Phù Thiên Ký

Tứ Thiên Điện, ba chữ này đích thị là rất có cân lượng. Xét một cách công bằng thì lực lượng của nó đã bỏ xa Hoàng gia của Hoàng Thiên Hóa hắn một đoạn dài. Nếu trước mặt hắn hiện giờ không phải Cố Hồng Nhan, không phải Tu Thiện, Tu Chiến mà là một vị chân nhân có tu vi xấp xỉ nào đó của Tứ Thiên Điện, như vậy chắc chắn hắn sẽ dành cho đối phương ba phần nể trọng.

Nhưng là…

“Cố hiền điệt, Tứ Thiên Điện tất nhiên ta sẽ nể mặt. Có điều… hiền điệt ngươi có thể đại diện cho cả Tứ Thiên Điện sao?”.

Hoàng Thiên Hóa không tin chỉ vì một tên Linh châu đệ ngũ trọng mà Tứ Thiên Điệt lại làm khó dễ mình. Tuy rằng tiềm lực của Vương Chi rất lớn, thế nhưng trước mắt thì hắn vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

Giữa tu đạo giới vô vàn hung hiểm này, chuyện tương lai ai mà nói trước được. Nếu Hoàng Thiên Hóa hắn có thật sự đem Vương Chi giết chết thì cũng chỉ là giết đi một con kiến hôi. Kẻ đã chết rồi thì tiềm lực lại có nghĩa gì? Cùng lắm thì hắn sẽ đích thân dùng một phần đại lễ để tạ tội…

Huống hồ gì bây giờ Vương Chi kia vẫn còn chưa chính thức gia nhập Tứ Thiên Điện, thiết nghĩ nếu bọn họ có phiền lòng thì hẳn cũng không nhiều đâu.



Lúc này, Cố Hồng Nhan đang trầm mặc.

Những gì Hoàng Thiên Hóa nghĩ tới thì nàng cũng tự mình hiểu rõ. Mặc dù Tứ Thiên Điện lớn mạnh hơn Hoàng gia nhưng bản thân Cố Hồng Nhan nàng so với hắn thì lại quá nhỏ yếu.

Chân nhân dù ở nơi nào cũng đều có trọng lượng cả.



Biểu hiện của Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa chẳng cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

Một Linh châu đệ lục trọng nhỏ nhoi lại muốn can thiệp vào chuyện của chân nhân?

Đúng là nực cười!

Chuyển mắt về phía Vương Chi còn đứng im lặng giữa không trung, Hoàng Thiên Hóa nhếch môi cười lạnh.

Hết sức chậm rãi, cánh tay của hắn từ từ nâng lên…


Chứng kiến hết thảy, Lăng Tố biết sự trông mong vào Cố Hồng Nhan là không thể. Nàng phải hành động.

Cánh môi hé mở, nàng nói…

“Tiền bối”.

Và lại một lần nữa, khi lời nói của nàng còn chưa kịp thốt ra thì một giọng nói khác đã chen ngang. Như cũ vẫn là Cố Hồng Nhan.

“Lẽ nào cô gái kia…”.

Chẳng hiểu nghĩ gì, Lăng Tố lại lựa chọn chờ đợi.



Trước cái nhìn không lấy gì làm thân thiện của Hoàng Thiên Hóa, từ không gian giới chỉ, Cố Hồng Nhan lấy ra một tấm lệnh bài màu xanh, mặt trước có khắc hình thanh loan đang bay lượn, mặt sau thì in duy nhất một chữ: “Tam”.

“… Tiền bối nhận ra vật này chứ?”.

Sau vài giây trầm mặc, Hoàng Thiên Hóa lên tiếng:

“Không ngờ ngươi lại là tam công chúa của Đông Thanh Điện”.

Dừng một chút, hắn tiếp tục:

“Thế nào? Ngươi định dùng thân phận này yêu cầu ta dừng tay sao?”.

Hồi đáp là một cái lắc đầu nhè nhẹ của Cố Hồng Nhan. Tuy rằng nàng là công chúa của Đông Thanh Điện – một trong bốn đại điện của tông môn, thế nhưng đứng trước một chân nhân, một vị tộc trưởng như Hoàng Thiên Hóa, lời nói xét ra thì vẫn chẳng có bao nhiêu cân lượng. Trừ phi nàng trở thành Thánh nữ, bằng không muốn Hoàng Thiên Hóa buông tay mà nói… sợ là rất khó.

Thú thật thì khi bộc lộ thân phận, Cố Hồng Nhan nàng cũng chẳng trông đợi gì nhiều, chủ yếu là mang ý định thăm dò.

Kết quả thì nàng đã nhận được rồi. Từ nét mặt và giọng điệu của Hoàng Thiên Hóa, nàng dám cá là hắn sẽ không chịu nể mặt cái thân phận tam công chúa Đông Thanh Điện của mình.


Tới giờ phút này, nếu bảo trong lòng Cố Hồng Nhan chẳng có tí nghi hoặc nào thì đó là nói dối.

Nàng cảm thấy có gì đó không bình thường. Theo lý, dù hành động của Vương Chi hơi vô lễ nhưng chưa tới nỗi quá đáng. Nàng không hiểu tại sao Hoàng Thiên Hóa lại cố tình xoáy sâu vào như vậy, hơn nữa sát ý còn lộ rõ mồn một…

Chân nhân đều nhỏ nhen thế này sao?



Tâm tư của Hoàng Thiên Hóa, Cố Hồng Nhan thực không hiểu được. Nhưng dù có hiểu hay không thì quyết định của nàng vẫn sẽ như cũ: cứu Vương Chi.

“Coi như để tên ngu ngốc kia thiếu ta một nhân tình đi”.

Thở nhẹ một hơi, mặt đối mặt, Cố Hồng Nhan hướng Hoàng Thiên Hóa kiên định cất tiếng:

“Tiền bối, vẫn là câu cũ, vãn bối không dám to gan yêu cầu, bất quá chỉ là mong người nể mặt Tứ Thiên Điện bỏ qua cho Vương Chi một lần”.

“Hồng Nhan”. – Mặt trầm đi thấy rõ, Hoàng Thiên Hóa bảo – “Vẫn là câu nói cũ, ngươi không đủ tư cách đại diện cho Tứ Thiên Điện”.

“Tiền bối hiểu lầm”.

Liếc sang Vương Chi, Cố Hồng Nhan nói:

“Vãn bối không đại diện cho Tứ Thiên Điện mà là… dùng thân phận tam công chúa của Đông Thanh Điện để bảo vệ phu quân của mình”.





Toàn trường im lặng.


Hoàng Thiên Hóa, Lăng Tố, Lăng Mị, Hoàng Nữ Tú Anh, Tâm Lan… Tất cả, chẳng ai nói gì.

Bọn họ bị những lời của Cố Hồng Nhan làm cho bất ngờ.



Phía trên.

Na Trát nghi hoặc nhìn qua Tiểu Kiều, ánh mắt dò hỏi.

“Không có đâu”. – Tiểu Kiều lắc mạnh, khẳng định – “Công tử và nàng ta chưa từng gặp nhau trước đây”.

“Thế sao nàng ta lại nói hắn… công tử là phu quân của mình, hơn nữa còn ra sức bảo vệ như vậy…”. – Lần này lên tiếng là Mộ Thiên Thù.

Theo khía cạnh nào đó thì lời của Mộ Thiên Thù nghe khá hợp lý, và nó khiến cho Tiểu Kiều nhất thời cũng chẳng biết phản bác thế nào.

Nàng… không hiểu rõ lắm.

Dĩ nhiên, không hiểu còn có nhiều người khác nữa. Nói gì ai, ngay đến hai người thân cận nhất của Cố Hồng Nhan là Tu Thiện và Tu Chiến còn như lọt vào sương mù nữa là.

Gì chứ? Vương Chi kia là đạo lữ, là phu quân của Cố Hồng Nhan?

Hai người bọn họ chưa từng nghe nói a.

Hoài nghi… ngờ vực… Mọi người đều đang muốn biết rốt cuộc chuyện là như thế nào..

Và… sau tất cả thì Hoàng Thiên Hóa là người đầu tiên chất vấn:

“Cố Hồng Nhan, nếu ta nghe không lầm thì ngươi vừa mới bảo Vương Chi là phu quân của mình?”.

“Đích thị”. – Cố Hồng Nhan bình tĩnh hồi âm.

Nhận được lời xác nhận của nàng, theo phản ứng tự nhiên, Hoàng Thiên Hóa ngó về phía Vương Chi.

Nghi hoặc và… có phần mờ mịt. Đó là tâm trạng của Vương Chi hiện giờ. Hắn không nhớ mình đã từng biết Cố Hồng Nhan trước đây đấy.


Nàng ta tại sao lại nói như vậy?

Lẽ nào thân phận “phu quân” này có thể ngăn cản Hoàng Thiên Hóa?

Hắn cần câu trả lời từ Cố Hồng Nhan.

Thật may, hắn đã không phải chờ đợi quá lâu. Bên kia, Hoàng Thiên Hóa đã vừa thay hắn hỏi.

“Cố Hồng Nhan, ngươi bảo tiểu tử này là phu quân của ngươi, thế nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn… dường như lại không giống lắm. Lại nói, nếu thật sự là phu quân của ngươi, hắn có cần thiết phải ở đây tham gia cái đại hội nhỏ bé này không?”.

Đối với những lời chất vấn của Hoàng Thiên Hóa, Cố Hồng Nhan cũng chẳng bối rối chút nào:

“Tiền bối xin đừng hoài nghi, những lời vãn bối nói hoàn toàn là thật. Trước hôm nay thì Vương Chi cùng vãn bối đúng là không có quan hệ gì, tuy nhiên, kể từ hôm nay, hắn sẽ là phu quân của vãn bối”.

Dừng một chút, nàng nói tiếp:

“Tiền bối nếu đã nhận ra lệnh bài trên tay vãn bối thì thiết nghĩ hẳn cũng biết rõ trong cuộc chạy đua tới ngôi vị Thánh nữ, mỗi một vị công chúa đều phải lựa chọn cho mình một người đồng hành chứ?... Vương Chi, hắn chính là người mà vãn bối chọn. Kể từ hôm nay, hắn sẽ là đạo lữ, phu quân, cũng đồng thời… là một trong những vương tử của Tứ Thiên Điện”.

Đó không nghi ngờ gì là một lời tuyên bố.

Lần này thì Cố Hồng Nhan đã thật sự dốc hết vốn liếng vào Vương Chi. Vốn dĩ ban đầu nàng còn định khảo nghiệm thêm Vương Chi một thời gian nữa rồi mới quyết định. Tiếc là Hoàng Thiên Hóa kia lại không cho nàng thời gian…

Bây giờ thì tốt rồi, lời đã ra, Cố Hồng Nhan nàng có muốn cũng chẳng thể thay đổi được nữa. Trừ phi là Vương Chi kia từ chối làm đạo lữ của nàng…

Nhưng hắn sẽ sao?

Thân phận vương tử của Tứ Thiên Điện có vô số kẻ thèm khát đấy. Dẫu cho Vương Chi hắn chưa từng nghe về mấy thứ công chúa, vương tử gì kia thì việc Tứ Thiên Điện là một đại thế lực cực kỳ hùng mạnh cũng hẳn phải biết rồi chứ.

Cố Hồn Nhan không nghĩ Vương Chi sẽ từ chối. Không ai nghĩ cả.

Hoàng Thiên Hóa… hắn cũng vậy. Thế nhưng chẳng biết xuất phát từ mục đích gì, hắn vẫn hướng Vương Chi hỏi lại:

“Ngươi cũng nghe nàng nói rồi đấy. Thế nào? Tiểu tử ngươi sẽ vui mừng bám váy nàng mà tiếp nhận thân phận vương tử này chứ?”.

P/s: Giữ mãi cái quả cầu, Hoàng Thiên Hóa hẳn phải là mỏi tay lắm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận