Phù Thiên Ký

Có một điều mà dù không muốn thì Vương Tuyết Nghi cũng phải công nhận: Mộng Đoạn cực kỳ mạnh. Theo phỏng đoán của nàng thì so với một tu sĩ Linh châu đệ thất trọng bình thường hắn còn muốn lợi hại hơn. Cứ nhìn vào tình hình hiện giờ liền biết, chỉ với một thanh trường kiếm cấp bậc thượng phẩm linh khí trong tay, hắn đã có thể đối kháng lại thần thông của nàng. Nếu như những đòn công kích của nàng chậm chạp thì chẳng nói làm gì, đằng này, nó còn nhanh hơn và khó lường hơn bất kỳ đòn đánh nào trước đó.

Dù là trên, dưới, bên trái hay là bên phải, Vương Tuyết Nghi nàng có di chuyển thế nào, có biến hóa ra sao thì toàn bộ chiêu thức đều bị Mộng Đoạn phá giải. Kiếm pháp của hắn quỷ dị tới nỗi khiến cho nàng có cảm tưởng như… nó vô hình.

Với một thanh trường kiếm dài gần năm thước, theo lý những đường kiếm đánh ra phải chịu giới hạn mới đúng. Nhưng trong tay Mộng Đoạn, bất kể là góc độ nào hắn cũng có thể xuất kiếm và biến chiêu được, hơn nữa còn là cực kỳ nhanh. Hắn đánh cứ như thể đó là bản năng sẵn có mà không cần suy nghĩ vậy. Nó vượt xa mức độ linh giác của một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng…

Bản thân thì đã xuất ra thần thông, vậy mà lại chẳng thể chạm tới một sợi tóc của đối thủ, cảm giác của Vương Tuyết Nghi thế nào có thể nghĩ.

Rất không thoải mái. Nhất là khi đối thủ của nàng lại còn như có vẻ… thích thú.

Phải, nàng cảm thấy như vậy đấy. Nếu như Mộng Đoạn bị đánh cho chật vật đến không có lực hoàn thủ thì cũng thôi, thế nhưng thực tế thì sao? Trông hắn khá ung dung nữa là khác.

Tại sao hắn chỉ mãi đỡ đòn mà không phản công?

Thần thông của hắn đâu? Từ đầu trận đấu tới giờ nàng vẫn chưa thấy hắn dùng tới. Nàng không tin là hắn chỉ biết mỗi vài đường kiếm thuật.

“Mộng Đoạn”.

Giọng trầm đục, hư ảnh Ma Thần lần đầu tiên mở miệng:

“Cho ta thấy thực lực chân chính của ngươi đi!”.

Lời vừa dứt cũng là lúc lưỡi hái sắc lẹm trên tay Ma Thần chém xuống.

“Keng!”.

Và cũng như những lần trước, Mộng Đoạn đã dễ dàng ngăn lại chỉ với thanh trường kiếm nho nhỏ của mình. Kế đấy, hắn bật người về phía sau, từ xa đứng nhìn, đáp:

“Vậy mà ta cứ tưởng là ngươi không biết nói cơ đấy”.

Cười nhẹ, hắn bảo:


“Vương Tuyết Nghi, ta biết ngươi vẫn còn đang ẩn giấu. Ừm, hẳn là ngươi thấy ta chưa đủ xứng đáng để bản thân phải dốc toàn lực nhỉ?”.

Dừng trong thoáng chốc, hắn nói tiếp:

“Tốt thôi. Ngươi hãy xem cho kỹ đây”.

Khí tức phát ra nhanh chóng biến đổi, Mộng Đoạn đạp nhẹ xuống sàn, tung người lên không trung.

Trước cái nhìn chăm chú của Vương Tuyết Nghi, hắn giơ kiếm lên đầu, mũi kiếm chỉ thẳng trời xanh.

Trong con ngơi đen láy của hắn, một kiếm ảnh bỗng đột ngột xuất hiện. Nhìn kỹ thì thấy nó có màu trắng, hình dáng cổ xưa, đặc biệt nhất là chỗ tiếp giáp giữa chuôi kiếm và thân kiếm, nơi đó có một con mắt đang khép hờ.

Bất thình lình, con mắt nọ mở ra. Chính tại lúc này, kiếm trên tay Mộng Đoạn chém xuống.

Địa Ngục Vô Minh: Phong Tại Cửu U!

“U u u u…. u u u u…”.

“… U u u… u u u u…”.

Trong âm phong rít gào, một đạo kiếm gấp khúc hướng thẳng về phía hư ảnh Ma Thần của Vương Tuyết Nghi.

Cảm nhận được nguy hiểm, Vương Tuyết Nghi động thần niệm. Ngay lập tức, lưỡi hái trên tay Ma Thân cũng chém ra một đường.

“O… à… n… h…!”.

“Oàn… h… h… h…”.




Sau mấy tiếng bạo liệt đinh tai nhức óc, rốt cuộc kiếm ảnh của Mộng Đoạn cũng tan biến.

Nhưng… Ma Thần cũng đã không còn nữa.

Nó đã bị chém vỡ!



Từ trên sàn đấu, Vương Tuyết Nghi nhanh chóng đứng dậy.

“Phốc!”.

“Khục khục…”.

Liếc xuống bàn tay dính máu vừa lau, sắc mặt Vương Tuyết Nghi trầm xuống hẳn.

Nàng đã không lường được sức công phá khủng khiếp trong đòn tấn công vừa rồi của Mộng Đoạn.

...

Hít sâu một hơi, Vương Tuyết Nghi lần đầu tiên dành cho đối thủ của mình một lời khen ngợi:

“Mộng Đoạn, ngươi thực sự rất mạnh”.

“Ta đoán là mình nên cảm thấy vinh hạnh”. – Phía đối diện, Mộng Đoạn nhếch môi đáp lại.

Dĩ nhiên là cái nhếch môi ấy, Vương Tuyết Nghi chẳng thể nhìn thấy. Nó đã bị che khuất bởi chiếc khăn che mặt của hắn. Đúng vậy, là khăn mà không phải mặt nạ như trận chiến lần trước.


Nhưng dù là thế đi nữa thì cũng không khó để Vương Tuyết Nghi nhận ra sự xem thường của đối phương dành cho mình.

Mà thật ra thì từ khi bắt đầu trận đấu cho tới giờ, hắn đã xem trọng nàng lúc nào đâu.

Đây là lòng tin của hắn ư?

Hẳn rồi.

Vương Tuyết Nghi không nghĩ là còn có lý do nào khác. Tu vi cao, thực lực mạnh, khả năng chiến đấu lại càng khủng bố, Mộng Đoạn hoàn toàn có tư cách để xem thường một nhân vật vô danh như nàng. Nàng đoán dù mình đã tạo ra bất ngờ thì cân lượng trong lòng hắn vẫn chẳng tăng lên được bao nhiêu.

Huống hồ gì bây giờ nàng lại còn vừa mới bị hắn đả thương. Một chút khinh thị cũng là nên đấy.

“Xùy…”.

Bỗng nhiên bật cười một cách khó hiểu, Vương Tuyết Nghi cất tiếng:

“Mộng Đoạn, Vương Tuyết Nghi ta sẽ nhớ kỹ ngươi”.

Nghe nàng nói vậy, Mộng Đoạn lập tức lắc đầu:

“Ta nghĩ hay là thôi đi. Ngươi không phải mẫu nữ nhân mà ta thích”.

Đây rõ ràng là một câu nói thiếu thiện chí, thậm chí dù chỉ xét ở khía cạnh xã giao đi nữa. Thiết nghĩ sẽ có rất nhiều người cảm thấy không vui nếu đấy là những lời dành riêng cho mình. Nhưng Vương Tuyết Nghi lại dường như chẳng mấy bận tâm lắm. Đáp lại chỉ là một hành động khó hiểu.

Nàng đã buông kiếm. Hay nói đúng hơn là nàng đã vừa đem thanh kiếm của mình ném đi. Động tác phải gọi là phi thường dứt khoát, thậm chí ngay đến ánh mắt cũng không buồn liếc một cái.

“Vương Tuyết Nghi, ngươi đây là ý gì?”. – Trước cách hành xử bất thường này, Mộng Đoạn nghi hoặc – “Không phải là muốn đầu hàng đấy chứ?”.

Vương Tuyết Nghi không đáp lại. Ở khía cạnh lời nói.

Thật ra thì nàng dùng hành động để trả lời. Giống như cái cách mà sự nghi hoặc được tạo ra.

Hai tay nhanh chóng đưa lên ngực, Vương Tuyết Nghi bắt đầu kết ấn.




“Ấn pháp này…”.

Không hẹn mà ánh mắt cả hai tỷ muội Lăng Mị - Lăng Tố đều đồng loạt biến đổi.

Bọn họ đang ngờ vực. Nguyên do là bởi cái pháp ấn mà Vương Tuyết Nghi đang thi triển kia… nó rất quen thuộc.

“Chu Tước Ấn”, sát thứ tư trong nhị thập nhất sát của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công.

Tâm tình trầm trọng, Lăng Mị và Lăng Tố, cả hai tập trung nhìn kỹ.

Cho đến khi pháp ấn của Vương Tuyết Nghi hoàn thành thì…

Từ ngờ vực, bọn họ đã hoàn toàn khẳng định được. Rằng pháp ấn kia… đích thị là Chu Tước Ấn trong bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công.

Thế nhưng bằng cách nào?

Vương Tuyết Nghi tại sao có thể biết được?

Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công chính là bộ công pháp tuyệt mật của Cửu Âm Giáo, là thứ mà xưa nay chỉ có những Linh tử hoặc là Linh nữ gì kia của bọn họ mới được phép tu luyện…

Vương Tuyết Nghi, nàng là Linh nữ của Cửu Âm Giáo sao?

Tuyệt đối không có khả năng. Lăng Mị và Lăng Tố lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Mặc dù tỷ muội các nàng và Vương Tuyết Nghi chẳng có bao nhiêu quan hệ, thế nhưng lai lịch, gốc gác của đối phương thì các nàng hoàn toàn nắm rõ, căn bản là không thể có chuyện liên hệ gì với Cửu Âm Giáo ở tận Cổ La Giới xa côi kia.

Như vậy bằng cách nào mà Vương Tuyết Nghi lại học được Chu Tước Ấn?

Ở đại lục Vân Lam này, ngoài bản thân mình ra thì Lăng Mị chưa từng nghe nói còn có người khác sở hữu Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công.

Lại nói, bộ công pháp này cũng không phải của nàng mà là đoạt được trên người La Nghĩa – thiếu chủ cũng đồng thời là một trong những Linh tử của Cửu Âm Giáo năm xưa.

Năm đó, tên La Nghĩa khốn kiếp kia đã dám giở trò đồi bại với muội muội nàng, tuy rằng vẫn chưa thật sự làm ra chuyện gì nhưng nàng vẫn không thể tha thứ được. Trong cơn phẫn nộ, bằng vào tu vi Thiên hà cảnh lúc bấy giờ, nàng đã thẳng tay giết chết La Nghĩa. Đương nhiên sau đó thì toàn bộ tài bảo trên người hắn đều bị nàng lấy hết. Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công chính là một trong số những tài bảo ấy.

Suốt bao năm tháng qua, kể từ khi chạy trốn tới đại lục Vân Lam này, chỉ có duy nhất một người từng được tỷ muội nàng truyền thụ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công mà thôi, và đó lại không phải Vương Tuyết Nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận