Phù Thiên Ký

Đó chắc chắn là một đáp án ngoài mong đợi.

Vương Chi, hắn không lường được câu trả lời này. “Diễm Tuyệt Tam Sinh”, cân lượng của bốn chữ ấy hắn tường tận hơn bất cứ tu sĩ nào ở đây. Đừng nói thế giới này, thậm chí dù có là cõi Phù Thiên bao la ngoài kia, người mang thể chất Diễm Tuyệt Tam Sinh cũng là cực kỳ hiếm gặp, cực kỳ quý báu, giá trị so với tiên khí tuyệt chẳng kém chút nào. Nếu Lăng Mị quả đúng là sở hữu thể chất đó mà nói...

Dời tầm mắt lên người Lăng Mị, Vương Chi trầm ngâm một đỗi rồi mới lên tiếng:

“A di, ngươi xác định nàng là Diễm Tuyệt Tam Sinh?”.

“Ngươi chẳng phải có nhận thức khá rõ về bảo đỉnh, hư thực thế nào, tự mình kiểm tra là biết ngay thôi”.

Mắt trái không cười mà híp, Na Trát chỉ điểm: “À, về cấu tạo tim thì rất dễ nhận biết, chỉ cần đưa linh lực và thần thức vào tra xét là được. Còn riêng ở phía dưới thì... Hơi khó khăn một chút. Cho dù ngươi có là tu sĩ Linh anh cảnh cũng không thể chỉ dùng thần thức và linh lực là tra được đâu. Ở chỗ đó có một nguồn lực lượng rất cổ quái, nó sẽ đánh lừa ngươi. Muốn xác nhận thực hư chân giả, Cốt Đãi, e là ngươi chỉ còn cách dùng tay và mắt để kiểm tra...”.

Thật ra chẳng cần Na Trát nói thì Vương Chi cũng tự mình hiểu lấy. Bàn về bảo đỉnh, những gì hắn biết còn nhiều hơn nàng. Nữ nhân mang thể chất Diễm Tuyệt Tam Sinh, nơi đó, trừ phi là tu sĩ Đại hải cảnh trở lên, bằng không tuyệt không có loại thần thức hay là linh lực nào có khả năng phát giác.

...

Nhìn Lăng Mị còn đang lõa lồ trước mặt, trong lòng Vương Chi bất giác sinh ra một tia đồng cảm.

“Chẳng rõ khi tứ a di ‘hành sự’ thì nàng đã mất đi tri giác chưa. Nếu như chưa mà nói... Khẳng định là sẽ rất nghẹn khuất”.

Đối với vị sư phụ bất lương, vô sỉ này của mình, bản tính của nàng, Vương Chi hắn ít nhiều cũng hiểu được. Theo khía cạnh nào đấy thì nàng còn hơn cả một “tiểu nhân”, ở phương diện đối nhân xử thế, nàng là một “đại nhân” chân chính.

Ai mà ngờ được vị “đại nhân” này lại là Diễm Tuyệt Tam Sinh, thứ bảo đỉnh trong truyền thuyết...

Ban đầu, thời điểm Na Trát mở Túi Càn Khôn, mặc dù cũng nhìn thấy tình trạng trần như nhộng của Lăng Mị, nhưng nửa vì bất ngờ, phần vì tức giận nên hắn đã không quá lưu tâm.

Tuy nhiên, lùi một bước mà nói, kể cả khi hắn điềm tĩnh đi nữa thì chắc chắn hắn cũng sẽ chẳng bao giờ liên tưởng đến những hành vi khiếm nhã – điều Na Trát đã thật sự làm để xác nhận mọi chuyện. Nếu có thì hắn cũng chỉ cho đó là một trò đùa của nàng.

Diễm Tuyệt Tam Sinh... Hoàn toàn là chưa từng nghĩ đến.

Nhưng hiện tại thì cái điều chưa từng nghĩ ấy đã trở thành sự thật và đang nằm ngay trước mắt hắn rồi.

Vương Chi, hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?


Giữ lại hay trả về? Sử dụng hay là buông tha?

Câu trả lời của hắn là...

Chưa biết được. Hắn chưa đưa ra quyết định. Thay vào đó, hắn tạm bỏ qua Lăng Mị, ngó sang aHlQ9NN Tiểu Đinh Đang, hỏi:

“Vậy còn nó, tại sao lại mang về? Đừng nói nó là U Hương Lãnh Thủy hoặc là một bảo đỉnh nào khác”.

“Sao vậy? Không muốn xác minh Lăng Mị có đúng là Diễm Tuyệt Tam Sinh không à?”.

Thoáng liếc qua Na Trát, Vương Chi đáp gọn:

“Không cần”.

“Cốt Đãi, ngươi cũng đừng nên tin tưởng ta như vậy. Dẫu có là a di thì cũng chưa hẳn ta sẽ luôn đối tốt và không bao giờ lừa dối hay là lợi dụng ngươi”.

Đối với câu nói mà chưa rõ là tùy tiện hay chứa đầy ẩn ý này, Vương Chi chỉ nhếch môi lơ đễnh:

“A di, đúng không hẳn là đúng, sai chắc gì đã sai. Thực hư chân giả vốn không phải thứ có thể dễ dàng nhìn ra được”.

“Coi bộ ta đã suy nghĩ dư thừa rồi”.

Na Trát âm thầm thở ra một hơi, thành thật thú nhận:

“Con rắn nhỏ này chẳng phải U Hương Lãnh Thủy hay bảo đỉnh cái gì, bất quá chỉ là một tiểu yêu thú có chút khác biệt với đồng loại thôi”.

“Biết rõ như vậy tại sao ngươi còn mang nó về? Hành động của ngươi không giống những gì mà một chân nhân nên làm”.

“Chân nhân thì cũng là người. Mà đã là người thì đôi lúc sẽ phạm phải sai lầm”.

“Sai lầm?”.

Vương Chi lắc đầu: “Ta chẳng nhìn thấy điều đó trên mặt ngươi”.


“Thực hư chân giả vốn không phải thứ có thể dễ dàng nhìn ra được”.

Nghe lại câu nói của mình từ miệng Na Trát, Vương Chi khó tránh có chút khác thường.

Có điều... Nó cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, tựa như cơn gió lướt qua rồi tan biến. Vương Chi, khuôn mặt hắn lại bình lặng như cũ.

Qua vài giây im lặng, hắn nói, một cách dứt khoát:

“A di, phiền ngươi mang hai người họ trả về Vạn Kiếm Môn”.

“Cả Diễm Tuyệt Tam Sinh mà ngươi cũng cam lòng từ bỏ?”.

Thấy Vương Chi không có ý hồi đáp, Na Trát cũng chẳng đợi nữa.

“Được rồi. Nếu như ngươi không cần thì thôi vậy”.

Dứt lời, nàng lập tức nâng lên Túi Càn Khôn, sau khi đem Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang thu vào bên trong thì liền phóng mình lên không trung, hóa thành một đạo lưu quang bay đi.

Dõi theo bóng dáng của Na Trát, trong dạ Vương Chi không khỏi âm thầm nghi hoặc. Động thái của nàng khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng. Hắn không nghĩ là nàng sẽ dễ dàng tiếp nhận như thế.

“Lẽ nào nàng đã có tính toán nào đó...”.

...

“Chắc là do ta nghĩ nhiều”.

Nhẹ lắc đầu, Vương Chi nhanh chóng đem một chút ngờ vực vừa lóe lên kia gạt đi, đưa mắt nhìn xuống Tâm Lan còn đang bất tỉnh dưới đất, trong lòng vô cùng phức tạp...

Đúng lúc này, từ nơi nào chẳng rõ, một cô gái trong bộ lam y thanh thuần bỗng nhiên xuất hiện, hướng thẳng về chỗ con suối đi tới.

Là Mộ Thiên Thù.


...

...

Lát sau, khoảng chừng mười chín hay hai mươi phút gì đấy, thân ảnh Na Trát lại lần nữa hiện ra trước mặt Vương Chi.

Tuy rằng sự có mặt của nàng nhanh hơn dự tính nhưng Vương Chi cũng không ngạc nhiên gì mấy. Nói thế nào thì nàng cũng là tu sĩ Linh anh cảnh, hơn nữa còn là đệ bát trọng, tốc độ bậc này... Âu cũng bình thường.

Thoáng ngó sang Na Trát, hắn hỏi:

“Đã hoàn trả nguyên trạng?”.

Đây rõ ràng là một câu hai ý. Na Trát thừa trí thông minh để hiểu được.

Giọng điềm nhiên, nàng lắc đầu: “Không có”.

Nghe câu nói tỉnh bơ của nàng, chân mày Vương Chi nhất thời cau lại:

“Không có? A di, ngươi nói vậy là sao?”.

“Thì là ta không có đem Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang kia trả về Vạn Kiếm Môn”.

“A di”. – Thần sắc khó coi, Vương Chi trầm giọng – “Dù ngươi có nói gì thì ta cũng sẽ không giữ họ lại đâu”.

“Giữ?”.

Na Trát lắc đầu: “Cốt Đãi, ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi. Ta cũng không có mang họ về đây a”.

Nét mặt lần nữa biến đổi, sau khoảnh khắc suy tư ngắn ngủi, hai mắt Vương Chi đột nhiên ngưng lại:

“A di, ngươi đã làm gì họ?”.

Coi như không nhìn thấy thái độ thù địch kia, Na Trát vẫn điềm nhiên như cũ:

“Chẳng phải ngươi bảo không muốn tiếp nối quá khứ? Ta chỉ giúp ngươi đoạn tuyệt nó thôi”.

“A di. Ta hỏi ngươi đã làm gì họ?”.

Cảm nhận được luồng khí tức nồng đậm mùi máu tanh quen thuộc, Na Trát không thể thờ ơ được nữa.


Tuy nhiên, thay vì lảng tránh thì nàng lại nhìn thẳng vào mắt Vương Chi, nói thật rành mạch:

“Cách đây chừng độ hai mươi dặm về phía tây bắc có một ngọn núi nhỏ vốn là địa bàn của một bầy Tiếu Diện Hổ, ta đã đem bọn họ thả ở đấy. Tất nhiên là trước đó ta đã giải khai huyệt đạo, khôi phục năng lực hành động cho họ”.

“Những lời ngươi nói là thật chứ?”.

“Nếu ngươi muốn thì ta có thể phát thệ”.

Nhận được lời xác nhận này của Na Trát, trong lòng Vương Chi rốt cuộc cũng buông lỏng. Lúc nãy hắn còn tưởng Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị đã bị nàng...

Nhưng giờ thì hẳn là ổn rồi. Từ dáng vẻ cùng giọng điệu của Na Trát, hắn nghĩ là nàng nói thật.

Có điều tin tưởng thì tin tưởng, thế nhưng nó không có nghĩa rằng hắn sẽ cứ thế mà cho qua.

Hắn... Muốn tự mình xác minh lại.

Đây không phải vấn đề tin tưởng hay hoài nghi, chỉ đơn giản là bởi từ trong thâm tâm hắn, Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, bọn họ vẫn còn giữ một vị trí nhất định.

Quá khứ... Đâu dễ gì quên đi.

Đạo lý ấy, Na Trát, nàng hoàn toàn hiểu rõ. Chưa cần đề cập tới chuyện của nàng, chỉ riêng biểu hiện của Vương Chi từ nãy giờ cũng đã đủ để chứng minh tất cả rồi. Nàng nhận ra hắn vẫn còn rất quan tâm đến hai vị đại – tiểu mỹ nhân từng một thời gắn bó kia.

Chỉ là...

Dáng vẻ ngập ngừng áy náy, nàng hé môi, giọng nhỏ đi hẳn:

“Cốt Đãi... Thật ra khi thả hai người bọn họ ra... Linh lực của họ vẫn còn bị giam cầm”.

Ong!

Lời thú nhận kia chẳng khác nào như một nhát búa vừa đập mạnh xuống đầu Vương Chi. Làm hắn chết lặng.

Na Trát... Nàng vừa nói gì?

Linh lực của Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị vẫn còn bị giam cầm? Trong khi họ đang ở ngay tại địa bàn của một bầy yêu thú?

Tuy rằng Tiếu Diện Hổ chỉ là yêu thú cấp thấp, thực lực mạnh nhất cũng bất quá Linh tuyền cảnh, thế nhưng tình trạng của Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang hiện giờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận