…
…
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời lên được chừng ba sải tay, người của tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện và cả Hoàng Thiên Hóa đều một lần nữa tề tựu về Anh Tiên Đài. Tất nhiên đó không phải là một đống đổ nát; hoàn toàn trái ngược, nhìn nó khá là khang trang, mới mẻ, và độ bền thì khỏi phải nói, gấp mấy lần cái đã bị phá hủy hôm qua.
Tuy nói Vạn Kiếm Môn là đại tông môn của Vân Lam đại lục, bảo khố tồn trữ không ít đồ tốt, thế nhưng chỉ trong một đêm mà xây dựng lại được Anh Tiên Đài phẩm cấp như hiện tại thì… cũng đáng khen ngợi lắm. Chưa vội đề cập tới vật liệu làm sàn đấu, chỉ tính riêng số trận pháp gia cố thôi, giá trị e là bằng cả một thân gia của tu sĩ Linh châu đệ bát trọng chứ chẳng đùa. Xem ra lần này Vạn Kiếm Môn đúng là chịu bỏ vốn. Hẳn là bọn họ sợ Anh Tiên Đài của mình lại bị kẻ nào đó cao hứng mà đem hủy nát như hôm qua.
Thật ra nói thế cũng không phải vô lý. Cứ nhìn Anh Tiên Đài hiện giờ thì biết, vững chắc, kiên cố…, thiết nghĩ ngay đến tu sĩ Linh châu đệ bát trọng có dốc toàn lực đánh tới kiệt sức tắt thở mà chết cũng chẳng phá nổi.
Mà Linh châu đệ bát trọng ư? Tu sĩ cấp bậc này dù có đào bới, moi móc toàn bộ Vạn Kiếm Môn cũng chỉ tìm được hai người thôi đấy.
Không ai nghĩ trong số những tuyển thủ tham gia thi đấu sẽ có người là cao thủ Linh châu đệ bát trọng cả. Đó là một chuyện hoang đường.
Và… nó đúng. Thực tế thì làm gì có tuyển thủ nào như thế. Mộng Đoạn, Tiểu Bá Vương, Mai Tiểu Đóa, Công Tôn Tiểu Điệp hay thậm chí là Vương Chi, hết thảy đều mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng.
Tuy nhiên, đó… là tu vi. Thực lực thì lại thuộc về một vấn đề khác. Những người kia sao còn chưa rõ chứ riêng Vương Chi thì… nếu muốn, hắn hoàn toàn có đủ khả năng một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài tiếp a.
…
Hôm nay, Vương Chi có vẻ đã kiểm soát được bản thân khá tốt, ít nhất so với hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm. Dẫu sao thì cũng đã phát tiết một trận, tâm tình vơi đi âu cũng là điều dễ hiểu.
Vốn dĩ thần sắc của hắn còn có thể tốt hơn bây giờ, nếu như không có sự xuất hiện của một người. Một cô gái, vừa lạ lại vừa quen.
Nàng còn rất trẻ, khoảng mười chín hai mươi là cùng, mặc bộ y phục màu lam nhạt đang ngồi ở giữa Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị.
Thú thật là khi bắt gặp thân ảnh cô gái này, Vương Chi đã bị bất ngờ, cảm thấy rất ngoài ý muốn. Hắn nghi hoặc. Lý do thì chỉ có một: dung mạo của nàng gần như giống hệt Lăng Mị.
“Là con của Lăng Mị sao?”.
Câu hỏi ấy đã hiện lên một cách vô thức trong đầu Vương Chi. Và sau đó hắn vẫn giữ nó như vậy. Người hắn liên hệ là Lăng Mị mà không phải Lăng Tố. Có thể là vì hai người họ quá giống nhau, hoặc… cũng có thể là bởi một nguyên nhân khác mà hắn đang cố tình lảng tránh trong tiềm thức.
Nhưng dù có là gì đi nữa thì sự thật là nó vẫn khiến hắn bị dao động. Hai mươi lăm năm, mọi thứ dường như đã đổi thay quá nhiều. Còn hắn? Hắn cứ mãi đắm chìm trong quá khứ khổ đau của mình. Hắn không kịp nhận ra…
Rằng… hắn đã bị thời gian bỏ lại quá xa.
...
Giữa lúc Vương Chi đang âm thầm nghi hoặc về thân phận của Tâm Lan thì bên này, nàng cũng dành cho hắn một sự hoài nghi tương tự.
Từ miệng Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, chuyện xảy ra hôm qua nàng đều đã biết cả. Nhưng nàng không hiểu được.
Tại sao Vương Chi lại không chịu nhìn nhận thân phận của mình?
Là vì Hồng Diệp Cốc? Hay do bản thân hắn?
Hai mươi lăm năm trước, vị sư huynh này đã rời bỏ Yêu Tông một cách khó hiểu; và bây giờ, khi một lần nữa xuất hiện thì lại làm dấy lên muôn nỗi hoài nghi…
Vương Chi, trước hôm nay, Tâm Lan đích thị là chưa từng gặp, tuy nhiên, nghe thì nhiều lắm. Hầu hết đều bắt nguồn từ Tiểu Đinh Đang, cô bé rất hay nhắc đến hắn. Mặc dù lúc nào cô bé cũng bảo là mình rất ghét Vương Chi, luôn miệng mắng hắn xấu xa, độc ác, thế nhưng Tâm Lan biết trong lòng cô bé không hề nghĩ như vậy. Cô bé đã luôn mong nhớ hắn.
Một người có thể khiến cho Tiểu Đinh Đang tỷ nhung nhớ như vậy, chắc hẳn y phải rất tốt.
Đó đã từng là suy nghĩ của Tâm Lan. Đối với Vương Chi, nàng đã từng rất có hảo cảm. Phải, đã từng.
Nhưng còn bây giờ, hảo cảm ấy gần như đã tan biến mất rồi. Nhất là khi nàng nhìn vào khuôn mặt của Tiểu Đinh Đang lúc này. Ngoài sự ưu thương ra thì nàng chẳng còn thấy thứ gì khác nữa.
Nàng biết, vị tiểu tỷ của mình đang rất đau lòng.
Mong nhớ, đợi chờ suốt hai mươi lăm năm để cuối cùng nhận được lại là sự lạnh lùng xa cách, thử hỏi sao có thể không đau lòng được đây?
Vương Chi kia, hắn tại sao lại trở nên như vậy? Hoàn toàn chẳng giống một chút nào trong tưởng tượng của nàng hết.
Lẽ nào thật sự như lời a di nàng vừa nói, trí nhớ của hắn đã xảy ra vấn đề?
“Ta nhất định phải trực tiếp gặp hắn…”.
…
Vương Chi hay là Tâm Lan, ai nấy đều đang có dự định của mình, cũng như nhiều người ở đây.
Lăng Mị, Lăng Tố, Hoàng Thiên Hóa, Mai Diễm Phương, Cố Hồng Nhan,…, rất nhiều. Có giống, cũng có khác, nhưng dù nó là gì thì thời điểm tiến hành đều không phải lúc này.
Hiện tại chỉ có một điều duy nhất sẽ diễn ra: những trận đấu, cuộc chiến tông môn. Nó đã bị tạm hoãn và bây giờ sẽ được tiếp tục.
Đứng trên sàn đấu mới, sau một vài câu mang tính hình thức, Lôi Thiên Hà dõng dạc đọc to:
“Vòng đấu thứ hai, trận thứ hai: Công Tôn Tiểu Điệp của Thần Đao Môn đấu Dương Cung của Minh Đạo Các. Mời thượng đài”.
…
Mắt thấy Dương Cung của Minh Đạo Các đã nhảy xuống đài mà nhi tử của mình còn đứng thẫn thờ kế bên, Công Tôn Quy liền giục:
“Tiểu Điệp, người ta đang đợi ngươi đấy”.
“Biết”. – Công Tôn Tiểu Điệp đáp một cách hờ hững.
“Vậy sao ngươi còn đứng đây?”.
“Thì giờ ta xuống dưới không được sao”.
Nói đoạn, Công Tôn Tiểu Điệp bước nhanh tới trước, thả người rơi xuống, miệng không quên để lại một câu:
“Lão rùa đen nhiều chuyện”.
“Chuyện gì thế nhỉ?”. – Đưa tay mân mê hàm râu, Công Tôn Quy một mình lẩm bẩm – “Ta nhớ mình đâu có đá động gì tới nó… Chắc là có tâm sự…”.
Đúng như những gì Công Tôn Quy nghĩ, trong lòng Công Tôn Tiểu Điệp đích thị là đang có tâm sự. Mà thật ra thì tâm sự của hắn đã xuất hiện từ hôm qua rồi. Tại thời thân phận của Vương Chi bại lộ thì nó đã có. Và không may là nó chẳng phải loại vui vẻ gì.
Đáng lý ra thì Công Tôn Tiểu Điệp rất mong chờ Tông môn chi chiến năm nay. Hắn rất tự tin vào thực lực của bản thân, trong nhận định của hắn, ngoài Tiểu Bá Vương, Mai Tiểu Đóa và thêm cái tên Mộng Đoạn kia còn có chút cân lượng ra thì những người khác chẳng là gì cả. Nhưng đó là trước hôm qua, trước khi Tông môn chi chiến chính thức diễn ra, bây giờ ư, lòng tự tin của hắn đã bay theo mây theo gió tự lúc nào rồi.
Mộng Đoạn và Tiểu Bá Vương thực sự mạnh tới đâu thì Công Tôn Tiểu Điệp hắn chưa xác định được nhưng còn Mai Tiểu Đóa, ngay cả Trần Tiểu Ly dùng bí pháp gia tăng tu vi lên hơn hai cảnh giới còn bị đánh đến tàn phế a. Theo như suy đoán của hắn thì thực lực chân chính của Mai Tiểu Đóa kia ít nhất cũng đủ để đánh với cao thủ Linh châu đệ thất trọng một trận. Mà mức thực lực này ư? Ngang tầm với Công Tôn hắn đấy.
Mai Tiểu Đóa rất mạnh, còn hơn cả suy đoán của Công Tôn Tiểu Điệp. Hắn không ngờ chỉ trong hai mươi năm ngắn ngủi mà nàng lại trưởng thành đến tình trạng này… Nhưng, đây vẫn chưa phải là điều làm cho Công Tôn hắn phiền muộn, trái lại, khi phát hiện ra thì trong lòng hắn còn có chút chờ mong là đằng khác. Chiến đấu với một đối thủ xứng tầm là chuyện rất có ý nghĩa, rất thú vị.
Phiền muộn của hắn chỉ thực sự bắt đầu khi Vương Chi kia lộ mặt.
Hủy nát Anh Tiên Đài Công Tôn Tiểu Điệp hắn không phải không làm được, nhưng một chưởng hủy nát Anh Tiên Đài thì… hắn không có khả năng.