Phù Thiên Ký

Hoàng Thiên Hóa cũng được, Vương Chi cũng tốt mà Cố Hồng Nhan thì cũng vậy, mỗi người đều có những dự định và mưu toan của mình.

Cười đến cuối cùng sẽ là ai?

Tất cả đều phải đợi thời gian trả lời. Tương lai vẫn luôn là thứ khó lường nhất.

Còn bây giờ, với những gì vừa phát sinh thì rõ ràng chẳng ai trong số họ là kẻ chiến thắng. Hoàng Thiên Hóa không trừ khử được Vương Chi, cũng chưa xác minh được điều mình muốn; về phần Cố Hồng Nhan, nàng đã bỏ vốn liếng quá nhiều, việc lẽ ra là không đáng có; còn Vương Chi, hắn… chẳng nhìn thấy được…



Sau một loạt biến cố đầy bất ngờ khiến người rung động, lo lắng, hoang mang, ao ước… ấy, Tông môn chi chiến lại một lần nữa bị tạm hoãn. Dù là tám đại tông môn, Hoàng Thiên Hóa hay là Cố Hồng Nhan, tất cả đều chẳng còn lòng dạ đâu mà xem tiếp…

Riêng Vương Chi, sau màn thể hiện khiến người kinh tâm động phách nọ, danh tiếng của hắn chẳng mấy chốc đã được đẩy lên rất cao, so với mấy vị tông chủ, môn chủ của tám đại tông môn gì kia thì còn cao hơn nhiều. Cũng không có gì lạ, dù xét về thực lực hay thân phận, hắn đều có tư cách này.

Vân Lam đệ nhất nhân, mọi người đã gọi hắn như vậy.

Đáng tiếc, hắn lại không có hứng thú với nó. Với hắn, còn nhiều thứ đáng để quan tâm hơn là một cái danh hiệu. Ví như… Tâm Lan chẳng hạn.

Lúc này hắn chính là đang hướng Mai Diễm Phương hỏi, xem cô gái đó có đúng là con của Lăng Mị không. Và câu trả lời mà hắn nhận được là:

“Chân tướng ta cũng không được rõ lắm. Ta nhớ trong những tin tình báo đưa về có một cái nhắc đến chuyện này, nhưng nó vẫn chưa được xác nhận”.

Vương Chi đương nhiên không muốn nàng kết thúc mơ hồ như thế. Giọng nhàn nhạt, hắn truy hỏi:

“Nội dung thế nào?”.

“Đại khái thì cô gái tên Tâm Lan kia rất có khả năng là con của thập tam trưởng lão Trung Liên Tiên Tử. Ở Yêu Tông có lời đồn như vậy. Nghe nói vào mười chín năm trước, sau sáu năm trời biền biệt, Trung Liên đã trở về Yêu Tông cùng với một đứa bé, từ đó vẫn luôn tiềm tu tại Đạm Tình Cư tới nay…”.



Trầm mặc một đỗi, Vương Chi chợt yêu cầu:

“Hãy đem mọi thứ ngươi biết về Lăng Ba và Trung Liên trong hai mươi lăm năm trở lại đây nói cho ta”.


Thú thật thì Mai Diễm Phương BZ5ejvj đang khá nghi hoặc, hay nói đúng hơn là khá tò mò về chuyện này. Vương Chi dường như rất quan tâm đến hai vị ngũ trưởng lão và thập tam trưởng lão kia của Yêu Tông…

Thông qua cuộc đối thoại cùng đám người Thanh Tùng Tử cũng như tình báo có được từ hôm qua tới giờ, nàng đã phần nào biết được một chút về quá khứ của Vương Chi, tất nhiên, việc hắn từng là đệ tử chân truyền duy nhất của Thiên Đan Phong nàng cũng đã biết. Thế nhưng biết càng nhiều thì nàng lại càng thấy khó hiểu. Nhất là việc hắn đã đột ngột rời bỏ Yêu Tông, biệt tích hơn hai mươi năm rồi ẩn giấu dưới lớp mặt nạ Vương Tân. Mặc dù trong lòng cũng có một vài suy đoán nhưng chung quy thì chẳng có cái nào rõ ràng hết. Uẩn khúc bên trong, Mai Diễm Phương nàng không suy ra được…

Tuy rằng thắc mắc, tò mò là vậy nhưng Mai Diễm Phương cũng rất biết điều mà giữ chặt trong lòng thay vì đem chúng nói ra. Nàng không hỏi, bởi đó là một lựa chọn khôn ngoan. Trước mặt Vương Chi lúc này, Mai Diễm Phương nàng chẳng phải cốc chủ cái gì cả, chỉ là nô của hắn mà thôi. Sinh tử của nàng cùng toàn bộ Hồng Diệp Cốc đều đang nằm trong tay hắn, tồn vong bất quá một ý niệm...

Nhận thức rõ tình cảnh của mình, Mai Diễm Phương cũng không để Vương Chi chờ đợi lâu, nhanh chóng đem mọi thứ biết được về Lăng Ba Tiên Tử và Trung Liên Tiên Tử kia nói ra…





Nửa giờ sau.

Mai Diễm Phương đã rời đi. Trong phòng hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình Vương Chi… cùng những ưu tư.

Hắn cảm thấy cõi lòng mình lúc này sao mà nặng nề khó tả. Dường như thế gian trong mắt hắn lại lu mờ thêm một chút…

Thở dài mấy lượt, hắn tự mình lẩm bẩm, giọng nhạt nhòa yếu ớt:

“… Nó vẫn cứ tồn tại như thế… dù cho ta có cố tình lảng tránh…”.

Chỉ vậy, một câu không trọn vẹn, duy nhất rồi im bặt. Vương Chi, hắn không nói thêm gì nữa.

Giờ phút này trông hắn thật kỳ lạ. Gương mặt vô hồn trong cái nhìn xa xăm trên những bước chân nhẹ nhàng… chầm chậm…





Căn phòng cứ như mỗi lúc một im ắng hơn.

Và Vương Chi – người duy nhất có mặt, thay vì điểm lên sức sống thì hắn lại đang đưa nó vào cõi chết… bằng màu sắc của sự ưu thương…


Là xám? Là đen?

Hay vô sắc?

Chính hắn… cũng không biết.

Hắn chỉ ngồi đây, trên chiếc ghế, giữa phòng. Hắn nghĩ về nhiều thứ, rất nhiều…

Nhưng nếu ai đó hỏi hắn đang nghĩ gì thì có lẽ câu trả lời của hắn vẫn sẽ là: “Không biết”.

Hắn… thật sự không biết.





Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, và Vương Chi, hắn đã ngồi lặng lẽ như thế được bao nhiêu giờ, nhưng còn hiện tại, tất cả đều đã chấm dứt. Hoặc… ít ra thì bề ngoài là vậy.

Ngước lên nhìn kẻ vừa bước vào, Vương Chi từ tốn đứng dậy, cất tiếng:

“Có chuyện gì sao?”.

“Câu đó nên để ta hỏi ngươi mới phải”.

Vương Chi không phản bác, cũng chẳng đồng thuận, chỉ nói một cách mơ hồ:

“Nghĩ đến một số chuyện thôi”.

Biết hắn không có ý định kể lể cái gì, Na Trát đành bỏ qua. Nếu hắn chưa muốn nói thì nàng cũng chẳng muốn truy hỏi. Mỗi người đều cần có những khoảng trống riêng tư của mình…

Sau một lúc im lặng, Na Trát bỗng hỏi:


“Cốt Đãi, ngươi biết được bao nhiêu về Vương Tuyết Nghi?”.

Vương Tuyết Nghi?

“Không nhiều”.

Như chợt nghĩ đến điều gì, Vương Chi hướng Na Trát xác nhận:

“Có phải là về thần thông kia không?”.

Na Trát nhẹ gật đầu, giọng nghiêm túc hẳn:

“Đó là thần thông của bộ tộc chúng ta”.

Cảm thấy chưa được rõ ràng, nàng bổ sung: “Một thần thông nằm trong bộ công pháp đỉnh cấp mà chỉ những người mang dòng máu hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La mới được phép tu luyện”.



“A di, ngươi thấy chuyện này thế nào?”.

“Rất bất ngờ”.

Na Trát khẽ nhấc chân, vừa đi vừa nói: “Đó là cảm giác khi ta nhìn thấy Vương Tuyết Nghi thi triển Ma Thần Giáng Lâm. Ta không hiểu tại sao thần thông từ một trong những bộ công pháp tuyệt mật của bộ tộc lại xuất hiện trên người một tu sĩ nhân loại, hơn nữa còn là ở một giới diện xa xôi và thấp kém này. Đây vốn dĩ là chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng thực tế thì nó đã. Đối với chuyện này, ta cần phải xác minh rõ ràng…”.

“A di định làm gì?”.

“Để tra rõ chân tướng có rất nhiều cách, nhưng đơn giản và mau chóng nhất thì chính là sưu hồn”.

“Sưu hồn?... Vậy sau đó thì sao?”.

“Giết”.



Qua vài giây cúi đầu trầm mặc, Vương Chi ngẩng lên nhìn Na Trát, giọng có chút khác lạ:

“A di, ta có thể cầu ngươi một việc không?”.


Nghe hắn nói vậy, trong lòng Na Trát không khỏi nảy sinh ngờ vực:

“Là việc gì?”.

“Tha cho Vương Tuyết Nghi”.



Na Trát chưa vội trả lời, thay vào đó, nàng đưa ra câu hỏi:

“Lý do?”.

“Ta nợ nàng”. – Vương Chi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức hồi đáp.

“Rất nhiều sao?”. – Và lại một lần nữa, Na trát hỏi.

“Đủ để khiến nàng hận ta cả đời”.



Trái với tưởng tượng của Vương Chi, lần này Na Trát không hỏi thêm gì nữa. Nàng chỉ im lặng, bước đi qua lại trong phòng, nét mặt đầy suy tư…

Cứ thế, nàng giữ trạng thái ấy tận hơn hai phút rồi sau đó mới dừng chân, nói:

“Được, ta sẽ để nàng sống”.

“A di”.

Nhìn thẳng vào mắt Na Trát, Vương Chi làm rõ:

“Ta mong Vương Tuyết Nghi sẽ an toàn, không chỉ mạng sống mà còn cả tu vi lẫn thần trí”.

Gần như tức thì, chân mày Na Trát cau lại.

“Cốt Đãi, ngươi có biết yêu cầu như vậy là quá cao không?”.

Cũng chẳng đợi Vương Chi trả lời, nàng tiếp tục: “Tuy rằng bộ công pháp kia chưa phải là mạnh nhất ở bộ tộc nhưng những bí pháp ghi bên trong thì lại cực kỳ hữu ích, tầm quan trọng của chúng thậm chí còn được xếp vào hàng tuyệt mật của dòng họ Sa Đài chúng ta. Ý nghĩa của hai chữ “tuyệt mật” này ngươi hẳn là hiểu được chứ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận