Phù Thiên Ký

...

Mau chóng đem số thánh vật còn dư cho lại vào không gian giới chỉ, Na Trát hít sâu một hơi, ngồi xuống đả tọa điều tức để đẩy nhanh quá trình hấp thu dược lực.

Gần mười lăm phút sau.

“Phù...”.

Thở ra một ngụm trọc khí, nàng đứng thẳng dậy, nhẹ phủi tay mấy cái trong khi miệng thì lẩm bẩm:

“Thánh dược đúng là thánh dược, công dụng tốt như vậy...”.

Thoáng điều chỉnh tâm tình, nàng bước ra vài bước, mặt đối mặt cùng Tâm Lan, thần sắc nghiêm túc:

“Đến lúc bắt đầu rồi”.

Nói đoạn, nàng nâng một trong hai cánh tay lên, xem dáng vẻ thì hình như là lại sắp trích ra một ít máu huyết để thi pháp.

Chỉ có điều... Chẳng biết nghĩ gì mà cuối cùng nàng lại không làm vậy.

Đưa tay ngoắc Vương Chi đứng ở phía bên kia, nàng gọi:

“Cốt Đãi, qua đây một chút”.

Mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc nhưng rốt cuộc thì Vương Chi cũng theo lời đi tới.

“A di, chuyện gì vậy?”.

“Hừm hừm”.


Na Trát hắng giọng hai tiếng, bảo: “Trích cho ta một ít máu huyết đi”.

Máu huyết?

Ném cho vị tứ a di của mình một cái nhìn khác lạ, Vương Chi hỏi: “Sao ngươi không dùng máu huyết của bản thân luôn? Chẳng phải vừa nãy khi thi triển Hoạt Huyết ngươi cũng tự làm thế ư?”.

“Nãy khác giờ khác”. Na Trát rất có hảo tâm giải thích tường tận: “Cốt Đãi, Hoạt Huyết và bí pháp ta sắp dùng đến căn bản là thuộc về hai tầng thứ khác nhau, không thể so sánh. Mà thủ đoạn khác nhau thì cũng cần điều kiện khác nhau. Ngươi nghĩ đi, nếu cô gái Tâm Lan này quả thực cùng ngươi có quan hệ gì đấy thì dùng máu huyết của ngươi chẳng phải là tốt hơn máu huyết của ta sao. Càng gần gũi thì sẽ càng dễ thực hiện mà. Huồng hồ khi ta sử dụng bí pháp này...”.

...

Mắt thấy nàng giảng giải một đỗi lâu mà vẫn chưa có ý định dừng lại, Vương Chi hơi bất đắc dĩ lên tiếng cắt ngang:

“A di”.

Đợi nàng ngưng hẳn, hắn nói tiếp: “Không cần giải thích thêm đâu. Ngươi muốn bao nhiêu máu huyết?”.

“Cũng không nhiều”.

Vừa nói Na Trát vừa dùng tay, cụ thể là ngón trỏ và ngón cái miêu tả:

“Ừm... Bằng từng này, khoảng một phần ba ly rượu nhỏ”.

“Tốt”. – Vương Chi không chút do dự, lập tức trích huyết.

Tuy nhiên, khi hắn còn chưa kịp thực hiện thì Na Trát bất ngờ ngăn cản:

“Khoan đã”.

Động tác khựng lại, Vương Chi ngờ vực nhìn qua.


Đúng lúc, tiếng Na Trát lần nữa cất lên: “Ý ta không phải máu huyết thông thường. Ta là muốn dùng bổn mạng tinh huyết”.

Vừa nghe đến bốn chữ sau cùng, khuôn mặt Vương Chi tức thì biến đổi. Hắn thật tình không nghĩ thứ Na Trát yêu cầu lại là...

Bổn mạng tinh huyết, đó không phải thứ muốn trích bao nhiêu thì trích đấy.

“Ngươi không đùa giỡn đấy chứ, tứ a di?”.

“Chuyện quan trọng, ta đùa ngươi làm gì”.

Dừng một chút, Na Trát hạ thấp giọng: “Tuy nhiên... Thật ra thì cũng không nhất thiết phải nhiều như vậy, một nửa số lượng đó cũng được”.

...

Vài phút sau...

Vương Chi hiện đã lui về vị trí hộ pháp lúc nãy của mình. Ngoại trừ thần sắc có tái đi không ít thì trông hắn chẳng có bao nhiêu thay đổi. Nhìn vẫn “khá ổn”.

Phải, vẫn khá ổn nếu như so với trường hợp trích ra số lượng tinh huyết như Na Trát yêu cầu ở thời điểm ban đầu.

“Chỉ hy vọng bổn mạng tinh huyết của ta sẽ không hao phí vô ích”.

...

Trùng hợp, ý nghĩ đó của Vương Chi cũng chính là của Na Trát hiện tại. Tuy rằng không phải hao tổn máu huyết nhưng bù lại, linh lực, thần thức và đáng nói nhất là sinh mệnh lực của nàng sẽ phải mất đi kha khá cho lần sử dụng bí pháp này.

Nàng đang muốn thực hiện một việc rất khó: Đánh thức huyết mạch!


Phong ấn chưa giải mà lại muốn làm cho huyết mạch thức tỉnh, thoạt nghe thì đúng là vô lý hết sức; Tuy nhiên, thực tế thì nó hoàn toàn có cơ sở. Điều “vô lý” ấy là thật, và nó đang sắp diễn ra. Na Trát rất có lòng tin bản thân có thể đem huyết mạch Kim Nguyệt Tu La của Tâm Lan tạm thời đánh thức, nếu như nó quả có tồn tại bên trong cơ thể đối phương.

Xét kỹ thì việc tạm thời đánh thức huyết mạch này cũng tương tự như trường hợp kích phát huyết mạch khi bị mất kiểm soát của Vương Chi vậy. Tất nhiên đó chỉ là về hình thức, còn bản chất thì rõ ràng là khác xa nhau. Trong cơ thể Vương Chi, trước đã có Hỏa chủng, Ma Bôi, về sau thì chịu ảnh hưởng của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công nên tình trạng cơ thể mới có những biến đổi bất thường, tác động lên các tầng phong ấn huyết mạch trong cơ thể, nhờ vậy mà tạm thời kích phát được huyết mạch dù nó đang bị phong ấn. Bằng như trường hợp của Tâm Lan, tuy chưa biết trong người nàng có mấy đồ vật linh tinh nào đấy hay là tu luyện công pháp kỳ lạ gì không nhưng so với Vương Chi, chắc chắn là khác một trời một vực...

Tất cả những điều đó, Vương Chi hoàn toàn hiểu rõ. Thật ra thì trước khi mở miệng nhờ VejcCjy Na Trát, hắn cũng đã từng có ý nghĩ áp dụng quá trình kích hoạt huyết mạch của bản thân lên người Tâm Lan. Nhưng cuối cùng thì hắn đã không làm thế. Đó là một hành động rất ngu ngốc. Tâm Lan không phải hắn, thân thể nàng hoàn toàn khác biệt. Nếu quả thực đem áp dụng lên người nàng, chỉ e huyết mạch còn chưa thức tỉnh thì đã khiến nàng vong mạng rồi.

Hắn cần có một biện pháp an toàn. Và Na Trát, nàng chính là người thích hợp nhất.

Giờ phút này, tâm tư của hắn đều đã dồn hết lên người nàng. Hắn hy vọng với bí pháp đang sử dụng, nàng có thể đem huyết mạch của Tâm Lan đánh thức, dù chỉ trong một cái nháy mắt thì cũng quá đủ rồi.

Chỉ cần một khoảnh khắc biến đổi ngắn ngủi...

... Và tất cả sẽ được phơi bày ra ánh sáng.

Đôi mắt chưa từng dời đi, Vương Chi tiếp tục chăm chú dõi theo từng động tác của Na Trát...

...

“Khởi!”.

Chỉ tay về phía Tâm Lan hiện đang xoay tròn trên không trung, Na Trát liên tục đánh ra ba giọt bổn mạng tinh huyết. Dĩ nhiên nó không phải là tinh huyết của nàng.

Sau vài giây...

Mắt thấy ba giọt bổn mạng tinh huyết kia đã dung nhập vào người Tâm Lan, lúc này nàng lại lần nữa chuyển động ngón tay.

Chẳng biết từ đâu, hai lá linh phù màu xanh đột ngột hiện ra, mỗi cái được kẹp ở một bên tay Na Trát.

“Đi!”.

Ngay khi hai tấm linh phù nọ vừa bay ra thì trên tay Na Trát lại xuất hiện thêm hai tấm linh phù khác, thay vì màu xanh như trước thì lần này lại là màu đen.

“Lên nào!”.

Một lần nữa, hai tấm linh phù lại hiện ra.


“Theo!”.

Và... Tiếp tục lại là hai tấm linh phù...

...

Cứ như thế, hai tấm rồi lại hai tấm, sau bảy lần rời tay, tổng cộng mười bốn tấm linh phù đã được Na Trát xuất ra.

“Tới lúc quan trọng rồi”.

Sắc mặt ngưng trọng hẳn lên, Na Trát liếc sang đám máu huyết đang lơ lửng bên cạnh, hít sâu một ngụm, tay phẩy nhẹ.

Theo động tác từ tốn của nàng, đám máu huyết kia cũng nhanh chóng di chuyển, chẳng mấy chốc thì một huyết ảnh dần hiện rõ.

Huyết ảnh này cũng không cao lớn gì mấy, kích thước bất quá chỉ bằng Vương Chi, trên đầu có hai chiếc sừng, giữa trán là một dấu ấn hình trăng khuyết...

Đích thị là hình dáng tộc nhân hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La.

Hướng về huyết ảnh, Na Trát đánh ra một đạo pháp quyết, hô khẽ:

“Xá!”.

“U u u u... U u u...”.

“... U u u... U u u...”.

...

Ngay khi lời Na Trát vừa dứt thì từ trong miệng huyết ảnh hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La kia, một tràng âm thanh trầm thấp tức thì phát ra. Mặc dù nó không lớn nhưng lại hết sức khó nghe, đến độ khiến cho Vương Chi cũng phải nhăn mày điều động linh lực...

Tuy nhiên rất nhanh, cái giai điệu “u u u” khó nghe kia đã chấm dứt. Cùng với đó thì huyết ảnh hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La cũng tan ra. Nhưng nó không biến mất mà phân thành những sợi huyết quang mỏng manh, số lượng ước tính cũng mấy ngàn có dư.

Chính lúc này, hai mắt Na Trát vốn từ màu đen bỗng chuyển thành màu hổ phách, nàng tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận