Phù Thiên Ký

...

“Việc mẫu thân ngươi hủy đan điền, đoạn gân cốt của ta, nguyên nhân cũng chẳng có gì quá khó hiểu đâu”.

Sau phút giây điều chỉnh tâm tình ngắn ngủi, Vương Chi kể:

“Năm đó, trong chuyến thí luyện để chuẩn bị cho Ngũ phong chi chiến của Yêu Tông, ta cùng mấy đệ tử đại diện cho Thiên Đan Phong khác, dưới sự dẫn dắt của mẫu thân ngươi đã tiến vào Mê Linh Chi Địa. Tại đây, chúng ta đã vô tình xâm nhập vào một động phủ của cổ tu sĩ. Chủ nhân của tòa động phủ lúc đó là một yêu tu, có nguồn gốc là Bát Dực Huyền Linh Xà, một cường giả... Tất nhiên là chúng ta đã bị jl yêu tu kia bắt giữ...”.

Nghe tới đây, trong lòng Tâm Lan không khỏi lại sinh thêm mấy phần nghi hoặc. Chuyến thí luyện mà Vương Chi nói, nàng cũng đã từng được nghe qua. Chỉ là lại chẳng ai nhắc gì đến cường giả Bát Dực Huyền Linh Xà kia...

Lẽ nào đúng là có uẩn khúc thật...

Tâm Lan chăm chú nghe tiếp.

“... Sau đó, ta và mẫu thân ngươi bị tách ra khỏi những người còn lại, được đưa đến chỗ của tên yêu tu Bát Dực Huyền Linh Xà kia. Ngươi biết hắn muốn làm gì không?”.

Hỏi xong thì Vương Chi cũng tự mình trả lời:

“Chiếm đoạt mẫu thân ngươi, đó là điều hắn muốn”.

Liếc thấy một chút khẩn trương trên mặt Tâm Lan, hắn trấn an: “Yên tâm, hắn vẫn chưa đạt được mục đích”.

Vẫn cái giọng đều đều, hắn tiếp tục câu chuyện:

“Tình cảnh lúc ấy của ta và mẫu thân ngươi thực sự rất tồi tệ, so với cái gọi thập tử nhất sinh còn tệ hơn nhiều. Mẫu thân ngươi, nàng sao ta không biết chứ riêng bản thân mình... Bất lực cùng tuyệt vọng, ta nghĩ mình đã như thế. Ta muốn cứu nàng, không muốn nhìn nàng bị ô nhục, thế nhưng khi đó, với sức của một tên tu sĩ Linh tuyền cảnh nhỏ nhoi, ta có thể làm được gì chứ...”.


“Trong tình cảnh tuyệt vọng ấy, những tưởng điều tồi tệ và kinh khủng nhất sẽ xảy đến thì một biến cố bất ngờ phát sinh. Thật may mắn, nhờ nó mà tên yêu tu kia đã bị tiêu diệt, còn ta và mẫu thân ngươi thì qua được một kiếp. Tuy nhiên... Mọi thứ vẫn chưa dừng lại...”.

“Ta nghĩ ngươi hẳn cũng biết Bát Dực Huyền Linh Xà còn được gọi là thiên hạ đệ nhất dâm xà chứ?”.

Phía đối diện, Tâm Lan nghe xong nhưng không đáp. Dẫu vậy, chẳng quá khó khăn để nhận ra vẻ bất an trong mắt nàng.

Nàng không nghĩ Vương Chi lại tự dưng đề cập đến một thứ chẳng liên quan gì...

“Có lẽ ngươi cũng đoán được phần nào”. Bên kia, tiếng Vương Chi lại cất lên:

“Thân thể tên yêu tu Bát Dực Huyền Linh Xà kia bị hủy nát, điều đó cũng đồng nghĩa dâm độc từ dâm nang của hắn cũng đã phát tán khắp nơi. Nếu lúc ấy mẫu thân ngươi không bị phong bế huyệt đạo, hoặc ta đừng quá lo lắng cho nàng thì có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng ra nông nỗi như hôm nay... Phải, chuyện xảy ra đúng như những gì ngươi đang nghĩ, ta cùng nàng ấy đã phát sinh quan hệ”.

...

Tâm Lan rõ ràng là đang hé môi nhưng lại không có âm thanh nào được thốt ra. Mấp máy mà chẳng thành lời.

Nàng đang bị sốc mạnh.

Vương Chi cùng mẫu thân nàng đã...

Mặc dù trong lòng có ngờ vực, có mơ hồ nhận thức rằng giữa Vương Chi và mẫu thân mình có uẩn khúc nào đó, thế nhưng nàng không nghĩ nó lại là mối quan hệ này.

Năm đó mẫu thân nàng đã là thập tam trưởng lão của Yêu Tông, trong khi Vương Chi chỉ bất quá là một đệ tử bình thường... Giữa hai con người với khoảng cách chênh nhau nhiều như vậy mà lại...

Nó quá không chân thực. Tâm Lan dù có trí tưởng tượng phong phú hơn nữa cũng chẳng thể nào ngờ tới...


“Rất khó tin phải không?”.

Vương Chi hoàn toàn thấu hiểu phản ứng của cô gái trước mặt mình.

Một tên đệ tử tư chất bình thường lại cùng với một vị trưởng lão cao cao tại thượng của tông môn, nói ra đúng là khiến người “kinh ngạc”...

...

Qua một đỗi, khi mà tâm tình đã phần nào bình ổn lại, lúc này Tâm Lan mới ngập ngừng lên tiếng:

“Đó... Là lý do mẫu thân hủy hoại ngươi?”.

Thoáng liếc qua đôi tay đang nắm chặt của nàng, Vương Chi gật đầu xác nhận:

“Phải”.

“Nói dối!”.

Hết sức đột ngột, Tâm Lan nói lớn: “Vương Chi ngươi nhất định là đang bịa chuyện! Cho dù năm đó mẫu thân ta cùng ngươi có thật sự phát sinh quan hệ thì người cũng sẽ không làm ra hành động tàn nhẫn như thế!”.

“Không sao?”.

Trái với bộ dáng kích động của Tâm Lan, gương mặt Vương Chi lại chẳng có bao nhiêu thay đổi:


“Ngươi không phải nàng, làm sao dám khẳng định?”.

“Ta đã lớn lên bên cạnh mẫu thân, tính tình của người thế nào ta hiểu rất rõ. Người tuyệt đối sẽ không! Những lời của ngươi chắc chắn là dối trá!”.

Liên tiếp thở mạnh mấy hơi, Tâm Lan nói tiếp:

“Vương Chi, những gì ngươi kể, nhất định là đã được thêm thắt, cắt xén. Nếu chuyện kia thật sự là do vô tình, chỉ đơn thuần là một tai nạn ngoài ý muốn thì mẫu thân tuyệt đối sẽ không đối với ngươi như vậy. Dù có giết ngươi thì người cũng sẽ để ngươi được ra đi nhanh gọn... Hủy đan điền, đoạn gân cốt, mẫu thân ta làm sao có thể ra tay tàn nhẫn như thế được chứ...”.

Đối với sự lý giải, biện minh của nàng, Vương Chi chẳng bày tỏ gì. Cảm xúc quá nhiều thường sẽ làm người ta trở nên mù quáng. Nếu bản thân nàng đã không muốn tin thì dù hắn có nói thế nào nàng cũng sẽ không tin.

Hắn rõ ràng là biết như vậy. Thế nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà hắn lại còn tiếp tục đem chuyện năm xưa kể lạị, mặc cho Tâm Lan có nguyện ý nghe hay không.

“... Hai mươi lăm năm trước, Vương Chi chỉ là một đệ tử bình thường của Yêu Tông, còn Trung Liên Tiên Tử lại là trưởng lão của Yêu Tông. Vương Chi chỉ là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh trung kỳ, trong khi Trung Liên Tiên Tử chỉ thiếu một bước nữa là sẽ trở thành cường giả Thiên hà cảnh được vạn người kính ngưỡng. Giữa Vương Chi và Trung Liên Tiên Tử tồn tại một khoảng cách quá lớn, lớn đến nỗi phân tách bọn họ thành hai thế giới khác nhau... Vương Chi và Trung Liên Tiên Tử, bọn họ căn bản là không thể nào...”.

“Những lời ấy là năm đó mẫu thân ngươi chính miệng nói với ta. Mỗi một chữ ta đều nhớ rất rõ, bất kể dù ta có muốn hay không. Chúng tự khắc vào tâm trí ta, có cố gắng cũng chẳng quên đi được”.

“Tâm Lan, mẫu thân ngươi, nàng vô tình hơn những gì ngươi có thể nghĩ nhiều lắm”.

“Ta không tin...”. – Tâm Lan liên tục lắc đầu – “... Mẫu thân ta không phải hạng người như vậy... Ta không tin...”.

“Tùy ngươi”.

Thu lại ánh mắt trên người nàng, Vương Chi hờ hững bảo: “Ngươi muốn biết, và ta đã cho ngươi câu trả lời. Ngươi cho đó là thật cũng được mà giả cũng chẳng sao... Mười năm sau, tại Thiên Đan Phong, ngươi chỉ cần đứng đó và chứng kiến ‘sự thật’ diễn ra trước mắt... Đó... Cũng chính là lúc phụ thân ngươi bị giẫm đạp và mẫu thân ngươi... Trả giá”.

Lời vừa ra hết thì chân Vương Chi cũng nhấc lên, nhanh chóng bước đi.

“Khoan đã!”.


Chạy tới trước mặt Vương Chi, với gương mặt đầy vẻ kích động, Tâm Lan hỏi, giọng run run:

“Vương Chi... Ngươi... Vừa mới nói gì?”.

Trông bộ dạng kích động hiện giờ của nàng, trong lòng Vương Chi không khỏi sinh ra ngờ vực. Hắn nhớ câu nói của mình, nội dung cũng chẳng có gì khó hiếu, bất quả chỉ là tổng hợp lại ý tứ từ nãy giờ mà thôi.

Vì cớ gì nàng lại kích động đến như vậy, hơn nữa so với những lần trước thì lần này hình như còn có thêm chút gì đó khác lạ... Có vẻ nó không bắt nguồn từ sự chán ghét, tức giận hay hoài nghi... Nó kèm theo một chút trông đợi, một chút hy vọng...

Nhưng tại sao?

Trong lúc Vương Chi còn chưa thể hiểu được thì phía đối diện, Tâm Lan đã tiến sát lại.

“Vương Chi, có phải ngươi vừa mới nói là sẽ giẫm đạp... Giẫm đạp phụ thân ta?”.

Vốn dĩ Vương Chi không muốn trả lời, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt mong chờ của nàng, chẳng hiểu sao hắn bỗng có chút mềm lòng.

Có phần miễn cưỡng, hắn đáp gọn:

“Không sai”.

Nói xong, hắn lại lần nữa nhấc chân.

Chỉ là còn chưa kịp đi thêm bước thứ hai thì cánh tay hắn đã lại lần nữa bị người nắm chặt.

Nét mặt trầm xuống, Vương Chi xoay đầu nhìn lại.

Đúng lúc này, Tâm Lan cũng mở miệng:

“Ngươi biết phụ thân ta?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận