài thì nó cũng khá tương đồng với linh anh của tu sĩ linh tu. Mặc dù có rất nhiều hình dạng, nhưng về bản chất thì tất cả đấu hồn đều giống nhau, đó là đóng vai trò tương tự như đan điền của linh tu. Cái gọi tu hồn chính là làm cho nó – đấu hồn – ngày một cường đại hơn…”.
Liếc qua Tiểu Kiều, Na Trát tùy ý hỏi: “Hiểu rồi chứ?”.
“Na Trát tỷ, ta… ta không hiểu lắm”. – Một bộ thành thật, Tiểu Kiều nhè nhẹ lắc đầu. Máy cái khái niệm đấu hồn, hồn tu gì kia, nàng thực là cảm thấy rất lạ lẫm.
Thực ra thì chuyện này cũnng khá bình thường, với một lượng kiến thức mới, hơn nữa lại còn là một hệ thống tu luyện đã bị lãng quên, muốn tiếp thu thiết nghĩ cũng phải cần có một khoảng thời gian. Huống hồ, cả một hệ thống tu luyện phức tạp lại chỉ được Na Trát Sa Đài tóm gọn đại khái vài câu, chẳng có chi tiết nào được giải thích cụ thể rõ ràng hết, muốn hiểu… thực là có chút khó khăn.
Nhìn vào dáng vẻ ngơ ngác suy tư của Tiểu Kiều, Na Trát Sa Đài bất giác bật cười:
“Tiểu Kiều, thế từ nãy giờ ngươi hiểu được cái gì?”.
Đối diện với nụ cười kia, theo phản xạ, Tiểu Kiều cúi thấp đầu xuống, tay không tự chủ vân vê y phục, trong đầu thầm nghĩ: “Na Trát tỷ hẳn là đang chê cười ta rồi…”.
Thấy nàng như vậy, ý cười trên mặt Na Trát càng đậm:
“Sao? Đừng nói một chút ngươi cũng không hiểu nha? Từ nãy giờ ta đã nói rất nhiều a”.
Tới nước này, Tiểu Kiều nào còn cố tình im lặng được nữa, đành thú thật:
“Na Trát tỷ, cái kia… ý của tỷ… ta… ta chỉ hiểu được một chút thôi”.
“Một chút? Một chút là bao nhiêu?”.
Ngập ngừng hồi lâu, Tiểu Kiều đem ngón cái và ngón trỏ duỗi về hai phía.
“Tầm… tầm này”.
“Thật không?”.
Sau khi trải qua quá trình tự vấn lương tâm, Tiểu Kiều di chuyển hai đầu ngón tay lại gần nhau một chút…
“Ngươi chỉ hiểu được có từng này?”.
Nghe giọng điệu không hài lòng của Na Trát, đầu Tiểu Kiều lại lần nữa cúi xuống, mắt thoáng qua một tia buồn bã…
Chứng kiến hết thảy, Na Trát Sa Đài thật có chút không đành. Trêu chọc một cô gái ngoan hiền thế này, dù là ma tộc như nàng, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác tội lỗi a.
“Được rồi, được rồi, ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi. Đừng nói hồn tu, ngay cả phương cách để thức tỉnh linh hồn cũng đã tuyệt chủng từ rất lâu rồi, đến ta còn chỉ lờ mờ nhận thức thì ngươi làm sao mà hiểu được chứ. Nghe qua cho biết thế thôi…”.
…
Sau cùng thì những lời an ủi và thú nhận của Na Trát Sa Đài cũng phát huy tác dụng. Bằng chứng là hiện giờ, khuôn mặt của Tiểu Kiều đã tươi tỉnh lên hẳn.
Có điều, chỉ vài giây sau, vẻ tươi tỉnh ấy đã bỗng dưng biến mất.
“Na Trát tỷ nói dối”. – Mặt xụ xuống, Tiểu Kiều nhỏ giọng.
“Nói dối?”.
Na Trát Sa Đài chớp chớp đôi mắt, nghi hoặc hỏi lại: “Tiểu Kiều, ta nói dối cái gì?”.
“Vừa rồi tỷ mới nói phương cách thức tỉnh linh hồn đã tuyệt chủng rồi…”.
“Thì đúng là nó đã tuyệt chủng rồi, ta có nói sai gì đâu”.
“Thế nhưng tỷ bảo nàng có đấu hồn”. – Vừa nói, Tiểu Kiều vừa chỉ tay xuống thân ảnh Mai Tiểu Đóa bên dưới.
Tới lúc này thì Na Trát Sa Đài đã rõ ràng tất cả. Hóa ra là do nàng nói chưa minh bạch nên đã khiến Tiểu Kiều hiểu lầm.
“Hừm”.
Đặt tay lên miệng, Na Trát khẽ hắng giọng, đính chính: “Tiểu Kiều, ngươi hiểu sai rồi. Ta không hề nói nếu không có phương cách thức tỉnh linh hồn thì trên đời sẽ không có đấu hồn tồn tại. Đấu hồn không nhất thiết phải được thức tỉnh mới có”.
“Trên thế gian này, con người được sinh ra rất khác nhau. Trong đó, có một số rất đặc biệt, hoàn toàn khác hẳn với phần còn lại. Ngay từ đầu, bọn họ đã được ban cho một năng lực, một tiềm lực rất lớn. Tuy rằng hầu hết đều đến từ thân thể nhưng linh hồn cũng không phải không có. Mai Tiểu Đóa kia chính là như vậy. Linh hồn của nàng rất đặc biệt, chủ hồn và đấu hồn cùng tồn tại song song. Trường hợp này rất hi hữu, trăm triệu người chưa chắc đã có một…”.
“Thì ra là vậy”.
Sau khi nghe Na Trát Sa Đài nói xong, Tiểu Kiều rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi chuyện. Linh hồn của Mai Tiểu Đóa vốn ngay từ đầu đã tồn tại hai cái: chủ hồn và đấu hồn, căn bản là chẳng cần đến phương cách thức tỉnh nào nữa hết. Nếu như là trước kia, tại thời đại hồn tu còn cường thịnh, đó có lẽ là chuyện rất may mắn đối với nàng; đáng tiếc, bây giờ thì hồn tu đã biến mất, e rằng pháp môn tu luyện cũng không còn…
Thoáng nhìn xuống thân ảnh Mai Tiểu Đóa, Tiểu Kiều không kiềm được cảm khái:
“Có được đấu hồn nhưng lại không có pháp môn của hồn tu, đáng tiếc thật”.
“Đáng tiếc sao? Cũng chưa hẳn”. – Na Trát Sa Đài không cho là đúng – “Mặc dù hiện giờ hồn tu đã diệt vong, pháp môn tu luyện cũng đã biến mất, thế nhưng nếu bảo đấu hồn của Mai Tiểu Đóa đã trở thành thứ vô dụng thì thật sai lầm… Theo những gì ta đọc được thì đấu hồn của nàng được gọi là Thiên Sinh Đấu Hồn. Không giống đấu hồn trải qua thức tỉnh, Thiên Sinh Đấu Hồn gần như đã thuộc về một phạm trù khác hẳn. Một trong những nguyên do khiến nó trở nên khác biệt là nó có khả năng tự hấp thu lực lượng trong thân thể tu sĩ để cường đại chính mình”.
“Ừm, để ta lấy ví dụ. Chẳng hạn như ngươi là một linh tu có Thiên Sinh Đấu Hồn, khi ngươi tu luyện, linh khí sẽ được chuyển hóa thành chân khí của ngươi, kế đấy, số chân khí này sẽ chia ra làm hai phần: một sẽ được trữ lại trong đan điền, cô đọng thành chân nguyên, bồi bổ đan châu; còn một sẽ được Thiên Sinh Đấu Hồn hấp thụ, tự mình cường đại bản thân. Như vậy tức là khi ngươi tu luyện thì không chỉ sẽ giúp ngươi đề thăng linh lực, tăng trưởng tu vi mà đấu hồn của ngươi cũng ngày một mạnh lên. Tóm lại thì tu vi ngươi càng cao thì đấu hồn sẽ càng mạnh, thế thôi…”