...
...
“Trung Liên, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi”, chỉ với một câu nói đơn giản như vậy nhưng Vương Chi đã khiến cho hầu hết mọi người ở đây ít nhiều đều có chút ngoài ý muốn.
Bọn họ vốn chỉ cho rằng hắn đến nơi này là để tiếp tục tham gia Tông môn chi chiến, nhưng với tình huống hiện giờ, xem bộ dáng thì dường như là không phải.
Trong dạ nghi hoặc, những người ngoài cuộc chẳng ai bảo ai, tất cả đều lựa chọn im lặng, tiếp tục theo dõi...
“Hắn lại tính làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa đây?”.
Chỗ Tứ Thiên Điện, thần sắc của Cố Hồng Nhan lúc này không tốt gì mấy, ngược lại còn có chút khó coi. Bằng chứng là đôi chân mày của nàng hiện cũng đã bất giác mà cau lại.
Thú thật thì trong lòng nàng đang khá là khó chịu.
Tuy đối với quan hệ giữa Hoàng Thiên Hóa và Lăng Tố của Yêu Tông, Cố Hồng Nhan còn chưa tường tận nhưng với những gì quan sát được, nàng không nghĩ đó chỉ đơn giản là một mối sơ giao bình thường. Trực giác mách bảo cho nàng biết giữa hai người bọn họ có điều mờ ám. Nhất là cái cách mà Hoàng Thiên Hóa đối xử với Lăng Tố kia. Nó quá thân mật...
Vương Chi, hắn nghĩ gì lại đứng giữa chỗ này, trước mặt bao nhiêu người hướng Lăng Tố nói ra mấy lời đó chứ?
Cố Hồng Nhan có dự cảm xấu cho chuyện này. Nàng không khỏi thay hắn mà lo lắng. Dĩ nhiên không phải bản thân Lăng Tố hay là Yêu Tông, khiến nàng lo là Hoàng Thiên Hóa kia. Với mối quan hệ “mờ ám” của y và Lăng Tố, nếu có phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn thì nàng cũng chẳng ngạc nhiên lắm đâu.
Mặc dù hiện giờ Vương Chi đã được xem như là một trong những vương tử của Tứ Thiên Điện nhưng thân phận so ra vẫn kém xa Hoàng Thiên Hóa, đối chọi căn bản là một việc làm ngu ngốc.
Bình thường, Hoàng Thiên Hóa có thể không tìm đến hắn gây phiền toái, dù sao vương tử của Tứ Thiên Điện cũng có chút cân lượng, chẳng phải muốn kiếm chuyện liền kiếm chuyện được. Tuy nhiên, bằng như ngược lại, người chủ động kiếm chuyện là tên vương tử này thì sao?
Hoàng Thiên Hóa há lại là kẻ ăn chay mà để một tên tiểu tử Linh châu cảnh chạy tới trước mặt mình khua môi múa mép, hoa tay múa chân?
Giết, Hoàng Thiên Hóa đúng là không dám thật; Thế nhưng, nếu là dạy dỗ một chút thì khẳng định hắn sẽ phóng tay làm ngay, thậm chí tình huống cho phép mà nói... Đánh trọng thương cũng không phải không thể.
Đối phương là e ngại Tứ Thiên Điện chứ không phải một tên vương tử ngu xuẩn tìm tới kiếm chuyện!
Lại nói, Tứ Thiên Điện há sẽ vì một tên vương tử ngu xuẩn mà truy cứu Hoàng Thiên Hóa sao? Trừ phi là tên vương tử này bị đánh chết hẳn đi!
Cố Hồng Nhan càng nghĩ thì trong dạ lại càng không yên.
Chỉ vì một câu nói của Vương Chi dành cho Lăng Tố lại làm nàng lo lắng như thế, thoạt nghe đúng là hơi quá.
Có điều... Đó là sự thật. Cố Hồng Nhan cảm thấy rất bất an. Sự xuất hiện đột ngột cùng câu nói của Vương Chi khiến nàng có dự cảm xấu về những gì sắp xảy ra.
Đó là trực giác của nữ nhân. Và dù có tin hay không thì nàng cũng phải làm gì đó để mọi chuyện dừng lại.
Hiện tại Vương Chi chính là con cờ quan trọng để nàng nâng cao địa vị tại Tứ Thiên Điện, giúp nàng tiến gần hơn đến ngôi vị Thánh nữ. Với mức cược cùng hy vọng đã đặt lên người hắn, nàng tuyệt đối không thể để xảy ra bất trắc gì được. Nhất là khi chiến trường kia đã sắp diễn ra...
Mang tâm lý phòng ngừa, Cố Hồng Nhan đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nhìn Vương Chi bên dưới, dịu dàng cất tiếng:
“Vương Chi, chàng muốn đến sao lại không báo ta một tiếng vậy?”.
Đợi Vương Chi xoay đầu ngó qua, nàng nói tiếp:
“Nếu chàng đã đến đây rồi thì hãy tham chiến đi. Đối thủ của chàng chính là Công Tôn Tiểu Điệp. Nếu không phải việc gì quan trọng thì thiết nghĩ chàng nên để sau hẳn nói”.
Theo ý tứ của nàng thì rõ ràng là không muốn Vương Chi tiếp tục nói thêm gì nữa với Lăng Tố.
Mọi chuyện... Để sau hẳn nói.
Là góp ý, hay là yêu cầu?
Bất kể có là gì đi nữa thì nó đều chẳng quan trọng. Đơn giản là vì Vương Chi sẽ không để ý.
Hắn cần hỏi, và nhất định phải hỏi.
Lần nữa chuyển dời ánh mắt lên mặt Lăng Tố, hẳn nói:
“Trung Liên, ta hỏi ngươi. Tâm Lan... Nó có phải là con ta không?”.
Một câu hỏi mà câu trả lời hắn đã biết trước. Thế nhưng hắn vẫn muốn hỏi. Hắn muốn nghe chính miệng Lăng Tố thừa nhận. Hắn muốn... Nhìn ra chút gì đó từ nàng...
Và thực tế thì... Có lẽ hắn đã nhìn ra “một chút gì đó”.
Ngay khi câu nói kia vừa dứt thì nét mặt Lăng Tố đã biến đổi, dù sau đấy nó nhanh chóng được giấu đi nhưng Vương Chi vẫn kịp nhìn ra được. Hắn vẫn luôn chú ý đến.
Bất giác, một thứ cảm xúc không tên chợt trỗi lên trong lòng hắn.
Mà đâu chỉ hắn, hầu hết những người có mặt ở đây, trong lòng bọn họ cũng đang có một vài cảm xúc khác lạ.
Chỉ là nguyên nhân thì không giống. Thứ khơi dậy cảm xúc của bọn họ không bắt nguồn từ sự thay đổi trên gương mặt của Lăng Tố mà nó đến từ chính Vương Chi hắn, hay nói đúng hơn là đến từ câu nói vừa rồi của hắn.
Với những ai chưa biết thân phận Tâm Lan còn đỡ, riêng những người đã biết, nó quả thực làm bọn họ kinh ngạc.
Tương tự như Hồng Diệp Cốc, mấy đại tông môn khác cũng thu được không ít tình báo về Yêu Tông. Thông tin về Lăng Tố và Tâm Lan chẳng phải là bí mật gì, tất cả gần như đều đã nắm được.
Tuy nói là chưa hoàn toàn xác nhận nhưng ai cũng đều nhận định rằng Tâm Lan kia chính là con gái của Lăng Tố - thập tam trưởng lão hiện thời của Yêu Tông.
Vương Chi, hắn vừa mới hỏi gì? Tâm Lan có phải là con của hắn không?
Như vậy khác nào nói quan hệ giữa hắn và vị thập tam trưởng lão của Yêu Tông kia là...
“Xem ra lại có trò hay để xem rồi”.
Mang theo tâm lý tò mò cùng một ít hứng thú, người của các đại tông môn tiếp tục ngồi im theo dõi kỳ biến...
Trái ngược với bọn họ, tâm trạng của Hoàng Thiên Hóa hiện giờ không được tốt lắm. Nếu trước đó hắn chỉ là có chút hoài nghi thì lúc này, tất cả đã trở thành sự thật. Một sự thật mà hắn không cách nào chấp nhận được.
Chỉ bằng câu nói vừa rồi của Vương Chi thôi cũng đã đủ để hắn xác minh một vài thứ. Và bây giờ, hắn nghĩ là có vài thứ khác nữa mà hắn cần tiếp tục xác minh.
Nét mặt âm trầm, hắn từ từ đứng dậy trong khi ánh mắt thì vẫn luôn nhìn chằm Vương Chi bên dưới...
“Vương Chi”.
Vừa lên tiếng là Cố Hồng Nhan. Từ nãy giờ nàng vẫn luôn chú ý tới động thái của Hoàng Thiên Hóa, vậy nên ngay khi nhận ra sự khác thường của hắn thì nàng lập tức đi trước một bước, nhanh chân đáp xuống Phong Vũ Kỳ Bàn.
Tiến tới trước mặt Vương Chi, với thần sắc chẳng lấy gì làm vui vẻ, nàng mở miệng:
“Chàng nói hàm hồ cái gì vậy, hãy mau...”.
“Không phải việc của ngươi”.
Bị người cắt ngang, hơn nữa còn là thẳng thừng như vậy, Cố Hồng Nhan nhất thời khựng người trong giây lát. Thú thật là nàng đã bị sự “cự tuyệt” của Vương Chi làm cho bất ngờ.
Không phải việc của ngươi?
Đây là lần đầu tiên có một tên nam tu sĩ Linh châu cảnh dám đứng trước mặt nàng mà nói ra mấy lời đó, bằng cái giọng điệu đó đấy.
Cố đè nén cỗ lửa giận trong lòng, Cố Hồng Nhan chẳng muốn nhiều lời nữa, lập tức nắm lấy tay Vương Chi, bảo:
“Vương Chi, chúng ta aJHGvmE cần phải nói chuyện”.
Nói xong, không cần biết đối phương có nguyện ý hay không, nàng dùng sức kéo đi.
Nhưng...
Không được. Vương Chi đã ghì lại.
Tuy nhiên, tất cả mới chỉ là khởi đầu, sự ngạc nhiên, hoặc cũng có thể gọi là tức giận mà Vương Chi dành cho nàng còn ở phía sau.
Trước ánh mắt khó tin pha chút giận dữ của nàng, Vương Chi đặt cánh tay còn lại của mình lên tay nàng, kế đó thì... Đem nó lấy ra.
“Cố Hồng Nhan, ta nhắc lại: Đây không phải việc của ngươi”.
Ngước lên nhìn Lăng Tố hiện vẫn bảo trì trầm mặc, lần thứ ba hắn lên tiếng, với âm lượng được đề thăng thấy rõ:
“Trung Liên, hãy trả lời ta! Tâm Lan nó có phải con ta hay không?”.
“Vương Chi...”.
“Cố Hồng Nhan”. – Lần này người cắt ngang lời Cố Hồng Nhan là Hoàng Thiên Hóa.
Với gương mặt chẳng rõ buồn vui, hắn nói tiếp: “Nếu như vị phu quân này của ngươi đã có điều nghi hoặc thì tại sao không để hắn được giải đáp rõ ràng”.
Mặc kệ thần tình phức tạp của đối phương, hắn cúi xuống nhìn Lăng Tố, hỏi: “Tố Tố, muội không định trả lời hắn sao?”.
...
Qua vài giây im lặng, bàn tay vốn đang nắm lại của Lăng Tố cũng từ từ buông lỏng...
Chậm rãi đứng lên, với gương mặt hững hờ lãnh đạm, nàng nhìn xuống Vương Chi bên dưới, nói rành mạch:
“Tâm Lan, nó không phải con ngươi”.
P/s: Sắp bước vào cột mốc thứ hai trong quá trình chuyển biến tâm lý nhân vật, cần phải sắp xếp lại vài chi tiết quan trọng, không dám viết qua loa. Vậy nên mình sẽ tạm nghỉ 2 ngày để chuẩn bị cho những diễn biến tiếp theo.
P/s 2: Tâm trạng hiện cũng không được ổn lắm, viết ra lại sợ không tốt. Thôi thì nhân đây bế quan đột phá tâm cảnh luôn vậy.
Chương thiếu tháng này không bù được thì sẽ cộng dồn tháng sau. (Tính tới hôm nay là 4 chương.