Phù Thiên Ký

Không phải tự dưng mà Lăng Tố bỗng chú ý đến Vương Chi. Từ lúc nàng tới đây, đối phương chẳng hiểu vì sao cứ thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn nàng. Cái nhìn kia… dường như có gì đó khác lạ. Ít nhất là so với mọi người.

Một lần, hai lần thì có thể xem là ngẫu nhiên, nhưng đối phương rõ ràng…

Cái khí tức âm u và trầm lắng kia, nàng nhớ là chưa từng thấy qua trước đây. Nó hoàn toàn xa lạ…

Nàng và hắn không quen, cớ gì lại dành cho nàng cái nhìn như vậy?

Lẽ nào là do nàng đã nghĩ nhiều…

Giọng lãnh đạm, nàng truyền âm:

“Ta không thích ánh mắt của ngươi. Thu lại và đừng để ta bắt gặp một lần nữa”.



Một lời cảnh báo sao?

“Hẳn là vậy rồi. Nàng là một tiên tử cao cao tại thượng kia mà… Một tu sĩ cấp thấp như ta… lấy tư cách gì để nhìn chứ…”.

Vẻ đẹp băng thanh ngọc khuyết kia, năm xưa hắn đã từng chạm tới; thân thể yêu kiều ấy, hắn cũng đã từng vuốt ve ôm ấp… Đó là một ký ức… đẹp đẽ nhưng đau đớn. Một giấc mộng đổi bằng cả đời. Tu vi, mơ ước, lẫn sinh mạng. Có được tất phải trả giá, nhưng cái giá này… thật sự quá lớn…

Giữa lúc Vương Chi còn chưa phản ứng thì một lần nữa, truyền âm thuật lại được thi triển, tuy nhiên, lần này kẻ lên tiếng không phải Lăng Tố mà là… Hoàng Thiên Hóa.

“Tiểu tử, ngươi đang có hành vi rất khiếm nhã với đạo lữ của ta đấy. Nếu chưa muốn chết thì lập tức đem ánh mắt thu hồi lại ngay”.

Chưa nghe còn đỡ, vừa nghe xong, tâm tình Vương Chi vốn đã bất ổn thì lại càng thêm rối loạn.

Hoàng Thiên Hóa vừa mới nói gì?

Đạo lữ? Trung Liên sao?

Bất giác, đầu Vương Chi từ từ cúi thấp, hai mắt đờ đẫn, môi mấp máy chẳng thốt nổi thành lời…


Đạo lữ… đạo lữ… đạo lữ…

… Trung Liên… Lăng Tố… nàng ta đã…

Giống như những tiếng thở đứt quãng của mình, tim Vương Chi đang loạn nhịp… và nhói đau.

Còn tâm trí?

… hoàn toàn trống rỗng.

Suy nghĩ của hắn đang tạm thời đình trệ. Ngoài hai chữ “đạo lữ” kia ra thì hắn không nghĩ được gì nữa cả.

Những gì Hoàng Thiên Hóa vừa nói… điều Vương Chi vừa nghe chẳng khác nào như một tiếng sét bổ thẳng xuống đầu hắn.

Nhưng tại sao đau đớn lại là tim hắn?



Trong khi Vương Chi còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì cuộc trò chuyện giữa Hoàng Thiên Hóa và Cố Hồng Nhan đã kết thúc.

“Hiền điệt”. – Hòa ái nhìn Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa nói – “Làm gián đoạn Tông môn chi chiến của các ngươi, ta thật là có chút không phải…”.

“Tiền bối quá lời. Đại hội nho nhỏ thế này lại được một chân nhân như người đại giá quang lâm, chúng vãn bối vinh hạnh còn không hết chứ sao lại phiền hà gì được”.

“Ha ha, Hồng Nhan, xem ra quá lời không phải ta mà là ngươi đấy”.

‘Không quá, không quá…”. – Cố Hồng Nhan lắc đầu, mỉm cười đáp lại.

Đó là một nụ cười rất tươi, chẳng kém gì Hoàng Thiên Hóa, còn về việc nó có được mấy phần chân thành bên trong thì e là chỉ có bản thân nàng mới biết. Thực và hư, cách nhau bất quá một làn ranh mà thôi.

Mấy đạo lý đó, Hoàng Thiên Hóa hiển nhiên đều hiểu rõ. Thân là người đứng đầu một đại gia tộc, có loại người nào mà hắn chưa từng gặp, sóng gió nào mà chưa từng trải…


Sau khi nói thêm vài câu với Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa thả mình xuống Anh Tiên Đài, tiến tới trước mặt Lâm Thế Danh.

“Vãn bối bái kiến chân nhân”.

“Ừm, không cần đa lễ”.

Chờ cho Lâm Thế Danh ngẩng đầu lên, lúc này Hoàng Thiên Hóa mới hỏi:

“Tiểu tử, không trách ta làm gián đoạn trận đấu của ngươi đấy chứ?”.

“Chân nhân nặng lời, vãn bối nào dám. Thật ra thì trận đấu này vãn bối đã thua rồi”.

“Thua? Chẳng phải lúc nãy các ngươi vẫn còn đang đánh sao?”.

Hiểu được nghi hoặc của đối phương, Lâm Thế Danh giải thích: “Trước khi chân nhân đến đây, vãn bối đã thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình. Kết quả…”.

Thoáng liếc qua Vương Chi còn đang cúi đầu bên kia, hắn nói tiếp: “Vãn bối không thể làm gì được đối thủ của mình… Sở dĩ vừa rồi còn tiếp tục đánh xuống chẳng qua là vì một chút tư tâm của vãn bối…”.

Tuy rằng Lâm Thế Danh không nói cụ thể nhưng Hoàng Thiên Hóa cũng phần nào nhìn ra được mọi chuyện.

“Ra là vậy”.

“À, tiểu tử, có thể cho ta mượn thanh kiếm trong tay ngươi một lúc được không?”.

Chẳng chút chần chừ, Lâm Thế Danh dùng hai tay dâng kiếm:

“Chân nhân xin cứ tự nhiên”.

“Ừ”.

Sau khi cầm kiếm quan sát một lúc, Hoàng Thiên Hóa đơn giản nhận xét:


“Không tệ”.

Nói xong, hắn trả kiếm lại cho Lâm Thế Danh, đoạn bảo:

“Ngươi cứ tiếp tục trận đấu của mình đi. Chiêu thức mà khi nãy ngươi định thi triển kia khiến ta có chút hứng thú. Ta muốn nhìn một chút”.

“Vâng, vãn bối sẽ thi triển lại”.

“Được rồi, không cản trở các ngươi nữa”.



Trên không, Na Trát Sa Đài nhìn chằm vào thân ảnh của Hoàng Thiên Hóa, mắt đẹp lóe qua một đạo hàn quang.

“Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Vậy mà lại muốn ám hại tiểu Cốt Đãi của ta”.

Bên cạnh, Tiểu Kiều nghe thế thì không khỏi lo lắng:

“Na Trát tỷ, tên đó muốn gây bất lợi cho công tử sao?”.

“Gây bất lợi, ta e là hắn đang muốn lấy mạng Cốt Đãi nữa kìa”.

Lấy mạng?

Thần sắc khẩn trương thấy rõ, Tiểu Kiều nói gấp:

“Na Trát tỷ, vậy… vậy tỷ mau cứu công tử đi!”.

“Ngươi đừng lo, sẽ không sao đâu”.

“Nhưng mà…”.

Biết Tiểu Kiều bất an, Na Trát nói rõ: “Vừa rồi Hoàng Thiên Hóa kia đã lưu lại một ấn ký đặc biệt trên kiếm của Lâm Thế Danh. Ấn ký này sẽ giúp hắn tạm thời đoạt lấy quyền khống chế đối với nó. Nói dễ hiểu một chút là khi Lâm Thế Danh đang giao đấu, chỉ cần tâm niệm Hoàng Thiên Hóa kia vừa động thì thanh kiếm sẽ di chuyển theo ý của hắn…”.

“Nói vậy không phải là hắn đang mượn đao giết người?”.

“Đúng là mượn đao giết người. Nhưng ngươi đừng quá lo lắng, với thực lực của Cốt Đãi thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.


“Nhưng lỡ như…”.

Chứng kiến bộ dáng thấp thỏm lo âu của Tiểu Kiều, trong lòng Na Trát không khỏi thầm than:

“Xem ra trên thế gian lại có thêm một kẻ si ngốc vì tình nữa rồi”.

Gác lại một chút tâm tư, Na Trát trấn an:

“Ta và Cốt Đãi đã từng giao đấu qua, khả năng của nó tới đâu ta biết rõ. Chưa vội nói đến mấy thủ đoạn khác, chỉ riêng huyết độn cũng đã rất thần kỳ rồi. Dù cho tên Hoàng Thiên Hóa kia nhìn ra được thì cũng không thể khống chế kiếm mà đả thương được nó đâu. Hắn muốn mượn đao giết người nhưng tiếc là thanh đao này lại không đủ bén a”.

Na Trát chắc chắn là tính mạng tiểu Cốt Đãi của nàng sẽ tuyệt đối được an toàn, thậm chí kể cả khi nó có vì tâm tình bất ổn hiện giờ mà mất tập trung đi nữa. Khẳng định như vậy.

“Cốt Đãi, tình cảm không phải là thứ nên mang vào trận chiến đâu…”.



Câu nói kia, nó không thật sự là một lời nhắc nhở. Đơn giản là vì nó chẳng đến được tai Vương Chi.

Đúng như những gì Na Trát Sa Đài đang thấy, tâm tình của hắn hiện rất tồi tệ. Mặc dù đã cố gắng gạt đi nhưng hắn vẫn không làm sao có thể bình ổn lại được.

Hơn hai mươi lăm năm qua, đã rất nhiều rất nhiều lần hắn tự mình hình dung ra ngày sẽ gặp lại nàng. Chỉ là trong số đó, chẳng có tràng cảnh nào như thế này cả.

Là hắn không tưởng tượng ra được hay bởi hắn không muốn tưởng tượng?

Đạo lữ ư?

Nàng đã tìm được người xứng đáng với mình rồi sao?

Cũng đúng thôi. Người ta đường đường là một chân nhân kia mà…

“Trung Liên à Trung Liên, tầm mắt của ngươi cao quá. Vương Chi của năm đó thật là không thể xứng được với ngươi… Một chưởng kia… đúng là không oan… đúng là không oan…”.

Mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt, hắn ngước mắt nhìn lên chỗ của Yêu Tông, trên người Lăng Tố…

Cũng chính lúc này, ngự giữa trời không, Lâm Thế Danh bắt đầu thi triển Thiên Ngoại Hỗn Lưu.

Đúng tại thời khắc hắn xuất kiếm, trong tầm mắt Vương Chi, một cánh tay đưa qua, lướt nhẹ trên mặt Lăng Tố, động tác hết sức thân mật…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận