Phù Thiên Ký

“Ư...”.

Có lẽ bởi do lực đạo trên cánh tay Vương Chi quá lớn mà ngay khi vừa bị siết, Tâm Lan đã phải buột miệng bật thốt, mày nhăn trông thấy.

Thế là hai tay nàng lại lần nữa vùng vẫy cố thoát ra, dù lý trí đã mách bảo đó là điều không thể.

“Buông!...”.

So với lần trước, thời điểm Vương Chi giữ chặt hai tay nàng thì lần này, mọi cố gắng đều là vô nghĩa. Kết quả của sự phản kháng, vùng vẫy chẳng hơn gì một con số không tròn trĩnh. Vương Chi, hắn không những không buông ra mà càng ghì chặt hông nàng hơn. Hắn ép nàng rất sát, sát tới nổi làm nàng muốn thở cũng cảm thấy khó khăn...

Bụng dính bụng, ngực liền ngực, đó là tình cảnh của nàng và hắn hiện giờ. Chẳng còn tí khoảng cách nào nữa. Nhưng... Việc nào đâu chỉ có thế, ngoài bụng cùng ngực ra thì cả Tâm Lan nàng và Vương Chi hắn, mỗi người đều còn có một cái đầu!

Đáng nói hơn nữa là lúc này, hắn lại còn nghiêng đầu về trước... Mặc dù đã cố tránh đi nhưng với tấm lưng đang bị ghì chặt thì nàng có bao nhiêu không gian để né tránh chứ.

Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên Tâm Lan nàng cùng nam nhân gần gũi thế này...

Mà không, đâu chỉ nam nhân, cả nữ nhân nàng cũng chưa từng gần gũi thế này. Thậm chí ngay đến Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, hai trong ba người thân cận nhất của nàng, dù có ôm ấp thì mức độ... Cũng xa xa không bằng đấy!

“Ôm” tới tình trạng làm ngực người ta biến dạng không thể thở nổi đã đành, vậy mà miệng còn kề sát mặt...

Vừa giận vừa thẹn, Tâm Lan càng ra sức giãy giụa...

“Mau buông ta ra!”.


“Mau buông...”.

Câu thứ hai còn chưa kịp nói hết thì Tâm Lan đã bị buộc phải dừng lại. Một tình huống hết sức ngoài mong đợi đã phát sinh. Và kẻ tạo ra tình huống này chẳng phải ai khác, chính là Vương Chi. Hắn đã vừa che kín môi nàng lại. Có điều, không phải bằng tay mà là... Bằng miệng.

Hắn... Cưỡng hôn nàng.

Suy nghĩ trong đầu Tâm Lan gần như tức thời bị ngưng trệ hẳn. Tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng. Dù khoảnh khắc đó chỉ diễn ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, hai giây chưa đến nhưng ảnh hưởng mà nó đang gây ra cũng như sẽ để lại, chắc chắn là rất lớn.

Tuy là tu sĩ nhưng Tâm Lan nàng cũng là một thiếu nữ với tuổi đời còn chưa quá đôi mươi, bỗng dưng bị một nam nhân ôm hôn thế này, thế nào có thể không bị kinh động được đây?

Huống hồ đây lại còn là nụ hôn đầu tiên của nàng...

“Ưm... Ưm... Ư...”.

Ngay khi lấy lại phản ứng, Tâm Lan liền ra sức vùng vẫy, đôi tay nhỏ nhắn liên tục huơ loạn trên người Vương Chi.

Nhưng vô dụng. Bất kể nàng có đánh thế nào, có vùng vẫy ra sao thì Vương Chi vẫn không chịu buông ra. Trong vòng tay siết chặt của hắn, bờ môi nàng, mỗi một phân, mỗi một li đều bị chiếm đoạt...

Bây giờ, lúc này đây, điều duy nhất mà nàng còn làm được là cắn răng thật chặt, cố giữ vững phòng tuyến cuối cùng. Nàng không thể để Vương Chi tiến thêm nữa... Tuyệt đối không thể...

Thật không may thay, sự quyết tâm cùng nỗ lực ấy của nàng lại chỉ thuộc về mình nàng, của riêng nàng.


Vương Chi ư?

Hắn chẳng có quyết tâm nào cả. Hành động của hắn chỉ đơn thuần là tùy tiện, một sự bộc phát nhất thời mà sau đó thì không hề có ý định sẽ đem nó kiểm soát hay là kiềm chế.

Thật ra thì đối với chính bản thân mình, Vương Chi cũng chẳng rõ tại sao mình lại bỗng dưng có hành vi bất thường này. Hắn đang làm một việc mà hắn chưa từng làm với bất kỳ ai khác, trừ Lăng Tố.

Hôn? Lại còn là cưỡng hôn?

Nếu Tiểu Kiều có mặt ở đây thì không biết cô gái nhỏ này sẽ có cảm tưởng ra làm sao. Có khi lại đứng chết trân cũng nên. Phải biết là suốt quãng thời gian cùng nhau gắn bó, hơn hai mươi năm qua, nàng chưa từng thấy công tử của mình thân mật với nữ nhân a. Chủ động ôm chặt, rồi lại cưỡng hôn... Dù có trí tưởng tượng phong phú hơn nữa thì nàng cũng không cách nào hình dung ra được đấy!

Nó quá không bình thường rồi!

Ấy vậy mà cái chuyện quá không bình thường kia lại thật sự đã xảy ra. Hơn nữa nó còn đang tiếp diễn...

Vương Chi, tay hắn vẫn ghì chặt cơ thể Tâm Lan, miệng hắn vẫn bám riết bờ môi nàng, bất kể cho nàng có trốn tránh thế nào. V6LkBgi Nàng nghiêng qua phải thì hắn theo qua phải, nàng nghiêng qua trái thì hắn theo qua trái, nàng ngã ra sau thì hắn rướn về trước, căn bản là chạy không thoát.

Trong sự bủa vây, công kích dồn dập ấy, Tâm Lan thật sự đã bị làm cho choáng ngợp. Ngoài ý nghĩ phải đem Vương Chi đẩy ra thì trong đầu nàng gần như trống rỗng. Cơ thể nàng gần như chỉ còn biết tự vệ theo bản năng. Vùng vẫy, giãy giụa, vung tay loạn xạ... Chính là hình thức phản kháng của nàng. Và... Tất thảy chúng đều vô dụng. So với Vương Chi thì Tâm Lan nàng quá nhỏ bé, quá yếu ớt. Đừng nói hiện tại đã bị giam cầm linh lực, cho dù có thể điều động thì lại thế nào, chỉ e còn chưa kịp xuất ra thần thông gì thì đã bị người ta khống chế rồi. Muốn thoát ra căn bản là không có khả năng.

Cứ như vậy, trong tư thế dính chặt, Tâm Lan không ngừng bị Vương Chi khinh nhờn. Bờ môi nàng hiện đã hoàn toàn thuộc về hắn, triệt để bị hắn chiếm giữ. Theo thời gian, cái hôn của hắn mỗi lúc một quá đáng, chẳng những môi mà lưỡi cũng bắt đầu hoạt động. Nàng có thể cảm nhận được nó đang lướt trên cánh môi mình, cố xâm nhập vào trong...


Tất nhiên, Tâm Lan không thể nào thỏa hiệp được. Tình cảnh hiện tại đã là quá sức tưởng tượng rồi, nếu còn đi xa hơn nữa...

Tuyệt đối không được!

Với bản năng tự vệ của nữ nhân, môi vốn đã kín nay Tâm Lan lại càng đem nó đóng chặt hơn.

Nàng quyết không để cho đầu lưỡi kẻ nào đó tiến được vào trong. Bằng mọi giá nàng nhất định phải đóng chặt... Sẽ không...

“Ư!”.

Ý niệm còn chưa đi hết thì Tâm Lan đã buộc phải cắt đứt. Toàn bộ câu chữ lập tức không cánh mà bay.

Nàng cảm thấy đau. Môi nàng vừa bị người ta cắn. Rất mạnh. Đến độ khiến cho máu cũng chảy ra ngoài...

Thế nhưng đó không phải điểm trọng yếu, vấn đề nằm ở chỗ... Tại thời điểm cánh môi bị cắn mạnh ấy, miệng nàng, trong vô thức nó đã hé ra.

Cái này có ý nghĩa gì?

Nàng đã vừa mở cửa cho giặc!

Đó là một lỗi lầm cực kỳ nghiêm trọng. Và cái giá phải trả là... Phòng tuyến cuối cùng đã lập tức sụp đổ.

Không chỉ môi mà cả bên trong khoang miệng nàng hiện đều đã bị Vương Chi xâm chiếm. Lưỡi hắn, thứ mà từ nãy giờ vẫn không ngừng lướt qua lại trên cánh môi nàng, nó hiện đã tiến vào, tìm đến lưỡi nàng mà quấn lấy...

...


Nếu như lúc nãy, khi bị Vương Chi bất ngờ cưỡng hôn, Tâm Lan đã khựng người bất động thì bây giờ, việc đó lại tái diễn một lần nữa. Vô vàn những kiến thức, hình ảnh và những phán đoán, nhận định, suy nghĩ,..., toàn bộ, tất cả đều biến thành con số không. Tròn trĩnh và trống rỗng.

Thần trí nàng có lẽ đã tạm ngưng hoạt động mất rồi.

Ấy vậy mà... Chẳng hiểu sao cảm giác lại vẫn tồn tại, hơn nữa còn nhạy bén lên rất nhiều. Tâm Lan thấy như thế.

Cái thứ đang quấn lấy lưỡi mình kia, nàng cảm nhận được rất rõ. Tư vị ấy... Nó thật kỳ lạ... Nàng thậm chí còn không có một cái tên cụ thể để gọi nó...

...

Khoan đã!

Sau vài giây đứng chết trân, thần trí Tâm Lan rốt cuộc cũng hoạt động trở lại. Ý thức được bản thân đang bị xâm phạm nghiêm trọng, nàng điên cuồng giãy giụa, trạng thái so với cá bị mắc câu thật cũng không khác là bao.

Có điều, nói đi thì cũng nên nói lại, cá một khi đã mắc câu thì liệu có mấy con thoát được đây?

Lùi một bước, cứ cho là thoát được, vậy thì miệng cũng sẽ phải mang thương tích đấy.

Tâm Lan, nàng sẽ có kết cục thế nào?

Là con cá bị bắt giữ chờ làm thịt hay con cá thoát đi với một vết thương trên miệng?

Hết thảy... Đều do Vương Chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận