Phù Thiên Ký

Mai Tiểu Đóa nhận thua, đó là điều Vương Chi cần lúc này. Hắn không muốn nàng sẽ như những người khác, rời khỏi Anh Tiên Đài trong tình trạng không còn khả năng chiến đấu. Dẫu sao thì đối với tính tình của vị tiểu sư tỷ này, hắn cũng khá có hảo cảm.

Tiếc rằng tất thảy chỉ là suy nghĩ của hắn.

Mai Tiểu Đóa ư?

Nàng hiện còn đang bận phát tiết tâm tình.



Chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã chảy dài trên gương mặt non nớt của Mai Tiểu Đóa. Nàng đã không thể giữ được nữa.

Một cách ương ngạnh, nàng triệt để đem ý định khuyên bảo của Vương Chi cắt đứt:

“Có ngon thì đánh đi! Ta không nhận thua đấy! Ta sẽ không nhận thua đấy…”.



Sau hơn chục giây im lặng, chẳng hiểu nghĩ gì, nàng bỗng đem lời nói sửa đổi:

“Trừ phi ngươi lại có thể hủy nát Anh Tiên Đài, bằng không đừng hòng ta nhận thua!”.

Đây rõ ràng là một câu nói hờn dỗi, một điều kiện mà theo lý sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được.

So với trước đó thì Anh Tiên Đài hôm nay đã kiên cố hơn gấp mấy lần, muốn hủy nào có dễ. Mặc dù những đòn đánh đầy uy lực từ nãy tới giờ đã khiến cho kết giới bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thế nhưng rất nhanh, sau khi được các trưởng lão của Vạn Kiếm Môn ra tay tiếp thêm linh lực thì hiện tại nó đã ổn định, hệt như lúc đầu. Trừ phi là tung ra liên tiếp những đòn cực mạnh với lực lượng công phá vượt quá khả năng bố sung linh lực cho kết giới của các trưởng lão Vạn Kiếm Môn, bằng không căn bản là chẳng cách nào phá hủy được.

Mà các trưởng lão Vạn Kiếm Môn là ai?

Tất cả bọn họ đều có tu vi Linh châu đệ thất trọng cả đấy, hơn nữa số lượng còn là bốn người.

Như vậy, nếu muốn triệt để phá hủy kết giới xung quanh Anh Tiên Đài mà nói, chí ít kẻ đó phải có sức mạnh ở mức Linh châu đệ bát trọng trung kỳ.

Lại nói, ngoài kết giới ra thì Anh Tiên Đài còn có một thứ khác đáng bận tâm hơn: sàn đấu. Nó được tạo ra từ những loại tài liệu rất cứng rắn, đáng nói là bên trên còn được gia cố thêm mấy cái trận pháp nữa, thiết nghĩ dù có là tu sĩ Linh châu đệ bát trọng cực hạn cũng không tài nào lay chuyển nổi.

Mai Tiểu Đóa thừa hiểu những điều ấy, và đó chính là lý do vì sao nàng lại đưa ra điều kiện kia. Nàng không tin Vương Chi có khả năng làm được.

Một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng lại có chiến lực tiếp cận Linh châu đệ bát trọng đã là chuyện rất khó hình dung rồi, nếu mà còn vượt xa nữa thì… Mai Tiểu Đóa nàng thật là không tưởng tượng ra nổi.



Suy nghĩ của Mai Tiểu Đóa là hoàn toàn có cơ sở, vững chắc nữa là đằng khác. Tám đại tông môn, Tứ Thiên Điện, Hoàng Thiên Hóa, toàn bộ đều tin tưởng điều đó: Anh Tiên Đài không thể bị phá hủy. Thậm chí dù là Mai Diễm Phương cũng cho rằng như vậy, bất kể nàng có biết Vương Chi không hề đơn giản đi chăng nữa. Có thể với một vài bảo vật nào đấy Vương Chi sẽ làm được, nhưng bằng vào thực lực bản thân thì… nàng không tin. Quy định của đại hội vốn không cho phép sử dụng bất kỳ thứ gì khác ngoài linh khí trong thi đấu.

Hiện giờ, duy nhất tin tưởng Vương Chi có khả năng hủy nát Anh Tiên Đài chỉ có hai người: Tiểu Kiều và Na Trát. Hơn bất cứ ai, họ thừa hiểu Vương Chi mạnh tới cỡ nào. Nhất là Na Trát, với kiến thức và cảnh giới của bản thân, hơn nữa lại còn từng cùng Vương Chi giao đấu, mười thì đến chín nàng đã ước lượng được chiến lực của đứa cháu trai này.

Không giống mọi người đang muốn biết Vương Chi sẽ kết thúc trận đấu theo cách nào, nàng lại đang nghĩ xem hắn có thật sự sẽ làm theo lời Mai Tiểu Đóa mà một đòn hủy nát Anh Tiên Đài hay không.

“Tiểu Kiều”.

Nét mặt suy tư, Na Trát đột nhiên hỏi trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn xuống Anh Tiên Đài bên dưới:

“Ngươi nói xem Cốt Đãi có thực sự sẽ hủy nát cái đài kia hay không?”.

Thoáng nghĩ ngợi, Tiểu Kiều thành thật lắc đầu:

“Ta không biết. Công tử hành sự rất khó đoán”.

“Xùy… Không phải nó khó đoán mà là do cái đầu ngươi quá nhỏ, nghĩ không ra, đoán không tới thôi”.

Mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn của ai kia vừa bị mình làm cho xìu xuống, Na Trát tiếp tục theo dõi trận đấu.

“Cốt Đãi, rốt cuộc là ngươi muốn nhìn lại chuyện gì của hai mươi lăm năm trước đây?”.

...

Thật ra thì với năng lực của mình, nếu muốn, Na Trát rất dễ dàng có được đáp án. Sở dĩ không hành động chỉ là vì tôn trọng sự riêng tư của Vương Chi mà thôi.

Tất nhiên bản thân Vương Chi cũng thừa hiểu điều đó. Mặc dù chưa từng biểu lộ nhưng trong lòng hắn đối với vị tứ a di này của mình cũng có chút cảm kích… Có lẽ một ngày nào đấy hắn sẽ chia sẻ với nàng, về một vài thứ, tương lai… và cả quá khứ.

Chỉ là… không phải bây giờ.

Hắn biết Na Trát có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều nghi hoặc, tuy nhiên, hắn chưa thể mở lòng với nàng. Nhưng chí ít thì lúc này đây hắn có thể giải đáp cho nàng một điều…



Hướng về phía Mai Tiểu Đóa phía bên kia, hắn bắt đầu cất bước, những bước chậm rãi…

Khoảng chín hay mười giây gì đấy, khi chỉ còn cách Mai Tiểu Đóa chừng độ sáu bước chân, hắn bất ngờ dừng lại. Nơi đối diện, ai kia vừa thụt lùi.

Mai Tiểu Đóa rõ ràng là đang e ngại.

Nhưng tại sao? Mới vừa rồi nàng còn rất hùng hổ, còn giận đến phát khóc kia mà?

Ngay bản thân Mai Tiểu Đóa cũng chẳng hiểu được. Chỉ là sau khi đã phát tiết tâm tình xong, lúc nhìn kỹ lại Vương Chi thì…

Nàng cảm thấy bộ dạng im lìm, bình thản kia của Vương Chi… có chút đáng sợ. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt với con ngơi đã chuyển thành màu đỏ của hắn, từ trong đó, nàng như thấy được một con quái vật. Một con quái vật thầm lặng với những bước chân từ tốn, đều đặn không một tiếng động nào…

Bất tri bất giác, trong vô thức, ngoài ba chữ “Đại lừa gạt” thì Mai Tiểu Đóa lại có thêm một biệt hiệu khác để gán cho Vương Chi: “Quái vật thầm lặng”.

Thật ra thì cũng chẳng thể trách Mai Tiểu Đóa được, hết thảy đều bắt nguồn từ Vương Chi cả. Nguyên do là bởi trong lúc tiến lại gần Mai Tiểu Đóa, hắn đã âm thầm giở thủ đoạn. Cái cách mà hắn thực hiện là nhìn thẳng vào mắt nàng, thi triển một loại bí pháp. Tên của nó gọi là: Nhiếp Hồn Thuật.

Lại nói, bí pháp Nhiếp Hồn Thuật này rất khó tu luyện, mặc dù cũng tương tự như Long Nộ Cửu Thiên, đều là thần thông xuất hiện ở Tam Thiên Cảnh – cảnh giới thứ ba trong Cửu Thiên của bộ công pháp Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công nhưng cấp bậc lại hoàn toàn ở một tầng thứ khác, không thể so sánh.

Nếu như Long Nộ Cửu Thiên chỉ đơn thuần là một thần thông, một đòn công kích thì Nhiếp Hồn Thuật lại là một bí pháp phân tầng. Đừng nói là với cảnh giới Tam Thiên bây giờ, thậm chí dù có là Tứ Thiên, Ngũ Thiên thì cũng chẳng thể luyện nó đến mức đại thành được. Muốn luyện tới tầng cuối cùng của Nhiếp Hồn Thuật thì điều kiện tối thiểu là tu vi phải đạt tới Cửu Thiên Cảnh, nghĩa là phải hoàn thành giai đoạn hấp huyết trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công.

Còn với mức Tam Thiên Cảnh hiện tại, Vương Chi bất quá chỉ là nắm giữ một tí da lông của Nhiếp Hồn Thuật mà thôi, căn bản là chẳng thể mang ra đánh đấm gì được. Điều duy nhất mà nó hữu dụng chỉ có một: hù dọa. Lúc này Vương Chi chính là đang phát huy cái công dụng duy nhất ấy.

Thú thực thì đây cũng là lần đầu tiên Vương Chi mang Nhiếp Hồn Thuật ra dùng, chủ yếu là để thử nghiệm. Kết quả đúng như dự đoán của hắn, dù đã phát huy đến cực hạn thì nó cũng chỉ khiến cho tâm tình Mai Tiểu Đóa bị ảnh hưởng một chút, không hơn.

“Thảo nào lại được Ma Bôi nhận định là một trong hai bí pháp lợi hại nhất ở giai đoạn hấp huyết, so với những thần thông khác thật sự là quá khó nắm giữ…”.

Thầm cảm thán một câu, Vương Chi thu lại Nhiếp Hồn Thuật của mình, tiếp tục tiến về phía Mai Tiểu Đóa.

“Ngươi… làm gì?”.

Có lẽ do tâm tình còn bị ảnh hưởng, Mai Tiểu Đóa lại vô thức thụt lùi.

“Sư tỷ”.

Cuối cùng thì Vương Chi cũng chịu lên tiếng.

“Có phải chỉ cần ta hủy được Anh Tiên Đài này thì ngươi sẽ nhận thua đúng không?”.

“Ta…”.

Sau khoảnh khắc chần chừ ngắn ngủi, Mai Tiểu Đóa nhanh chóng hồi đáp:

“Ngươi hủy được, ta thua”.

Nàng cho rằng Vương Chi chỉ là đang khoa trương ra vẻ, căn bản là không tin tưởng hắn có khả năng làm được.

Hủy nát Anh Tiên Đài?

Chẳng lẽ thực lực của hắn còn vượt qua cả Linh châu đệ bát trọng cực hạn, tiếp cận Linh châu đệ cửu trọng?

Đánh chết Mai Tiểu Đóa cũng không tin.

Theo lẽ thường thì nhận định đó hoàn toàn chuẩn xác. Nó đúng với tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Chẳng một ai ở Anh Tiên Đài này có được thực lực tiếp cận Linh châu đệ cửu trọng khi tu vi mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng hết. Tu Thiện, Tu Chiến, Cố Hồng Nhan hay thậm chí có là chân nhân Hoàng Thiên Hóa cũng không.

Phải, đó là lẽ thường. Không chỉ tám đại tông môn, Vân Lam đại lục mà kể cả tại Đại Việt Giới, Hoàng Phong Giới, trong những đại thế lực như Tứ Thiên Điện, Hoàng gia,..., nó hoàn toàn đúng.

Thế nhưng Vương Chi – kẻ đã tân sinh với chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cộng một đạo sinh linh bản nguyên, hắn sẽ tuân theo lẽ thường sao?

Sự tồn tại của hắn vốn dĩ đã vượt ngoài lẽ thường rồi.

Trước hàng trăm ánh mắt đang chú mục, rất ngoài ý muốn, hắn ngẩng lên nhìn về phía Vạn Kiếm Môn, nói:

“Vạn Kiếm Môn các vị sẽ không trách tội nếu ta lại đem Anh Tiên Đài lần nữa hủy nát chứ?”.

Bất ngờ, cực kỳ bất ngờ.

Ngạc nhiên, cực kỳ ngạc nhiên.

Chẳng một ai lường được Vương Chi sẽ hỏi như vậy. Nó… đã đi quá xa rồi.

Bất giác, một vài ánh mắt hướng về chỗ Cao Tất Hàn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui