...
...
Giữa lúc Vương Chi đang tập trung cứu chữa cho Lăng Mị thì từ hướng nam, một đạo hắc quang bay tới.
Trong nháy mắt, đạo hắc quang nọ đã lập tức đáp xuống chỗ Vương Chi, bốn thân ảnh đồng loạt xuất hiện.
Là Na Trát Sa Đài, Tiểu Kiều, Mộ Thiên Thù cùng Tâm Lan hiện đã hồi tỉnh.
Thì ra Na Trát đã cuốn theo cả đám đến đây.
“Mị di!”. – Ngay khi vừa trông thấy tình cảnh của Lăng Mị, Tâm Lan liền kêu lên, giọng đầy lo lắng, cùng hoảng hốt.
Đầu tóc rối bù cùng thân thể trần trụi nhuốm máu của Lăng Mị, nó thật là rất tồi tệ.
Không kịp nghĩ nhiều, Tâm Lan vội chạy tới.
Nhưng đột nhiên, một cánh tay giơ ra nắm tay nàng kéo lại.
Là Na Trát Sa Đài.
“Ngươi...!”.
“Bình tĩnh lại”. – Chẳng để cho Tâm Lan kịp nói thêm, Na Trát chen ngang – “Hắn đang giúp Lăng Mị liệu thương”.
Mặc dù giọng Na Trát không lớn nhưng khi lọt vào tai Tâm Lan, nó trở nên thật rõ ràng, cứ như thể được truyền thẳng vào trong đầu nàng vậy. Cũng chẳng biết Na Trát có làm gì không mà sau khi nghe xong mấy lời kia, cảm xúc của Tâm Lan đã phần nào được kìm hãm lại.
“Có gì thì để hắn liệu thương xong hẳn nói đi”.
Tâm Lan không đáp lại. Thay vì đáp lời Na Trát thì nàng chuyển ánh mắt nhìn sang Lăng Mị trong trạng thái lõa lồ bên kia, và cả Vương Chi – người đang giúp Lăng Mị liệu thương theo lời Na Trát, trông dáng vẻ thì hình như là muốn xác nhận điều Na Trát nói.
Cũng không tốn quá nhiều thời gian, nàng đã có câu trả lời cho mình. Vẻ khẩn trương trên mặt cũng theo đó mà dịu xuống.
Có điều rất nhanh, vài giây chưa tới, nó – sự khẩn trương ấy – đã trở lại.
Thế là “soạt” một tiếng, thân ảnh nàng di chuyển, nhưng thay vì Lăng Mị thì mục tiêu lần này của nàng lại là Tiểu Đinh Đang.
Hiện giờ cô bé vẫn còn đang nằm bất động dưới đất.
“Đinh Đang tỷ! Đinh Đang tỷ!”.
“Để ta xem”.
Trong khi miệng còn nói thì tay Na Trát đã tiếp cận cơ thể Tiểu Đinh Đang.
Chẳng chút chần chừ, nàng cùng lúc dùng cả thần thức lẫn linh lực kiểm tra tình trạng cô bé.
...
“Không cần lo lắng. Nó không sao”.
Thoáng trấn an Tâm Lan xong, Na Trát tiếp tục điều động linh lực dẫn vào thể nội Tiểu Đinh Đang, giúp cô bé hóa giải phần hàn khí còn sót lại, đồng thời cũng đả thông kinh mạch, khí huyết cho cô bé.
...
Với tu vi của mình, chẳng mấy chốc Na Trát đã thanh trừ xong toàn bộ hàn khí xâm nhiễm.
Đem tay thu lại, nàng khẽ liếc qua Tâm Lan với ánh mắt chờ đợi bên cạnh, bảo:
“Ổn cả rồi. Nó sẽ tỉnh lại nhanh thôi”.
Nói đoạn, nàng đứng lên, hướng về phía Vương Chi đi tới. Tuy nhiên, chỉ sau vài bước thì nàng đã dừng lại.
Nếu để ý kỹ thì sẽ thấy nét mặt của nàng lúc này đã trầm xuống hẳn. Trông nó... Không tốt gì mấy.
Nguyên nhân cũng chẳng đâu xa, tất cả đều bắt nguồn từ phía Vương Chi bên kia. Hay chính xác hơn thì nên nói là bắt nguồn từ Lăng Mị.
Tình trạng của Lăng Mị có vẻ rất tệ.
Không cần ai 0S6O0v0 nói, chỉ dựa vào thần sắc Vương Chi hiện giờ thì nàng cũng đã phần nào đoán được rồi.
Thực tế thì suy đoán của Na Trát không hề sai. Lăng Mị quả thực đang ở trong tình huống rất tồi tệ. Sinh mệnh lực của nàng vẫn đang tiếp tục giảm thấp. Những quang điểm li ti kia, dù số lượng đã giảm đi hơn phân nửa nhưng đích thị là vẫn đang theo vết rạn nứt tràn ra ngoài...
Đối với tình huống này, Vương Chi hoàn toàn chẳng mong đợi một chút nào cả. Hắn không nghĩ ngọc tâm của Lăng Mị lại khó lường đến nhường ấy, thậm chí ngay đến Linh Lung Đồng Ngọc Công cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu...
Bây giờ hắn có hai lựa chọn: Hoặc là sử dụng chân nguyên, chấp nhận tổn hao tu vi để đem đóng băng toàn bộ vết nứt kia lại; Hoặc là thu tay, nhờ Na Trát trợ giúp.
Thoạt nghe qua thì lựa chọn thứ hai không nghi ngờ chính là phương án tốt nhất, có lợi cho hắn nhất; Tuy nhiên, sự thật nào có đơn giản như vậy.
Ngọc tâm của Lăng Mị khác xa so với những gì hắn biết. Bảo đỉnh Diễm Tuyệt Tam Sinh hắn không phải không rõ, khá tường tận nữa là khác. Thế nhưng ngọc tâm của người mang thể chất Diễm Tuyệt Tam Sinh tuyệt đối chẳng thể cổ quái như của Lăng Mị được.
Trái tim nhỏ sáng trắng như bạch ngọc kia, ngoài những quang điểm li ti thì tự thân nó còn có một loại lực lượng kỳ lạ khác nữa. Lực lượng đó, Vương Chi hắn chưa từng kiến thức qua. Hắn chỉ biết là nó tồn tại trong ngọc tâm Lăng Mị, đáng nói hơn là giờ phút này lại đang biến đổi linh lực của hắn.
Vấn đề nằm ở đấy.
Sau khi tiếp xúc với nguồn lực lượng lỳ lạ đó, đặc tính linh lực của hắn đã không còn như lúc đưa vào nữa. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thấy có ảnh hưởng bất lợi gì với Lăng Mị nhưng một khi hắn ngưng truyền linh lực vào thì thật là hắn cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
“Con người đã cực phẩm nay trái tim lại càng cực phẩm hơn”.
Bực bội quy bực bội, rốt cuộc thì Vương Chi cũng không thể buông tay.
Hắn... Đã vừa lựa chọn phương án đầu tiên: Chấp nhận tổn hao chân nguyên để hoàn thành phong ấn vết nứt trên ngọc tâm của Lăng Mị.
Dẫu sao thì nàng cũng từng là sư phụ hắn, mấy năm gắn bó, tình cảm ít nhiều vẫn còn đấy. Từ trong tâm khảm, hắn... Còn lưu giữ. Chưa thể quên đi.
Ý đã quyết, Vương Chi chẳng chần chừ nữa, lâp tức điều động chân nguyên.
...
Động thái của hắn, từ đầu tới cuối, toàn bộ đều lọt vào mắt Na Trát. Thậm chí kể cả việc hắn mới vừa truyền chân nguyên sang người Lăng Mị nàng cũng nhìn ra được.
Và cũng chính bởi nhìn ra nên gương mặt nàng lại càng thêm khó coi.
“Xem ra tình trạng của Lăng Mị kia còn tệ hơn tưởng tượng”.
Mặc dù trong lòng rất muốn biết chi tiết cụ thể nhưng Na Trát đã không làm ra hành động thiếu cân nhắc nào. Nàng tin Vương Chi không phải kẻ ngốc, chẳng nhờ nàng trợ giúp mà lại dùng đến chân nguyên của bản thân, hẳn là có lý do xác đáng...
Bây giờ, việc duy nhất mà nàng có thể làm là chờ đợi. Và chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.
...
May thay, cái gọi là tình huống xấu nhất kia đã không xảy ra. Vương Chi, hắn đã kiểm soát được tình hình. Nhưng... Chỉ là tạm thời. Với tu vi Linh châu đệ ngũ trọng cũng như cảnh giới của Lung Linh Đồng Ngọc Công ở thời điểm hiện tại thì hắn chỉ có khả năng làm được bấy nhiêu.
“Phù...”.
Thở ra một ngụm trọc khí, Vương Chi thu tay lại, thoáng điều tức.
Ngay khi vừa thấy hắn đứng lên, Na Trát liền tiến lại, sắc mặt nghiêm túc cùng áy náy, hỏi:
“Tình huống của nàng...”.
“Ngọc tâm rạn nứt”. – Giọng trầm trọng, Vương Chi hồi đáp.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi nghe xong, thần sắc Na Trát cũng không khỏi biến đổi.
“Hiện giờ thế nào?”.
“Vẫn rất nguy hiểm. Còn hơn ngươi tưởng tượng”.
Cũng chẳng đợi Na Trát hỏi thêm, Vương Chi đem tình trạng của Lăng Mị kể lại.
...
...
Lát sau.
“Nếu kiến thức về Diễm Tuyệt Tam Sinh của ngươi không sai thì ngọc tâm của Lăng Mị đích thị là có điều cổ quái”.
Từ những gì vừa nghe được, nếu nói Na Trát chẳng có tí bất ngờ nào thì chính là nói dối. Nàng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Tương tự điều mà Vương Chi đã nghĩ, nàng cũng đang hoài nghi về thể chất của Lăng Mị, không biết liệu nàng có đúng là Diễm Tuyệt Tam Sinh hay không.
“Cốt Đãi...”.
“Ngươi nên tự mình kiểm tra đi”. – Rất thiếu thiện ý, Vương Chi cắt ngang lời Na Trát. Xem dáng vẻ thì hẳn là trong lòng đang thầm trách cứ.
Cũng phải thôi. Dẫu sao thì chính Na Trát nàng là người đã tự ý đem vứt bỏ Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang ở đây kia mà. Trách cứ... Là nên đấy. Nếu không vì tình cảnh có chút đặc thù thì hắn đã lên tiếng chất vấn vị tứ a di này của mình từ sớm rồi.
Sau những gì Na Trát đã làm, Vương Chi thật khó mà dành cho nàng một thái độ thân thiện hơn được.
Mắt chẳng buồn nhìn thêm nữa, hắn xoay người hướng về phía Tiểu Đinh Đang bên kia bước đi.