…
…
“Phù… ù… ù…”.
Thở ra một hơi dài, Mộng Đoạn đem thanh trường kiếm dài gần năm thước của mình thu lại.
Hắn… đã không cần phải đánh nữa. Trận đấu đã kết thúc.
Ung dung tiến lại gần Vương Tuyết Nghi hiện đã nằm hôn mê trên sàn đấu, hắn lắc đầu khẽ giọng:
“So với Mộng Đoạn thì ngươi vẫn yếu hơn một chút”.
…
Mắt thấy Vương Tuyết Nghi đã không còn khả năng chiến đấu nữa, Lôi Thiên Hà cũng chẳng để mọi người phải chờ đợi lâu, lập tức tuyên bố kết quả:
“Vòng đấu thứ hai, trận thứ ba: Mộng Đoạn của Thanh Y Môn thắng”.
Sau khi Mộng Đoạn lẫn Vương Tuyết Nghi đã rời sàn đấu, lúc này hắn mới nói tiếp:
“Bây giờ sẽ là trận đấu thứ tư. Xin mời tuyển thủ có tên sau đây lên đài: Hoa Phi Yến của Bách Hải Đường, Trần Ân của Nhạc Hàn Sơn”.
…
…
Đại hội cứ thế tiếp diễn. Trận thứ tư, trận thứ năm, trận thứ sáu, rồi thứ bảy, thứ tám, thứ chín… Xuyên suốt sáu trận đấu ấy, mặc dù cũng có vài màn đặc sắc nhưng chưa có sự biểu hiện nào để lại ấn tượng và khiến mọi người phải chăm chú theo dõi như trận đấu của Vương Tuyết Nghi và Mộng Đoạn cả.
Dĩ nhiên, sau sự thể hiện xuất sắc của mình, Mộng Đoạn đã chính thức có tên trong danh sách tuyển chọn đệ tử của Tứ Thiên Điện. Về phần Vương Tuyết Nghi, tuy rằng nàng đã bại trận, không thể tiến vào được vòng trong nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc trở thành đệ tử Tứ Thiên Điện của nàng hết. Tứ Thiên Điện vốn dĩ là không dùng thắng bại để đánh giá. Đúng vậy, cũng như Mộng Đoạn, Mai Tiểu Đóa, Vương Chi, Vương Tuyết Nghi nàng đã đạt tới tiêu chuẩn…
…
Tính từ thời điểm trận đấu giữa Mộng Đoạn và Vương Tuyết Nghi chấm dứt thì khoảng ba giờ sau, vòng đấu thứ hai đã chính thức khép lại với sự có mặt của chín cái tên sẽ tiến vào vòng đấu thứ ba: Vương Tân và Mai Tiểu Đóa của Hồng Diệp Cốc, Công Tôn Tiểu Điệp và A Đại Nhi của Thần Đao Môn, Hoa Phi Yến của Bách Hải Đường, Bắc Hải Kỳ của Nhạc Hàn Sơn, Cao Bá và Hoa Tiểu Mễ của Vạn Kiếm Môn, Mộng Đoạn của Thanh Y Môn. Riêng Yêu Tông thì không có tuyển thủ nào đươc đi tiếp.
Xét một cách công tâm thì tuyển thủ tham gia thi đấu lần này của Yêu Tông phải nói là rất mạnh, nhất là Vương Tuyết Nghi kia. Dừng sớm chẳng qua là vì bọn họ thiếu may mắn. Đầu tiên là Lâm Thế Danh đụng phải Vương Chi, tiếp đấy thì Vương Tuyết Nghi đối đầu với Mộng Đoạn và sau cùng thì Mã Điềm chiến với Cao Bá – Tiểu Bá Vương.
Vương Chi, Mộng Đoạn, Tiểu Bá Vương, ba kẻ đều là cao thủ Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa lại còn là hạng xuất sắc nhất trong những người xuất sắc, quả thật Yêu Tông thất bại cũng không oan chút nào.
Thế mới nói, may mắn cũng là một phần của thực lực.
Giống như hiện giờ vậy, bởi vì ở vòng đấu thứ ba có số lượng tuyển thủ thi đấu là chín, thế nên chia theo cặp thì sẽ thừa ra một người (với hình thức đấu loại trực tiếp).
Vậy người thừa ra này sẽ ra sao?
Cách giải quyết được tám đại tông môn áp dụng rất đơn giản: Bốc thăm. Ai bốc được thẻ trống sẽ trực tiếp tiến thẳng vào vòng chung kết mà không cần phải thi đấu như tám người khác.
Bất công? Không, nó rất công bằng. Đơn giản là bởi bất công luôn tồn tại.
…
Giữa Anh Tiên Đài, trước mặt chín tuyển thủ hiện giờ là một chiếc bàn, bên trên đặt chín chiếc thẻ được bọc lại bằng một lớp vải đỏ có tác dụng ngăn chặn thần thức. Mục đích thì thiết nghĩ chẳng cần nói nhiều, ai cũng hiểu được.
Lần lượt lướt qua từng người, Lôi Thiên Hà nói:
“Trước mặt các ngươi là chín chiếc thẻ có ghi số thứ tự bên trên, những người bốc trúng thẻ có số thứ tự giống nhau thì sẽ trở thành đối thủ ở vòng đấu thứ ba này. Riêng kẻ bốc được thẻ trống, vậy thì xin chúc mừng, ngươi được tiến thẳng vào chung kết mà không cần phải đấu với ai cả”.
“Được rồi, bắt đầu đi”.
Lời Lôi Thiên Hà dứt chưa bao lâu thì một cánh tay chìa ra, đem chiếc thẻ thứ ba tính từ trái sang cầm lên.
Là Mộng Đoạn.
Bộ dáng lơ đễnh, hắn nhìn số thứ tự trên thẻ, đọc lên: “Bốn”.
Thoáng nhìn qua Mộng Đoạn, Lôi Thiên Hà gật nhẹ:
“Mộng Đoạn, số thứ tự ghi trên thẻ cũng chính là số thứ tự trận đấu”.
“Nói vậy thì ta sẽ đánh trận cuối cùng rồi… Thật không biết đối thủ sẽ là ai đây…”.
Cố ý lại như vô tình, Mộng Đoạn liếc sang những tuyển thủ còn lại.
Bắt gặp cái nhìn của hắn, ngoại trừ Vương Chi, Tiểu Bá Vương, Công Tôn Tiểu Điệp và Mai Tiểu Đóa vẫn thản nhiên đối mặt ra thì những người còn lại, chẳng nhiều thì ít, tất cả đều có chút lảng tránh.
Sau khi tận mắt chứng kiến trận đấu giữa hắn và Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông kia, trong lòng bọn họ đã bất giác sinh ra một tia e ngại. Không ai có thể hào hứng khi biết mình sẽ bước vào một trận đấu mà khả năng chiến thắng là con số không tròn trịa hết.
Mà thật ra thì chẳng phải riêng gì Mộng Đoạn, đối với Tiểu Bá Vương, Công Tôn Tiểu Điệp, Mai Tiểu Đóa và đặc biệt là Vương Chi, bọn họ cũng đều không nguyện ý đối đầu. Khác chăng là mức độ nhiều hay ít…
Dĩ nhiên sau tất cả thì đó vẫn chỉ là những cảm xúc cá nhân. Còn Tông môn chi chiến, đại hội đang diễn ra này, nó được tổ chức để phục vụ lợi ích tông môn chứ không phải những cảm xúc của riêng ai…
…
Sau giây phút chần chừ ngắn ngủi, những cánh tay lần lượt đưa ra…
“Một”.
Giơ chiếc thẻ của mình lên, Mai Tiểu Đóa đọc khẽ. Với con số ấy, nàng đương nhiên hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Ở vòng đấu thứ ba này, nàng sẽ là tuyển thủ thượng đài đầu tiên.
Mà không, chính xác thì phải nói nàng là một trong hai tuyển thủ đầu tiên sẽ thượng đài thi đấu mới đúng.
Mang theo một chút tò mò, Mai Tiểu Đóa lần lượt liếc qua những tuyển thủ còn lại…
“Số hai”.
“Số ba”.
…
“Số bốn”.
“Số hai”.
…
Cuối cùng thì ánh mắt Mai Tiểu Đóa cũng dừng lại. Nàng đã tìm thấy chủ nhân của chiếc thẻ số một.
Bước tới trước mặt người nọ, nàng hừ nhẹ, nhìn chằm vào mặt đối phương một đỗi mới lên tiếng:
“Đại lừa gạt…”.
Đại lừa gạt?
Vương Chi không biết đây đã lần thứ bao nhiêu nàng gọi mình như thế rồi. Dẫu vậy, trong lòng hắn cũng chẳng khó chịu hay bất mãn gì mấy. Đối với vị tiểu sư tỷ kiệm lời này, thú thật thì hắn khá có hảo cảm. Huống hồ nàng nói cũng đâu có sai, theo khía cạnh nào đó thì Vương Chi hắn đích thực là đã lừa gạt nàng đấy.
Vậy hắn sẽ xin lỗi sao? Hay là đền bù?
Không. Hắn chưa bao giờ có ý nghĩ đó.
Nét mặt bình thản, hắn hỏi:
“Sư tỷ, có chuyện gì?”.
“Ngươi số một?”. – Vẫn phong cách cũ, Mai Tiểu Đóa hỏi lại.
“Ừ”.
“Ta số một”.
Nhìn vào chiếc thẻ vừa được Mai Tiểu Đóa giơ lên, Vương Chi gật đầu, chẳng thấy có gì ngoài ý muốn.
“Ta thấy rồi”.
“Lát nữa…”.
Dừng một chút, trong đáy mắt mơ hồ thoáng qua một tia khác lạ, Mai Tiểu Đóa bảo:
“… Không được gạt ta”.
Nói xong, cũng chẳng đợi Vương Chi hồi âm, nàng bay thẳng về chỗ của Hồng Diệp Cốc, nơi Mai Diễm Phương đang đợi.
Nhìn theo thân ảnh nàng, Vương Chi lắc đầu thầm than:
“Xem bộ là bị người ‘thương nhớ’ thật rồi”.
“Huynh đệ”.
Nghe giọng nói quen thuộc của năm nào, Vương Chi xoay đầu nhìn lại.
Tiểu Bá Vương vẫn như vậy, tướng mạo không khác chút gì so với hai mươi lăm năm trước. Vẫn cao lớn, vạm vỡ cùng chân mày đỏ rực và mái tóc kỳ dị của mình…
“Huynh đệ”, hai chữ này… sao mà ấm áp quá…
Chỉ đáng tiếc… Vương Chi hôm nay đã chẳng còn là Vương Chi của thuở xưa nữa rồi.
Cuộc sống hắn chọn, con đường hắn đi… nó sẽ là thi sơn, là huyết hải…
…
Nhanh chóng giấu đi một chút dao động trong lòng, Vương Chi nói, giọng hững hờ lãnh đạm:
“Tiểu Bá Vương, Vương Chi đã chết rồi”.
…
Dõi mắt nhìn về phía Hồng Diệp Cốc, nơi Vương Chi vừa đáp xuống, Tiểu Bá Vương vô thức lẩm bẩm:
“Vương Chi… thật sự đã chết rồi sao…”.