Phù Thiên Ký

Vừa xuất hiện là một cô gái bề ngoài tuổi độ hai sáu hai bảy, mặc bộ y phục màu đen khá rộng, không có khuy cài. Đáng nói ở đây là y phục mà nàng đang mặc ấy, nó thật sự là rất mong manh. Thay vì hai lớp áo như những nữ nhân khác thì nàng chỉ khoác mỗi một lớp, hơn nữa… cũng chẳng có nội y và thậm chí còn… Nàng ta… không hề mặc quần.

Trên không khuy, dưới không quần, đúng là chẳng an toàn chút nào. Trộm nghĩ nếu không có dây thắt lưng cỡ lớn đang buộc ngang hông kia, hoặc giả lớp áo của nàng ta ngắn đi một chút, như vậy khẳng định là tất thảy những nơi tư mật của nàng đều sẽ bị phơi bày ra hết a.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu, chỉ là nếu, mấy thứ tư mật gì kia mà thật sự bị phơi bày, dám cá là sẽ chẳng có mấy người đủ tự tin để nhận xét là nó thiếu thẩm mỹ đâu. Nam nhân thì không cần đề cập đến, về phần nữ nhân thì… trừ phi phải cực kỳ xinh đẹp, cấp bậc ít nhất cũng ngang tầm Cố Hồng Nhan, Vương Tuyết Nghi, như thế mới có đủ tư cách chê bai này nọ. Nguyên nhân thì dễ hiểu thôi: cô gái vừa xuất hiện rất xinh đẹp, thậm chí so với Lăng Tố còn muốn vượt trội hơn. Về dung mạo, Lăng Tố có thể bì với nàng, tuy nhiên, nếu bàn về dáng người thì… thua xa. Trong tất cả những nữ nhân mà Vương Chi biết, ngoài Cố Hồng Nhan của Tứ Thiên Điện thì không ai có thể hơn được nàng.

Cô gái mới xuất hiện này, nàng ta là một yêu tinh. Điều đó hoàn toàn đúng, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Mang theo mái tóc rối dính đầy bụi bặm, cô gái ngước lên nhìn Vương Chi, chất vấn:

“Tên điên kia! Bộ ta có thù với ngươi hay sao hả?!”.

Mặt hầm hầm lửa giận, nàng xắn tay áo, nói tiếp:

“Mộ Thiên Thù ta ở Mê Linh Chi Địa thì bị Xuyên Sơn Vương ức hiếp, chạy tới Ngọc Hàn Đàm thì bị Bá Vương Ngư bắt nạt, tìm đến Ma Lương Tiểu Trạch thì bị con ả Kim Điêu Điêu truy sát, bây giờ trốn xuống lòng đất ở ngọn núi vô danh này mà cũng bị tên khốn ngươi lôi đầu lên… Ta chỉ là muốn đột phá cảnh giới thôi mà, tại sao lần nào tới thời khắc mấu chốt đều bị các ngươi phá đám hết vậy hả?!”.

Càng nói Mộ Thiên Thù càng kích động, khiến cho bộ ngực ngoại cỡ cũng không ngừng phập phồng lên xuống.

Nàng cảm thấy rất là biệt khuất. Tính đến hôm nay nữa thì đã năm lần rồi… Năm lần, mỗi một lần hễ cứ đúng vào thời khắc nàng sắp đột phá cảnh giới là lại có người tới kiếm chuyện.

Trời cao đất dày ơi, Mộ Thiên Thù nàng đã gây ra tội nghiệt gì mà phải chịu đọa đày như vầy chứ?!

Mỗi lần đột phá nào có dễ dàng gì, phải mất cả năm trời để chuẩn bị a!

Trong vòng năm năm, nàng năm lần chuẩn bị, năm lần bế quan đột phá cảnh giới thì cả năm lần đều không thành. Đáng nói hơn là nguyên nhân lại chẳng phải do bản thân nàng…


Cho dù không bị phản phệ chết thì cũng sẽ tức chết đấy!

“Quá lắm rồi! Thật sự là quá lắm rồi!”.

“Cái tên điên kia! Ta mặc kệ là ngươi vô tình hay cố ý, hôm nay ta nhất định phải đem ngươi chặt ra một trăm lẻ tám khúc!”.

Tâm đã quyết, Mộ Thiên Thù không nhiều lời nữa, đem toàn bộ lực lượng bộc phát…

Linh châu đệ thất trọng, đó là cảnh giới của nàng.

“Haaaaaa….!”.

Hét dài một tiếng, Mộ Thiên Thù đem linh lực tích tụ lại thành hai quả cầu năng lượng, mỗi tay một cái, lần lượt ném về phía Vương Chi.

“Chết đi!”.

Đối mặt với nguy cơ, bất tri bất giác, tâm tình vốn đang hỗn loạn của Vương Chi cũng phần nào lắng dịu xuống.

Trong nháy mắt, tại thời điểm quả cầu đầu tiên sắp chạm vào người thì hắn lập tức lắc mình né tránh.

Chỉ là… còn chưa thể hoàn toàn thoát được.

Hai quả cầu năng lượng kia vốn đang lao thẳng thì bỗng bất ngờ chuyển hướng, vòng lại tiếp tục tấn công Vương Chi.

“Hừ! Để bà cô ta cho ngươi biết thế nào là múa rối!”.


Như để chứng minh mình không nói ngoa, Mộ Thiên Thù nhẹ động ngón tay. Ngay tức khắc, hai quả cầu chứa đầy năng lượng hủy diệt kia lại lần nữa chuyển hướng tấn công.

Nếu là một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng nào đó, đối mặt với thủ đoạn kỳ lạ của nàng thì có lẽ sẽ có chút khó khăn, nhưng với Vương Chi, nó chẳng đáng là gì cả, dù cho tu vi của hắn chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng đi nữa.

Mắt hiện sát cơ, hắn nhanh chóng điều động lực lượng huyết mạch.

Không một dấu hiệu báo trước, hết sức đột ngột, từ người Vương Chi, một bóng đen lao ra.

Là Ma Ảnh.

Trong tiếng thét chói tai, bằng một tốc độ cực nhanh, Ma Ảnh kia vươn tay chụp lấy hai quả cầu năng lượng của Mộ Thiên Thù, kế đấy thì… bóp nát.

Này…

Chứng kiến một màn vừa rồi, gương mặt Mộ Thiên Thù tức thì đại biến, không nói hai lời vội vã tháo chạy.

Ma Ảnh kia thật quá khủng bố, đừng nói đánh, nán lại nàng cũng chẳng dám nữa.

Tức thì tức, giận thì giận, Mộ Thiên Thù nàng còn chưa mù quáng tới nổi đâm đầu vào chỗ chết.

Thú thật thì nàng vốn không phải người can đảm gì lắm. Nói dễ nghe thì nàng rất yêu quý cuộc sống, còn khó nghe một chút thì là… rất sợ chết.

Từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới nay, ngay đến một lần chiến đấu với đối thủ cùng cấp nàng cũng chưa từng. Chạm mặt thì đúng là có, và mười lần như một, chẳng cần đối phương ra tay thì nàng đã nhanh chân bỏ chạy rồi.


Tất nhiên, nàng chưa bao giờ nghĩ đó là một việc đáng xấu hổ hay có gì không thích hợp cả.

Mạng sống rất quý giá, việc gì phải tự đẩy mình vào nguy hiểm chứ.

Cùng cấp thì lại thế nào? Biết đâu đối phương đang ngụy trang hay là có ẩn giấu thủ đoạn lợi hại nào đó thì sao?

Nói chi cho xa, ngay đến tên điên mà nàng vừa giao đấu cũng đã đủ chứng mình rồi.

“Tu vi mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng mà chiến lực lại khủng bố như vậy… Đúng là đồ quái vật…”.

Cảm thán thì cảm thán, phiền muộn quy phiền muộn, từ đầu tới cuối Mộ Thiên Thù đều chẳng hề ngoái đầu nhìn lại. Hoàn toàn trái ngược, nàng càng bay càng nhanh, càng xa càng chạy, cũng không rõ là vì lo sợ hay tại bởi thói quen hình thành sau nhiều lần đào tẩu của mình nữa.

“An toàn trên hết”.

Đó là triết lý, là thứ cốt lỗi hình thành nên mọi ý nghĩ và hành động của Mộ Thiên Thù. Nhờ giữ vững nó mà bao năm qua nàng vẫn còn sống. Và có lẽ nàng sẽ có thể sống thêm rất lâu nữa nếu như hôm nay đã không làm ra một hành động ngu ngốc.

Chủ động công kích Vương Chi chính là việc làm dại dột nhất trong đời Mộ Thiên Thù. Với thực lực ở thời điểm hiện tại của Vương Chi, kể cả có là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng hắn cũng có khả năng diệt sát chứ huống hồ là Linh châu đệ thất trọng như nàng.

Sai lầm tất phải trả giá, dù cho nó là vô tình đi chăng nữa.

Bây giờ, ngay lúc này, cái giá ấy đang ở rất gần Mộ Thiên Thù.





Lát sau.


Mặt không cảm xúc, đang chắn phía trước Mộ Thiên Thù, Vương Chi lần đầu tiên mở miệng:

“Ta cho ngươi hai lựa chọn: Sống hay chết?”.

Tâm tình trầm trọng, sau vài giây im lặng, Mộ Thiên Thù đáp:

“Sống”.

“Tốt”.

Vẫn cái giọng điệu hờ hững, Vương Chi đưa mắt nhìn Mộ Thiên Thù một vòng từ đầu tới chân, mãi đến khi nàng bắt đầu vô thức dùng tay che lại phần cổ áo hở hang của mình thì hắn mới lại lên tiếng:

“Đem y phục cởi xuống”.

Vốn đang cúi thấp, Mộ Thiên Thù lập tức ngẩng đầu lên, mắt đầy kinh hoảng.

Một nam nhân hướng một nữ nhân bảo cởi y phục, nàng có ngu ngốc thì cũng hiểu nó có ý nghĩa gì đấy.

Bất giác, hai chân Mộ Thiên Thù từ từ lui lại.

“Ngươi muốn chạy?”.

Vương Chi thản nhiên bảo:

“Cứ việc chạy, nếu ngươi nghĩ mình có thể thoát được. Nhưng bằng như ngươi không đủ khả năng, ta bảo đảm ngươi sẽ chẳng còn lành lặn thế này đâu”.

Đó là một lời uy hiếp. Tuy chỉ được thốt ra từ miệng một tên tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng nhưng Mộ Thiên Thù lại không thấy buồn cười hay xem nhẹ chút nào, bất kể tu vi của nàng còn hơn đối phương tận hai cảnh giới.

Đối phương… hoàn toàn có tư cách để uy hiếp nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận