Phù Thiên Ký





Nửa giờ sau.

Tại mỏm đá cũ, dưới ánh trăng dịu nhẹ…

Vương Chi và Na Trát vẫn còn đứng đấy, trong những câu chuyện, nghiêm túc thì ít mà vui đùa thì nhiều. Hầu như tất cả đều bắt nguồn từ Na Trát. Xem bộ dáng thì nàng có vẻ thích đùa bỡn Vương Chi, nếu đó thật sự chỉ là vui đùa.

Vương Chi ư?

Hắn dường như chẳng được chủ động gì mấy. Dẫu vậy, hắn cũng đã không để bản thân bị dụ hoặc. Theo đúng nghĩa đen.

Những vấn đề của hắn đã được giải đáp, tuy nó hơi khó khăn một chút. Ví như thời điểm giải khai tầng phong ấn huyết mạch thứ hai, nơi sẽ đến sau khi rời đại lục Vân Lam, phương pháp đề thăng tốc độ tu luyện cho Tiểu Kiều…



“Cốt Đãi, nếu ngươi đã không định đi Tứ Thiên Điện thì tại sao còn muốn tiếp tục tham gia Tông môn chi chiến, nó chẳng có ý nghĩa với ngươi lắm?”.

Trước nghi hoặc của Na Trát Sa Đài, Vương Chi chỉ đơn giản ngước nhìn ánh trăng trên cao, đáp một cách mơ hồ:

“Không, nó rất có ý nghĩa. Biết đâu ta lại được nhìn thấy một lần nữa… chuyện năm đó”.

“Tiểu tử ngươi thật là thích giữ bí mật cho mình”.

“Ai cũng có những bí mật cho riêng mình. A di chẳng phải cũng như vậy sao?”.

Cươi khẽ, Na Trát đồng tình: “Tiểu tử ngươi nói đúng. Mỗi người đều có những bí mật riêng tư, và nó chỉ được chia sẻ khi đã tìm được tri kỷ, hoặc… một thứ tương tự để thay thế”.



Qua vài phút trầm lặng.


Na Trát thu lại ánh mắt từ màn đêm sâu thẳm, đột nhiên quay sang nhìn Vương Chi, hỏi:

“Ngươi thật sự không định mang con rắn kia theo sao?... Ý ta là tiểu cô nương biến hóa từ Tuyết Linh Xà kia?”.

Không thấy Vương Chi hồi âm, nàng nói tiếp:

“Theo những gì ta quan sát được thì tiểu cô nương đó có vẻ rất có tình cảm với ngươi…”.

Trầm mặc hồi lâu, Vương Chi rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Ta đã không còn là Vương Chi của năm đó nữa”.

Nói xong, mặc kệ Na Trát có hiểu hay không, hắn xoay người, cất bước.

“Đã không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi”.

“Chờ một chút”.

Trước ánh mắt ngờ vực của Vương Chi, Na Trát bước tới.

“Có một chuyện quan trọng ta muốn nói với ngươi”.

“Là chuyện gì?”.

Na Trát không nói ngay mà hướng về phía tai Vương Chi, miệng dặn hờ: “Đừng nhúc nhích”.

Kế đó, khi đã kề sát, nàng hé đôi môi thơm nồng, thì thào:

“A di… vẫn còn là trinh nữ”.




Đưa mắt nhìn thân ảnh đang vội vã rời đi của kẻ nào đó, Na Trát bỗng cười phá lên:

“Ha ha ha! Cốt Đãi! Ta nói thật đấy! Ta vẫn còn là trinh nữ a! Ha ha ha! Ha ha ha ha…”.



“Ài… Không có sắc đảm thì còn dễ rèn luyện, không có sắc tâm thì đúng là khó dạy dỗ a…”.

“Nam nhân có thực lực như ngươi, nếu là ở ma giới thì đã có năm thê bảy thiếp tám nàng hầu rồi. Huống hồ trong người ngươi lại đang chảy dòng máu cao quý của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La…”.

“Không được không được… Thân là tứ a di của ngươi, ta nhất định phải đả thông tư tưởng, giúp ngươi khơi dậy sắc tâm, trở thành một đại ma đầu chân chính…”.





Vạn Kiếm Môn.

Dãy phòng dành cho Hồng Diệp Cốc, phòng cốc chủ.

Mai Diễm Phương hiện đang ngồi trên ghế, với một khuôn mặt cau có khó coi. Nàng đang hết sức phiền muộn. Và kẻ đã gieo rắc nỗi phiền muộn trong lòng nàng, hắn cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Vương Tân, hay bây giờ nên gọi là Vương Chi.

Sau khi đại hội được tạm ngưng, tên tiểu tử kia đã rời đi và đến tận lúc này vẫn còn chưa chịu ló mặt trở về. Đây rõ ràng là không xem vị cốc chủ nàng ra gì mà.

Đối với hành động bất thường của Vương Chi, Mai Diễm Phương quả thực là vừa giận vừa lo.

Giận thì đã là việc hiển nhiên rồi, lý do quá rõ. Còn lo… điều này bắt nguồn từ phía Yêu Tông.

Đúng vậy, đám người Thanh Tùng Tử kia đã tìm tới. Bọn họ muốn biết tại sao đệ tử của Yêu Tông họ lại biến thành người của Hồng Diệp Cốc nàng. Bọn họ muốn gặp Vương Chi ba mặt một lời nói cho ra lẽ…

“Hừ, gặp mặt? Đòi người thì đúng hơn!”.


Mai Diễm Phương sao lại không hiểu tâm tư của đám người Yêu Tông kia chứ. Trước kia thế nào thì không biết chứ hiện giờ, sau những gì mà Vương Chi đã thể hiện, bọn họ khẳng định là đang rất muốn “thu hồi” đệ tử của mình đấy.

Nhưng Mai Diễm Phương sẽ chịu nhả người sao?

“Mơ tưởng!”.

Chưa đến năm mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa lại sắp đột phá, đáng nói nhất là chiến lực còn rất khủng bố… Một đệ tử xuất chúng như vậy nào có dễ tìm, mấy trăm năm chưa chắc đã xuất ra được một người…

“Tiểu tử ngươi đến cùng là đã chạy tới nơi quỷ quái nào chứ…”.

“Không được. Ta không thể ngồi yên thế này mãi”.

Ý đã quyết, Mai Diễm Phương lập tức đứng dậy, bước về phía cửa phòng.

“Ngươi đang muốn tìm ta?”.

Bất thình lình, từ đằng sau, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Mai Diễm Phương.

Nhanh như chớp, Mai Diễm Phương xoay người lại, âm thầm đề cao cảnh giác.

“Sao vậy? Chẳng phải ngươi đang muốn đi tìm ta ư?”.

Nhìn chằm Vương Chi – kẻ đã nói, trong đầu Mai Diễm Phương bất giác hiện ra vô số nghi vấn.

Từ một tên đệ tử Linh châu đệ tứ trọng đối phương đã bất ngờ biến thành một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng, tiếp đó, tại Tông môn chi chiến lại xuất ra những thủ đoạn khó lường đánh bại đối thủ, cuối cùng còn là một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài – điều mà dù là tu sĩ Linh châu đệ thất trọng cũng chưa chắc làm nổi.

Vương Chi kia, hắn thực sự đã đưa Mai Diễm Phương nàng đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, đến độ khiến cho lửa giận của nàng cũng theo đó mà bùng phát.

Ấy thế mà… hắn vẫn chưa chịu thôi. Bây giờ, lúc này đây, hắn lại một lần nữa làm nàng kinh ngạc. Và cái cách hắn làm chính là âm thầm xuất hiện sau lưng nàng.

Mai Diễm Phương biết là thủ đoạn ẩn giấu khí tức của hắn rất lợi hại, nhưng tới mức đã tiến sát sau lưng mà nàng vẫn không hay một chút gì thì…

“Ngươi thật ra là ai?”.

“Không phải ngươi đã biết rồi sao?”.

“Biết? Vương Chi của Yêu Tông?”.


Vương Chi không đồng tình cũng chẳng phủ nhận. Bỏ qua màn chào hỏi, và giải thích, hắn đi thẳng vào đề:

“Ta đến để ký kết với ngươi một khế ước”.

“Khế ước?”.

“Phải, linh hồn khế ước. Dĩ nhiên ngươi sẽ là nô”.



“Ha ha ha! Ha ha…”.

Giận quá hóa cười, Mai Diễm Phương lạnh giọng:

“Tiểu tử ngươi có phải là bị ấm đầu rồi không? Muốn ta ký linh hồn khế ước, lại còn là nô? Ngươi nghĩ mình là chân nhân chắc?”.

“Chân nhân? Ta không phải. Thế nhưng người đang đứng phía sau ngươi thì phải đấy”.

Phía sau, Mai Diễm Phương lại lần nữa xoay người.

Sau lưng nàng, ở vị trí chưa đầy ba bước chân, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một cô gái với phong cách ăn mặc quái lạ đang đứng.

“Tiểu muội muội, xin chào”.

Trong lòng kinh hoảng, Mai Diễm Phương nào còn dám chần chừ, vội vã lao người phóng ra ngoài. Tuy chưa biết tu vi của cô gái kia là gì, nhưng rõ ràng là đối phương hoàn toàn có khả năng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh nàng. Nếu như vừa rồi đối phương muốn lấy mạng nàng thì sao?

Vương Chi thì còn có thể ngờ vực chứ một người xa lạ như cô gái kia, nàng thật là không đủ can đảm để đứng đây mà nghi hoặc.

Người chỉ có một cái mạng, không thể tùy tiện đem ra cược được. Rời đi không nghi ngờ gì chính là lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.

Tiếc rằng… Mai Diễm Phương nàng đã lầm. Vồn dĩ ngay từ đầu thì nàng đã chẳng hề có lựa chọn nào cả.

Bằng một cách nào đó mà nàng không hiểu được, toàn thân nàng bỗng nhiên bất động, đến cả một tia linh lực cũng không điều động được.

Và thế là một kết quả tất yếu xảy ra: từ trên không, nàng rơi tự do xuống dưới, ngực áp sàn nhà.

“Tiểu muội muội, một câu còn chưa nói mà lại bỏ đi như vậy, thật là thiếu lịch sự đấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận