Phù Thiên Ký

“A di!”.

Mắt thấy Vương Chi định lao tới, Na Trát liền đưa tay ngăn lại:

“Ở yên đó!”.

“Tình trạng của nó...?!”. – Giọng đầy lo lắng, Vương Chi hỏi gấp.

“Lực lượng huyết mạch của nó quá lớn, so với lực lượng huyết mạch ngươi có thể kiểm soát hiện giờ còn muốn lớn hơn!”.

Nghe Na Trát nói thế, Vương Chi vốn đã aSCYLf9 lo lại càng thêm lo, trong lòng thậm chí còn sinh ra một tia sợ hãi.

Hắn có thừa lý do cho điều đó.

Nói đâu cho xa, bản thân hắn chính là minh chứng tốt nhất. Theo lời Na Trát nói thì năm xưa, khi mẫu thân hạ sinh hắn chưa lâu thì người đã thi triển thần thông đem phân nửa huyết mạch Kim Nguyệt Tu La trong thân thể hắn phong ấn lại. Nguyên do là bởi lực lượng huyết mạch của hắn quá lớn trong khi thể trạng lại quá yếu ớt, căn bản là không có khả năng gánh đỡ nổi. Nhìn vào thực tại liền biết, đến tận giờ phút này, khi mà hắn đã là tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng với một chiến lực mạnh mẽ vượt xa tu sĩ cùng cấp rất nhiều, ấy thế nhưng Na Trát cũng chỉ dám giải khai cho hắn một tầng phong ấn huyết mạch, dù rằng thực tế thì nàng dư sức để cởi bỏ cả hai tầng.

Lực lượng không phải là thứ có thể tùy tiện mang ra dùng, kể cả khi có đang nắm giữ nó đi nữa. Muốn sử dụng thì chí ít cũng phải kiểm soát được nó đã!

Bằng như trường hợp Tâm Lan hiện tại, với lực lượng huyết mạch vừa bị đánh thức kia, nó căn bản là đã vượt quá khả năng gánh chịu của nàng rồi. Nàng không thể kiểm soát được. Cơ thể nàng không đủ khả năng đón nhận, không đủ sức gánh đỡ nổi!

Cứ nhìn vào trạng thái lúc này của nàng thì sẽ rõ. Dưới sự thức tỉnh tạm thời của lực lượng huyết mạch, cơ thể nàng đã và đang bị tàn phá, mỗi lúc một nhiều. Thậm chí da thịt nàng cũng bắt đầu nứt ra rồi...

Tình huống đã trở nên rất tồi tệ. Nếu mọi thứ cứ thế tiếp diễn thì e là chẳng bao lâu nữa, Tâm Lan khẳng định sẽ bị chính lực lượng trong người mình giết chết.


Muốn cứu nàng thì phải mau chóng đem lực lượng huyết mạch kia áp chế!

Vương Chi thừa biết điều đó. Hắn cũng rất muốn làm ngay, thế nhưng... Hắn không đủ sức!

“A di!”. – Ánh mắt khẩn cầu, hắn hướng Na Trát nói lớn – “Làm ơn!”.

Thở ra một hơi phiền muộn, Na Trát không nhịn được lầm bầm: “Thật chẳng biết hôm nay là cái ngày xúi quẩy gì nữa!”.

Khó chịu quy khó chịu, bực bội hoàn bực bội, cuối cùng thì Na Trát cũng không thể thờ ơ. Trái lại, nàng ra tay rất nhanh, ngay khi những con chữ trong miệng còn chưa kịp nhảy ra hết thì cả người nàng đã lần nữa áp sát Tâm Lan.

Khỏi phải nói, ngay lập tức, Tâm Lan theo bản năng vung trảo tấn công.

Tuy nhiên lần này, móng vuốt của nàng chẳng thể làm Na Trát thoái lui như trước nữa. Với tu vi cao thâm cùng sự cảnh giác của mình, Na Trát không những đã rất dễ dàng hóa giải đòn tấn công nọ mà còn đem hai tay của đối phương khóa chặt.

“Hừ! Lại dám đánh cả ta cơ đấy!”.

Thần niệm vừa động, từ hai tay Na Trát, một luồng linh lực mạnh mẽ tức thì tuôn ra, kế đấy thì hóa thành hai sợi xích màu đen đem cả tay lẫn chân Tâm Lan đồng thời trói chặt.

Thu tay về, Na Trát nói, giọng vương chút bực bội:

“Ta xem ngươi ngươi còn huơ tay múa chân được nữa không”.


Thoáng liếc qua làn da nứt nẻ rướm máu của Tâm Lan, Na Trát cau mày, thần sắc càng thêm khó coi:

“Phụ thân ngươi khác người thì cũng thôi, đằng này đến cả ngươi cũng...”.

Thật lòng thì Na Trát cảm thấy rất là bất đắc dĩ. Nàng đã không lường được lực lượng huyết mạch của Tâm Lan lại khủng bố tới tình trạng này, chỉ vừa mới thức tỉnh một chút thì liền đem thân thể đối phương tàn phá đến độ như vậy. Nếu cứ thế đi xuống, nàng dám cá là chỉ một lát nữa thôi, đối phương chắc chắn sẽ như một quả bóng nổ tung thành những mảnh vụn.

Bây giờ mà được chọn lại thì Na Trát tuyệt đối sẽ không đi đánh thức huyết mạch của Tâm Lan nữa. Ít nhất cho tới khi cơ thể ổn định, chân nguyên khôi phục thì nàng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.

Tại sao ư?

Bởi vì tình trạng hiện giờ của nàng thật sự đang rất tồi tệ!

Đầu tiên, giúp Lăng Mị phong ấn ngọc tâm đã làm nàng tổn hao hết ba thành chân nguyên, linh lực và thần thức cũng tiêu phí cả lượng lớn. Tiếp đó, vì muốn tạm thời đánh thức huyết mạch Kim Nguyệt Tu La trong người Tâm Lan, một lần nữa, linh lực cùng thần thức của nàng lại phải hao tổn, đáng nói là cả sinh mệnh lực cũng...

Giờ phút này đây Na Trát nàng cũng chẳng khá hơn người bệnh bao nhiêu, trên mặt đến một tí huyết sắc cũng không có đấy. Bộ dáng có thể nói là đủ “đáng thương” a.

Hôm nay Na Trát nàng thực là đã dốc ra không ít vốn liếng, đã hao tốn không ít tinh lực, ấy vậy mà... Mọi chuyện nào đã kết thúc.

Hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, cái này vừa đi thì cái kia lại tới...


Huyết mạch trong người Tâm Lan chưa thức tỉnh còn đỡ, vừa thức tỉnh thì liền phát sinh rắc rối, hơn nữa lại còn là rắc rối lớn...

Đối mặt với rắc rối này, Na Trát nàng ngoài tự thân giải quyết thì còn có thể thế nào nữa đây?

Không lẽ lại ngoảnh mặt làm ngơ?

Chưa nói tới việc Vương Chi sẽ phản ứng ra sao, riêng bản thân nàng cũng sẽ bị lương tâm phán xét a. Tâm Lan kia nói thế nào thì cũng là con gái của Vương Chi, cháu nội của nàng đấy.

Đó chính là lý do vì sao nếu như được chọn lại, Na Trát nàng tuyệt đối sẽ không đi đánh thức huyết mạch Kim Nguyệt Tu La trong người Tâm Lan làm gì.

Tiếc rằng... Đã gọi “nếu” thì đó chẳng phải sự thật. Dù muốn dù không thì nàng cũng đã làm rồi. Huyết mạch Kim Nguyệt Tu La vốn bị phong ấn trong người Tâm Lan hiện đã thức tỉnh, bất kể đó chỉ là tạm thời thì rắc rối mà nó mang lại cũng không phải có thể phẩy tay là giải quyết được ngay.

Cần hao phí tinh lực đấy.

“Cứ coi như ta bù đắp cho tiểu tử Cốt Đãi kia đi”.

Thầm tự nhủ một câu như vậy xong, Na Trát đem tất cả tạp niệm vứt qua một bên, tập trung trợ giúp Tâm Lan áp chế lực lượng huyết mạch đang bộc phát.

Từ trong miệng nàng, lần thứ ba, Linh anh được gọi ra.

Cũng chính tại thời khắc này, đôi mắt nàng chuyển thành màu hổ phách, kể cả dấu ấn hình trăng khuyết cũng hiện ra trên trán nàng.

“Nhập!”.

Ngay khi tiếng hô của nàng vừa dứt, Linh anh khô lâu cũng lập tức thu nhỏ, bay vào mi tâm, hay nói đúng hơn là dấu ấn của Tâm Lan ở đối diện.


“A a a a a...!”.

“... A a a a...!”.

...

Cũng chẳng rõ sau khi nhập vào bên trong thì Linh anh của Na Trát đã làm gì, chỉ thấy vài giây sau đó, Tâm Lan bỗng đột nhiên há miệng hét lên, xem dáng vẻ thì dường như đang rất đau đớn.

Chứng kiến hết thảy, Vương Chi đứng bên ngoài không khỏi lại thêm mấy phần khẩn trương, mấy phần lo lắng... Không biết tự bao giờ, bàn tay hắn đã rướm đầy máu tươi. Hiện tại chúng vẫn còn đang nhiễu xuống...

“A a a a...!”.

...

“A a a a a...!!”.

...

Mặc cho Tâm Lan kêu la vùng vẫy, từ đầu đến cuối gương mặt Na Trát vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc như cũ, chưa một lần thay đổi.

Dĩ nhiên không phải do nàng vô tình hay chẳng xem trọng tính mạng Tâm Lan, hoàn toàn ngược lại, dù chưa tới mức như Vương Chi nhưng thật lòng thì nàng cũng rất lo lắng cho đứa cháu gái vừa nhận thức này. Và cũng chính bởi vì lo lắng như vậy nên nàng mới phải trấn định, mới phải tập trung cao độ.

Với sự bất thường trong huyết mạch của Tâm Lan, muốn áp chế không phải đơn giản, nàng không muốn để xảy ra sai lầm khiến bản thân phải hối tiếc. Nên nhớ là đến tận giờ phút này nàng vẫn chưa biết được huyết mạch Kim Nguyệt Tu La của Tâm Lan là bị phong ấn như thế nào đấy!

Những gì nàng thấy được chỉ là sự thức tỉnh, là cái biểu hiện ra bên ngoài, còn về căn nguyên bên trong, thú thực là nàng vẫn chưa nắm được bao nhiêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận