Phù Thiên Ký

...

...

Liên tiếp thở ra mấy hơi dài phiền muộn, Vương Chi ngẩng đầu nhìn trời, lòng nặng trĩu ưu tư.

“Thiên... Tại sao lại là ta chứ?”.

“Nếu đã lựa chọn ta, vậy cớ gì còn lưu giữ một phần của ta?”.

...

“Hai mươi lăm năm lại chỉ như một giấc mộng... Chỉ như một giấc mộng...”.

...

Nhắm nghiền hai mắt, Vương Chi nhếch môi, nở một nụ cười đắng chát, đầy thương cảm.

“Rốt cuộc thì đây là điều Vương Chi ta muốn, hay cũng chỉ là an bài của ngươi? Một chút tâm nguyện này... Sao lại khó khăn như vậy...”.

...

...

Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy lúc này Vương Chi đã không còn than trách những lời khó hiểu như khi nãy nữa.

Một cách chậm rãi, hắn mở mắt ra.

“Do trời cũng được, bởi ta cũng tốt, dù thế nào thì ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện này”.

Hơn hai mươi năm dằn vặt khổ đau, hắn không muốn mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Thậm chí nếu nó có là sai lầm thì hắn cũng sẽ sai đến cùng.

...

Lát sau.


Nghĩ tới gì đấy, Vương Chi đột nhiên thò tay vào ngực, lấy ra một vật màu đen.

Chính là chiếc hộp mà Tiểu Đinh Đang trong lúc mơ mơ hồ hồ đã đưa cho hắn.

Ngắm nhìn nó một lúc, sau cùng thì hắn cũng quyết định đem nắp hộp mở ra.

Bên trong chỉ có duy nhất một vật, hơn nữa lại chẳng phải là thứ quý giá gì, bất quá là một cuộn giấy nhỏ được buộc cẩn thận bằng một sợi dây màu vàng.

“Đây là thứ mà nó muốn tặng ta sao?”.

Vương Chi chần chừ trong phút chốc rồi cũng nhẹ nhàng đem sợi dây nọ tháo xuống, từ từ mở cuộn giấy ra...

Bên trong... Một chữ cũng không có. Nó là một bức tranh. Rất tệ.

Khung cảnh hiện lên trong tranh là một thảm cỏ xanh... Một tàng cây... Người há miếng hát ngâm... Kẻ ngã nghiêng cất bước...

“Đây là...”.

Mặc dù nét vẽ nguệch ngoạc xấu xí, màu sắc tô vào cũng lem luốn khó nhìn nhưng chẳng hiểu tại sao chỉ mới vừa xem thì Vương Chi hắn liền có thể nhận ra ngay.

“Động Lăng Ba... Tán cây cũ năm nào...”.

Những ngón tay mân mê từng nét vẽ... Từng ngọn cỏ to... Từng cành cây nhỏ... Cả cái đầu tròn tròn, đôi chân xiêu vẹo... Vương Chi, hắn đang nhìn quá khứ, đang nghe tiếng gió thổi mang theo âm điệu của ngày xưa ấy...

“Đinh đinh đang đang... Đinh đinh đang đang...”.

“Hóa ra Vương Chi đã từng như thế... Hóa ra đã từng có một Vương Chi như thế...”.

...

“Rắn con, cảm ơn ngươi. Vì mọi thứ... Vì tất cả...”.

“... Và... Cũng xin lỗi ngươi, rắn con. Ta... Đã chẳng bao giờ còn có thể quay lại được nữa rồi...”.

...


Sau bấy nhiêu thì Vương Chi không nói thêm gì nữa. Hắn đứng đấy, ngắm bức tranh trong im lặng, đến mắt cũng chẳng hề chớp lấy một lần, giống như đã hóa thành một pho tượng. Thay đổi duy nhất có lẽ chỉ còn lại khuôn mặt hắn. Nơi ấy, khóe môi thỉnh thoảng lại kéo ra... Thu lại... Nhếch lên... Hạ xuống...

Nhưng rồi tất cả cũng kết thúc – những cảm xúc biểu lộ qua bờ môi kia. Chẳng còn gì lưu giữ nữa...

Đang cầm bức tranh, Vương Chi đem một trong hai cánh tay thu về, trong khi tay còn lại thì đưa ra trước, tiếp đó thì...

“Phựt”.

Một ngọn lửa đột ngột cháy lên, nuốt lấy bức tranh.

Thảm cỏ, tán cây, người ngồi, kẻ bước... Từng nét vẽ, từng màu sắc... Toàn bộ đều chìm trong lửa... Rồi dần tan biến.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ còn lại chỉ là tàn tro.

Tranh... Đã không còn nữa.

...

“Phù... Ù...”.

Thổi nhẹ lòng bàn tay, Vương Chi chợt cất tiếng:

“Ngươi có sở thích đứng sau lưng nhìn người khác sao?”.

Gần như tức thì, từ phía sau, Tâm Lan – đối tượng trong lời nói của hắn – bắt đầu di chuyển. Xem dáng vẻ thì dường như nàng đã ở đây được một lúc.

Đoạn đường không dài nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì nàng đã tiến đến kế bên Vương Chi. Ngay khi vừa tiếp cận, chẳng nói chẳng rằng, nàng bất ngờ giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Và...

Tiếc thay, âm thanh trong tưởng tượng kia đã không vang lên như mong đợi. Tâm Lan, cánh tay của nàng đã vừa bị Vương Chi bắt gọn. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, một cánh tay khác đã lại vung lên.


Giống như cũ, nó tiếp tục bị bắt giữ.

Trong tình trạng cả hai tay đều bị khóa chặt, Tâm Lan nói, vẻ tức giận hiện rõ ra mặt:

“Buông ra!”.

Mắt thấy Vương Chi không đáp, tay cũng chẳng chịu buông, trong lòng Tâm Lan vốn đã giận lại càng thêm giận.

Nàng cắn chặt răng, ra sức vùng vẫy.

Nhưng tất cả chỉ là vô ích. Với sức của một kẻ đang bị giam cầm linh lực như nàng thì làm sao thắng được Vương Chi.

“Buông ta ra!”.

“Buông ngươi?”.

Vương Chi nhếch môi xem thường: “Tay là tự ngươi đưa đến, tại sao ta phải trả về?”.

Nói đoạn, một cách bất chợt, hắn gia tăng lực đạo lên hai cánh tay, đem cô gái trước mặt mình kéo vào lòng.

Trước hành động khiếm nhã này của hắn, trong lòng Tâm Lan không khỏi có chút kinh hoảng.

“Buông ra! Mau buông ra!”.

Những tiếng kêu la cùng sự giãy giụa cực lực của Tâm Lan, vốn tưởng chừng như vô dụng nhưng không ngờ lại phát huy hiệu quả. Hai tay nàng rốt cuộc đã được tự do.

Có điều... Cũng chỉ là tay.

Vương Chi, hắn vẫn chưa chịu thả nàng. Sau khi buông tay nàng ra thì một trong hai cánh tay hắn đã nhanh chóng luồn qua eo, đem nàng ôm chặt. Tư thế so với trước thì càng thêm thân mật.

“Ngươi...!”.

Hai mắt mở to, cả người Tâm Lan nhất thời khựng lại.

Tuy nhiên rất nhanh, một giây còn chưa qua hết, nàng đã lập tức phản ứng.

Nàng nói, thần sắc khẩn trương thấy rõ:

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì?! Mau buông ta ra!...”.

“Cũng biết sợ sao?”.


Mặc cho ai kia vùng vẫy, Vương Chi nhất mực không buông.

“Vừa rồi chẳng phải ngươi rất hung dữ ư?”.

Giọng trở nên nghiêm túc, hắn truy hỏi: “Sao khi nãy lại muốn tát vào mặt ta?”.

Cũng không rõ nghĩ tới điều gì, Tâm Lan đột nhiên thôi vùng vẫy. Sau một thoáng im lặng, khi tâm tình đã bình ổn đôi chút, lúc này nàng mới lên tiếng:

“Một kẻ vô tình vô nghĩa, hắn có đáng nhận một cái tát không?”.

Thấy Vương Chi chẳng nói gì, Tâm Lan tiếp tục:

“Tuy ta không biết Đinh Đang tỷ đã vẽ bức tranh kia khi nào, đã giữ nó bao lâu, nhưng có một điều mà ta tuyệt đối khẳng định: Bức tranh kia rất quan trọng đối với tỷ ấy. Nó quan trọng đến mức dù ta có nài nỉ cỡ nào thì tỷ ấy cũng nhất quyết không chịu cho ta cầm dù chỉ một giây ngắn ngủi. Ta còn nhớ rất rõ khi đó tỷ ấy đã nói rằng: ‘Đây là của Vương Chi, ta chỉ cho một mình hắn động vào thôi’... Tỷ ấy... Đã nói như vậy đấy...”.

“Vậy mà Vương Chi ngươi, ngươi lại đan tâm đem bức tranh kia – thứ mà Đinh Đang tỷ nâng niu gìn giữ – thiêu rụi... Thứ ngươi đốt không phải chỉ là một bức tranh mà còn là cả tâm tấm lòng của tỷ ấy ngươi có biết không hả?!”.

Càng nói, Tâm Lan càng trở nên kích động, một chút lo lắng cũng bay mất tự khi nào chẳng rõ.

“... Tấm lòng của tỷ ấy, phàm là kẻ có mắt đều nhìn ra được, nhưng còn Vương Chi ngươi? Ngươi thấy... Hay là không thấy? Tại sao ngươi lại có thể vô tình đến thế? Ở Anh Tiên Đài, trước mặt bao nhiêu người ngươi chối bỏ đã đành, vậy mà hôm nay, cả bức tranh tỷ ấy gìn giữ ngươi cũng đem thiêu rụi...”.

“... Đính Đang tỷ đã yêu quý ngươi nhiều như vậy, đã thương nhớ ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ một chút ngươi cũng không cảm nhận được sao?! Chẳng lẽ ngươi cứ nhất định phải chà đạp tình cảm của tỷ ấy, chà đạp tấm lòng của tỷ ấy thì mới vui ư?!”.

“Vương Chi! Không phải tỷ ấy mà là ngươi! Ngươi không xứng với tỷ ấy! Ngươi không xứng!!”.

...

“Không xứng sao?”.

Đợi cho Tâm Lan phát tiết xong, lúc này Vương Chi mới mở miệng:

“Ngươi nói đúng. Vương Chi ta quả thực là không xứng với nó. Nó có quyền trách ta, có quyền oán ta, thậm chí có thể căm hận ta. Chẳng có gì là quá đáng cả”.

Giọng lạnh đi thấy rõ, hắn nhìn thẳng Tâm Lan, hỏi:

“Nhưng còn ngươi, ngươi có tư cách gì để trách móc ta? Có tư cách gì đứng ở trước mặt ta mà nói tình nghĩa, mà phán đúng sai?”.

Mắt hiện hung quang, hắn ghì chặt, miệng kề sát miệng:

“Ngươi... Không xứng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận